HOẮC TIỂU TIỂU XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ PHẢN DIỆN DẠY BA LÀM NGƯỜI - CHƯƠNG 105: NGOẠI TRUYỆN 27- THEO ĐUỔI
Cập nhật lúc: 2024-10-02 17:25:28
Lượt xem: 99
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoắc Tiểu Tiểu về đến nhà là mười một giờ đêm, lúc bố cô cho phép cô buổi tối ở bên ngoài chín giờ rưỡi, hễ cô về nhà muộn thì nhất định sẽ bố cô xách tới thư phòng một trận.
lúc cô ở công ty tăng ca, cô gửi tin nhắn tăng ca cho Hoắc Tùy Thành, hơn nữa quan trọng nhất chính là cô trưởng thành , giờ giới nghiêm cũng thể tính nữa nhỉ?
Nghĩ , Hoắc Tiểu Tiểu ưỡn thẳng sống lưng lên lầu.
Cô mới tới đầu cầu thang lầu ba liền thấy bố cô từ trong thư phòng , còn mặc áo sơ mi đen, thắt cà vạt, rõ ràng là còn rửa mặt nghỉ ngơi, phía xa cô.
“Tăng ca đến bây giờ?”
“Không , tám giờ là , buổi tối ăn bữa cơm với Dịch Khiêm và Lục Tĩnh Nhất.” Hoắc Tiểu Tiểu hỏi bố : “Bố, ? Có chuyện gì ?”
“Muộn như mới về, bố từng …”
“Bố, con thành niên , trưởng thành bạn bè của , vòng xã giao của , về nhà muộn là bình thường ? Bố ơi, bố còn thường xuyên trời Nam đất Bắc, bay khắp nơi, khi mấy tháng cũng về, lúc mới mấy giờ, con cảm thấy bố nên hủy bỏ giờ giới nghiêm , dù con cũng trưởng thành , bố thấy ?”
Trước cửa thư phòng, Hoắc Tùy Thành trong lúc nhất thời lên tiếng, Hoắc Tiểu Tiểu cũng thấy nét mặt của bố, nhưng hậu tri hậu giác thấy lời của vẻ như đang tranh cãi, cô chậm rãi cúi đầu: “Bố ơi, con xin , con sẽ về sớm một chút.”
Khoảng cách quá xa, Hoắc Tùy Thành thở dài một tiếng nhỏ, đến mức đủ để thấy, Hoắc Tiểu Tiểu , cô chỉ Hoắc Tùy Thành : “Con đúng, con lớn , bố nên hà khắc với con giống như khi còn bé, trở về phòng nghỉ ngơi .”
Hoắc Tiểu Tiểu còn điều gì đó, Hoắc Tùy Thành trở về phòng.
“...” Không là ảo giác của cô , tối nay bố cô ít, lúc như , nào mà bố cô cô đến mức cô á khẩu trả lời ?
Trở về phòng, khi tắm xong, Hoắc Tiểu Tiểu bật máy tính lên.
Nhìn bản vẽ thiết kế mà ở công ty, cô rơi trầm tư.
Một vài bức tranh cô vẽ lung tung lúc nhỏ vẫn còn treo trong thư phòng và phòng ngủ của bố cô, nhắm mắt tán thưởng là thiên phú. Được tâng bốc quá nhiều, tài năng cũng từ từ tăng lên, cho nên năm đó cô nước ngoài học chính là học chuyên ngành mỹ thuật.
Sau đó thăm vô công trình kiến trúc xuất, sắc hùng vĩ ở nước ngoài, cô nảy sinh ý nghĩ một nhà thiết kế kiến trúc. Cô tiền trảm hậu tấu, ở lưng bố cô đổi chuyên ngành, mắng một trận cũng đề cập tới chuyện nữa.
Mười hai giờ rưỡi đêm, Hoắc Tùy Thành từ trong thư phòng , lúc ngang qua phòng Hoắc Tiểu Tiểu, thấy ở cửa phòng lộ ánh đèn, nhẹ nhàng gõ cửa một cái, nhanh cửa phòng kéo , Hoắc Tiểu Tiểu ở bên trong cánh cửa : “Bố, ?”
Con gái lớn , sự riêng tư của , nhiều chỗ tiện, bố cũng thể tùy ý .
Hoắc Tùy Thành cũng ở cửa, hỏi cô: “Đã trễ thế , còn nghỉ ngơi?”
