HOẮC TIỂU TIỂU XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ PHẢN DIỆN DẠY BA LÀM NGƯỜI - CHƯƠNG 111: NGOẠI TRUYỆN 33- NẾU KHÔNG PHẢI ANH THÌ CŨNG KHÔNG CÓ AI KHÁC
Cập nhật lúc: 2024-10-02 17:34:09
Lượt xem: 158
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mười hai giờ trưa chủ nhật, mặt trời hừng hực.
Dịch Khiêm mặc âu phục từ lầu xuống, đang chuẩn công ty, đến phòng khách Dịch lão gọi .
“Không hôm qua ông với con là ba giờ chiều hôm nay con buổi xem mắt ?”
Trong lòng Dịch Khiêm bất đắc dĩ thở dài, cực kỳ phản cảm chuyện xem mắt ngày hôm nay: “Ông nội, hôm nay công ty con việc, bớt thời gian .”
Mi tâm Dịch lão nhíu : “Thật sự ?”
“Con còn việc, đây.”
Dịch lão im lặng một lát, ông thở dài: “Được , con thì ông cũng thể ép con nữa, lão Trần, gọi điện thoại cho lão Hoắc, là hủy bỏ buổi xem mắt lúc ba giờ chiều nay, hôm nào mời ông ăn cơm nhận .”
Dịch Khiêm ở chỗ huyền quan dừng tại chỗ, hồi lâu mới chậm rãi , Dịch lão : “Ông cái gì?”
“Hủy bỏ buổi xem mắt, con thì dù cũng gọi điện thoại cho .”
“Ông gọi điện thoại cho ai? Ông Hoắc? Hoắc lão ?”
“Ngoại trừ ông thì còn thể là ai?”
“Vậy ông cho con xem mắt là… Tiểu Tiểu?”
“Nếu thì còn thể là ai?”
Dịch Khiêm ngẩn tại chỗ, trơ mắt lão Trần lấy điện thoại gọi điện, từ chán ghét đến vui mừng, sự chênh lệch quá lớn, vẫn còn chút khó tin.
“Ông Trần!”
Lão Trần đầu, tủm tỉm : “Sao ?”
Dịch Khiêm mím môi, : “Con !”
Dịch lão mắng: “Thằng nhóc thúi!”
Lúc đoàn Dịch Khiêm lái xe về phía Hoắc Công Quán, Hoắc Tiểu Tiểu đang giành giật từng giây để bôi thuốc nhuộm màu lên tóc , nào là màu đỏ, màu xanh lam, cô chọn một vài sợi tóc để lên. Đây là thuốc nhuộm một mà cô cố ý lựa chọn, nhuộm xong gội bằng nước là thể rửa sạch, cô vẫn gan thật sự nhuộm màu, dù thì cô vẫn giữ cái chân .
Nhuộm màu xong cô trang điểm mắt đậm màu, chiếc váy mà hôm qua cô chọn, “vô cùng cá tính” ở trong gương, Hoắc Tiểu Tiểu hài lòng gật đầu.
Buổi xem mắt ngày hôm nay, cô cũng tin đối phương còn thể ý cô.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, dì Triệu nhắc nhở cô là đến , Hoắc lão bảo cô thu xếp xong thì xuống.
Đi xuống?
Hoắc Tiểu Tiểu cách cánh cửa hỏi: “Xem mắt ở nhà?”
“ , cũng đến , bây giờ đang ở phòng khách, con mau xuống đây.”
“... Xem mắt, đều để trẻ tuổi ở bên ngoài trò chuyện ?”
“Đợi chút nữa sẽ để các con ngoài tâm sự, bây giờ xuống gặp .”
Dì Triệu mỉm , giọng hết sức vui vẻ. Hoắc Tiểu Tiểu đang ở trong trạng thái lo âu để ý điểm . Hiện tại trong đầu cô đều là chuyện chút nữa bố cô thấy dáng vẻ của cô thì bây giờ?
Trong sự tính toán của Hoắc Tiểu Tiểu, cô cho rằng xem mắt là để cô và đối phương ở riêng bên ngoài hẹn hò, như thì cô thể nhân lúc bố cô mà giả trang ăn mặc như ngoài.
Xem mắt ở nhà? Đây là bảo cô chọn một trong hai việc bố cô đánh gãy chân và nghiêm túc xem mắt?
“Dì Triệu, bố con ở nhà ?”
“Hoắc ở nhà, sáng sớm ngoài .”
Ra ngoài?
Hai mắt Hoắc Tiểu Tiểu tỏa sáng, việc hy vọng .
Nhân lúc bố cô ở nhà, tốc chiến tốc thắng!
Về phần ông nội, đợi chút nữa xin đàng hoàng, cùng lắm thì mắng vài câu, cô hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng mà bước lên “chiến trường”.
Dưới lầu, Hoắc lão nhiệt tình tiếp đón Dịch lão và Dịch Khiêm tới cửa.
Vừa thấy hàn huyên ngừng.
“Ông Dịch, buổi sáng hôm nay còn lo lắng xem các ông tới . Ông xem nếu như ông đến thì cái mặt mo của để ở đây. Dịch Khiêm, lẽ ông nội của con với con , hôm nay đến chỗ ông cũng là thăm hỏi đơn giản.”
Dịch Khiêm nghiêm chỉnh: “Con .”
“Tiểu Tiểu nhà ông điên như , con cũng bằng lòng?”
Cố Diệp Phi
Lời Dịch lão thích .
“Cái gì mà điên điên? Đứa trẻ Tiểu Tiểu , nó lớn lên từ nhỏ, tính cách hoạt bát, trong lòng thiện lương, cùng với Dịch Khiêm nhà , chính là một đôi trời sinh!”
Hoắc lão nở nụ : “Một đôi trời sinh cũng do ông là , nếu như Dịch Khiêm bằng lòng, Tiểu Tiểu nguyện ý, và ông cũng thể cưỡng cầu.”
“ hiểu rõ.”
Dịch Khiêm ngẩng đầu về phía cầu thang.
Hoắc lão thuận theo ánh mắt , ông với lão Trần: “Lão Trần, Tiểu Tiểu còn xuống đây? Cậu thúc giục .”
“Ngài đừng vội, ngay đây.”
Lão Trần mới chuẩn lên lầu liền thấy lầu truyền đến tiếng bước chân.
“Ông nội, con đến !”
Dịch Khiêm gần như là đầu tiên về phía cầu thang, lẽ là chút căng thẳng, bàn tay bưng ly tự chủ mà đưa ly thủy tinh đến bên miệng .
Chờ đến lúc kịp phản ứng thì một ly nước đầy uống hết bụng.
Tiếng bước chân đến gần, Dịch Khiêm buông ly thủy tinh xuống, một nữa ngẩng đầu về phía đầu cầu thang, hai tay nắm , ngoan ngoãn đặt hai bên.
Hoắc Tiểu Tiểu xách làn váy màu đen khoa trương của cô, lấy dũng khí chạy từ lầu xuống.
“Ông nội, con…” Lời thốt cứ thế mà kẹt trong cổ, ba mang vẻ mặt khác trong phòng khách, Hoắc Tiểu Tiểu hình ngay tại khoảnh khắc cô công diễn.
Trời sập !
“Ông nội Dịch… Dịch Khiêm, hai …” Sau khi kinh ngạc, Hoắc Tiểu Tiểu xung quanh, thấy ngoại trừ Dịch lão và Dịch Khiêm thì nơi cũng khác nữa.
Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng là chuyện gì.
“Xem mắt? Con và Dịch Khiêm?”
Lông mày Hoắc lão nhíu chặt, đánh giá Hoắc Tiểu Tiểu từ đầu đến đuôi một : “Tiểu Tiểu, con… mái tóc , nhuộm nhiều màu ? Còn lớp trang điểm mặt con, chuyện gì ?”