“Công việc của con còn xong, giao giờ ngày mai, xong ngay thôi.”
Thấy là công việc, Hoắc Tùy Thành thoáng qua bên trong, ánh sáng màn hình máy tính đặt bàn sách chiếu cửa sổ sát đất, gì: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Vâng, bố ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Nói xong, Hoắc Tiểu Tiểu đóng cửa .
Hoắc Tùy Thành ở cửa, khi im lặng một lát thì trở về phòng.
- --
Tối hôm qua bởi vì công việc mà Hoắc Tiểu Tiểu ngủ muộn, buổi sáng đồng hồ báo thức trong điện thoại vang lên, cô tắt , mơ màng xuống, mở mắt nữa là nửa tiếng , thời gian, hồn suýt nữa bay mất.
Trải qua hai ngày , cô xem như là mò đường đến công ty.
Đừng nghĩ đến chuyện bắt xe, giờ cao điểm buổi sáng bắt xe, xe buýt thì đông, tàu điện ngầm thì chen chúc, đến muộn thì ít nhất cô thức dậy sớm hơn bố cô nửa tiếng.
Đây là một thử thách lớn đối với những thể dậy sớm.
Sau tìm cơ hội ở Nhất Phẩm Lan Đình là , Hoắc Tiểu Tiểu rửa mặt nghĩ, chỗ đó ở trung tâm thành phố, cũng gần công ty, đoạn đường tầm mười phút, khả thi.
Sau khi rửa mặt, cô tùy tiện đồ chạy xuống lầu.
“Ông nội, bố, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, hôm nay thức dậy trễ thế?”
“Tối hôm qua bận thiết kế một đêm, dì Triệu, lấy cho con hai trái trứng gà, con ăn đường.”
Hoắc lão xong thì vui: “Không là còn sớm ? Ngồi xuống ăn cơm đàng hoàng.”
“Không ăn , ông nội , buổi sáng khó bắt taxi, con chen lên xe buýt , dễ đến trễ.”
“Vậy thì lái xe .”
“Không !” Hoắc Tiểu Tiểu nhân lúc dì Triệu lấy trứng gà cho cô, cô bưng ly sữa lên, đổ miệng: “Xe trong nhà lái ngoài , đến công ty là lộ tẩy, , .”
Hoắc lão đè cô : “Vậy đợi chút nữa xe bố con đến công ty, kịp mà, sẽ đến trễ.”
“Vậy thì càng , bố , thể để trong công ty phận của con, nếu sẽ ngừng thẻ tín dụng của con.”
Hoắc lão về phía Hoắc Tùy Thành.
Hoắc Tùy Thành đạm nhiên gật đầu.
Ông cụ đau lòng cho cháu gái: “Vậy thì buổi sáng cũng thể ăn ít như .”
“Ông nội, , nhiêu đây là đủ .” Hoắc Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút: “Bố, nếu trong thời gian con đến Nhất Phẩm Lan Đình ở nhé, chỗ gần công ty.”
Hoắc Tùy Thành từ chối: “Không .”
Hoắc lão cũng lắc đầu: “Như ? Ở đó ai chăm sóc con?”
Dì Triệu cầm hai trái trứng gà và hộp cơm tiện lợi cho cô: “Con ở Nhất Phẩm Lan Đình thì ăn cơm dì Triệu nữa.”
“Vậy… bố mua cho con chiếc Scooter* ? Không cần quá đắt, hơn hai mươi vạn là .”
*Scooter còn gọi là xe lười dùng để chỉ phương tiện và các công cụ phụ trợ cho mục đích di chuyển, ở Trung Quốc đôi khi thể dùng để chỉ ô tô, xe đạp điện, xe máy điện, xe cân bằng tự động 2 bánh và xe cân bằng một bánh.
“Bố cho mua.”
“Cảm ơn bố.”
Nói xong, Hoắc Tiểu Tiểu nhận lấy bữa sáng và hộp cơm dì Triệu chuẩn cho cô suốt ruột cửa.
Hoắc Tiểu Tiểu , Hoắc Tùy Thành cũng ăn nữa.
“Bố, con đến công ty.”
“Đi .”
Hoắc Tùy Thành và Hoắc Tiểu Tiểu chân , chân ngoài, xe dừng ở cửa , lên xe rời khỏi Hoắc Công Quán, lúc rẽ một giao lộ ở đường lớn, tài xế tinh mắt, thấy Hoắc Tiểu Tiểu trạm dừng xe buýt cách đó xa.
“Hoắc , là Hoắc tiểu thư.”
Hoắc Tùy Thành về phía bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy Hoắc Tiểu Tiểu trạm xe nhón chân lên về phía đường lớn.
Thật dễ gì mới chờ một chiếc xe buýt, là một chiếc xe chở đầy , Hoắc Tiểu Tiểu và trạm xe cùng chen chúc, hồi lâu cũng chen lên , trong khoảnh khắc cửa xe buýt đóng , Hoắc Tiểu Tiểu trong lúc chen chúc lên xe cửa kẹp cánh tay.
“Không lên nữa, lên nữa, chờ chuyến !” Tài xế xe buýt hô to về phía những còn chen lên xe , đồng thời đóng cửa xe .
Hoắc Tiểu Tiểu xoa cánh tay kẹp, mắt thời gian, giờ xe buýt kịp nữa, chen tàu điện ngầm mới .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoac-tieu-tieu-xuyen-thanh-nu-phu-phan-dien-day-ba-lam-nguoi/chuong-105-ngoai-truyen-27-theo-duoi.html.]
Vừa định thẳng đến trạm tàu điện ngầm, một chiếc Bentley dừng mặt cô, cửa sổ xe ở chỗ phía hạ xuống, Hoắc Tùy Thành với cô: “Lên xe.”
“Bố?”
“Hôm nay chở con công ty, sáng mai dậy sớm một chút.”
Hoắc Tiểu Tiểu thể từ chối ?
Đương nhiên là thể!
Cô lên xe bố cô quá giang, xuống xe cách công ty một con đường bộ đến công ty, gắng sức đuổi theo, thành công quẹt thẻ ở một phút cuối cùng. Chuyện đầu tiên khi cô đến công ty chính là gửi hòm thư tổ trưởng linh cảm đột kích lúc cô thiết kế sơ đồ phác thảo tối hôm qua.
Dự án của Giang Dực lượng công việc lớn, hơn nữa thời gian cấp bách, cả nhóm của Hoắc Tiểu Tiểu loay hoay sứt đầu mẻ trán, rơi đường cùng thì mượn nhà thiết kế của nhóm khác cùng tham gia dự án .
Có lẽ là bởi vì thời gian quá gấp, trong buổi họp, bản thảo thiết kế của mấy đồng nghiệp trong nhóm Triệu Lộ phê bình đến mức còn gì, Hoắc Tiểu Tiểu trốn một kiếp.
Bị tổ trưởng phê bình, mấy đồng nghiệp cam lòng.
“Tổ trưởng, cảm thấy trong dự án , công ty bên A cho chúng thời gian quá ngắn, đến thành quả một tháng đó của chúng trôi theo dòng nước, chỉ đến thời hạn ba ngày , đoàn đội thiết kế nào sẽ khoan dung yêu cầu như .”
“Ý của là nhận dự án quá qua loa đúng ?”
“ cảm thấy đây là vấn đề của chị, nhưng cảm thấy chúng thương lượng vấn đề thời gian với đối phương.”
Trong lúc nhất thời Triệu Lộ gì, khi trầm tư một lát, chị : “Các về việc , chuyện thương lượng một chút với đối phương.”
Mấy nhân viên trong phòng họp lượt rời .
“Hoắc Tiểu Tiểu, hoa của em gửi ở lễ tân .”
Hoắc Tiểu Tiểu trở vị trí việc thì chị nhân viên lễ tân liền , đến gọi cô.
“Hoa?”
“, tặng hoa cho em.”
Tặng hoa?
Ai tặng hoa cho cô?
Hoắc Tiểu Tiểu mờ mịt theo chị gái đến chỗ lễ tân, một bó hoa hồng đỏ tươi đóng gói tinh tế đặt ở lễ tân, tùy ý liếc mắt, đoán chừng 99 bông.
Hoắc Tiểu Tiểu tìm tấm thẻ trong bó hoa, nhưng gì cả.
“Ngại quá, xin hỏi hoa là do ai đặt?”
Chị gái nhân viên lễ tân lắc đầu: “Chuyện chị rõ lắm, một đưa hoa tới, đặt bó hoa ở đây , để điện thoại.” Không để điện thoại, cũng tìm tấm thẻ, Hoắc Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút, chụp một tấm ảnh hoa hồng gửi cho mấy Dịch Khiêm, hỏi xem là ai tặng.
Rất nhanh, Wechat lượt tin nhắn trả lời cô.
Lục Tĩnh Nhất: Con nó? Dịch Khiêm, cây vạn tuế hoa cuối cùng cũng hiểu chuyện ?
Lục Tĩnh Nhất: Bố vui mừng!
Dịch Khiêm:?
Dịch Khiêm: Hoa hồng? Ai tặng cho em?
Lục Tinh Thần vẫn hồi âm.
Mấy khác cũng mang vẻ mặt kinh ngạc mà màn kịch , nhất trí cho rằng tên trai thẳng Dịch Khiêm cuối cùng cũng lãng mạn .
Lãng mạn con khỉ!
Trong lòng Hoắc Tiểu Tiểu bực dọc vui, cô úp điện thoại xuống bàn.
“Woa, Tiểu Tiểu, ai tặng hoa ?”
Trở vị trí việc, Hoắc Tiểu Tiểu xuống liền nhận sự vây xem của ít đồng nghiệp xung quanh.
“ cũng , ký tên.”
“Bạn trai! Chắc chắn là bạn trai!”
Hoắc Tiểu Tiểu bất đắc dĩ: “ bạn trai.”
Vừa xong, điện thoại rung lên, nhảy một tin nhắn.
Cô mở xem, mà là Giang Dực gửi tới.
“Thích hoa hồng ?”
“...” Hoắc Tiểu Tiểu tin nhắn Wechat Giang Dực gửi tới, bó hoa hồng to ở mặt, cô nhắn tin trả lời: “Anh tặng?”
“Đương nhiên.”
Hoắc Tiểu Tiểu đang gõ chữ, trả hoa hồng cho thì Wechat của Giang Dực gửi tin nhắn tới.
“Đồ tặng thì đạo lý trả , chuyện theo đuổi em rõ ràng như , bảy năm với em , nghĩ bây giờ lẽ em cũng thể .”
Hoắc Tiểu Tiểu im lặng hàng chữ trong Wechat, nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn gửi một hàng chữ từ chối: “Đáp án bảy năm của chính là đáp án hiện tại của , đừng tặng nữa, thích.”
Trả lời xong, Giang Dực nhắn tin tới nữa.
Triệu Lộ một tay cầm tài liệu tới, thấy hoa hồng bàn Hoắc Tiểu Tiểu, chị khen một câu: “Hoa hồng , bạn trai cô tồi.”
Hoắc Tiểu Tiểu định giải thích thì thấy Triệu Lộ tiếp: “Đi theo một chút, chuyện với cô.”
Hoắc Tiểu Tiểu theo chị tiến phòng họp.
“Là thế , xem qua bản phác thảo thiết kế mà tối hôm qua cô gửi cho , tồi, tiếp tục cố gắng, còn một việc… buổi tối hẹn của công ty Hằng Dương để đàm phán về thời gian của dự án, cô rảnh ?”
“?”
“Công ty đối tác điểm danh bảo cô cùng , điều cô yên tâm, cảnh chỉ hai chúng , sẽ để cô bất kỳ sự bối rối nào.”
“Điểm danh bảo … là Giang Dực bảo ?”
“Làm cô ?”
“Trước đó gặp Giang Dực mấy .”
Triệu Lộ hiểu : “Như …”
Nếu là quen cũ, thì sẽ dễ chuyện hơn một chút.
Triệu Lộ sắc mặt Hoắc Tiểu Tiểu, trong lòng chị rõ ràng, giữa Hoắc Tiểu Tiểu và Giang Dực chỉ sợ là gì đó thoải mái.
Cố Diệp Phi
“Công ty của chúng vốn bộ phận thiết kế, là ba năm đây đột nhiên thành lập, bằng những văn phòng chuyên nghiệp danh tiếng. Hơn nữa cô cũng , mỗi bộ phận đều cơ chế cạnh tranh, cho nên mỗi một dự án, bộ phận chúng đều dốc hết lực thực hiện, huống chi dự án của Hằng Dương là dự án lớn. Tiểu Tiểu, thể lời khiến trong lòng cô thoải mái, nhưng dự án thể hỏng , điều kiện của đối phương quá hà khắc, chúng nhất định thông qua đàm phán lấy thêm thời gian, cô hiểu ?”
Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu: “ hiểu .”
“Cảm ơn cô.”