Dịch lão chỉ kinh ngạc một lát, ngược còn mặt giảng hòa cho Hoắc Tiểu Tiểu: “Không , trẻ tuổi mà, cá tính là chuyện , lúc ông còn trẻ thấy ông nổi loạn bằng Tiểu Tiểu.”
Hoắc Tiểu Tiểu dám ngẩng đầu, cô cúi đầu, thấp giọng : “Ông nội Dịch, ông , con bộ đồ xuống.”
Vừa dứt lời ---
“Hoắc Tiểu Tiểu!”
Ở cửa truyền đến một tiếng gầm thét, Hoắc Tiểu Tiểu hoảng sợ đến mức tâm can run lên. Cô ngẩng đầu , chỉ thấy Hoắc “sáng sớm ngoài” mà dì Triệu đang ở huyền quan, vẻ mặt tức giận cô.
Hôm nay chuyện gì ?
Đại hung, khắc cô đúng ?
Nhìn Hoắc Tùy Thành ba bước thành hai, nhanh về phía cô, Hoắc Tiểu Tiểu vội lùi , khóe mắt liếc thấy mái tóc đủ màu sắc của , trái tim cô lạnh một nửa.
“Hoắc Tiểu Tiểu, tóc con nhuộm cái gì ? Trên mặt bôi cái gì ? Còn đồ con mặc là quần áo gì ?”
“...” Hoắc Tiểu Tiểu dám đối mặt với bố cô, ánh mắt đảo quanh tìm viện binh. Liếc mắt qua thấy Dịch Khiêm, Hoắc lão nhíu chặt lông mày, trong lòng cô cũng hôm nay đoán chừng Hoắc lão sẽ chuyện giúp cô, cô hai lời, chạy đến sô pha kéo Dịch Khiêm dậy trốn phía .
Cô siết chặt âu phục của Dịch Khiêm, dám nhô đầu : “Bố, bố đừng nóng giận, bình tĩnh một chút, con giải thích!”
“Giải thích? Hoắc Tiểu Tiểu, con đây cho bố!”
“Bố con giải thích con .”
“Hoắc Tiểu Tiểu!”
Dịch Khiêm bảo vệ cô ở lưng, Hoắc Tùy Thành phẫn nộ ở mặt, khuyên nhủ: “Chú Hoắc, chú đừng nóng giận, Tiểu Tiểu giải thích .”
Hoắc Tùy Thành cửa trang phục kỳ dị Hoắc Tiểu Tiểu và mái tóc đủ màu sắc hấp dẫn ánh mắt, tức giận đến mức đau não, chú ý đến Dịch lão và Dịch Khiêm trong phòng khách, lúc cắt ngang, mới kịp phản ứng là trong nhà khách.
Trừng mắt Hoắc Tiểu Tiểu từ lưng Dịch Khiêm nhô đầu quan sát tình hình, nhịn cơn tức trong lòng, đầu về phía Dịch lão : “Lão , để chú chê , Tiểu Tiểu hiểu chuyện, xin chú thứ .”
Dịch lão xua xua tay, hòa ái : “Không , chú hiểu mà, con cũng đừng tức giận, chú Tiểu Tiểu lớn lên, nó là tùy tiện, con con bé giải thích .”
Hoắc Tùy Thành nhíu mày Hoắc Tiểu Tiểu trốn lưng Dịch Khiêm: “Hoắc Tiểu Tiểu, đây, giải thích!”
“Con… con chỉ là xem mắt, đối phương khó mà lui, cho nên con mới ăn mặc thành thế , nghĩ tới đối tượng xem mắt là Dịch Khiêm…”
“Dịch Khiêm? Bố, bố để Dịch Khiêm và Tiểu Tiểu…” Hoắc Tùy Thành nhất thời hiểu rõ, thể thu tính tình: “Con đây .”
Hoắc Tiểu Tiểu bước thì sẽ đối mặt với cái gì, cô nắm lấy cánh tay Dịch Khiêm : “Bố cam đoan tức giận thì con .”
“Bố chỉ đếm đến ba, một, hai…”
Trước khi Hoắc Tùy Thành hô ba, Hoắc Tiểu Tiểu từ lưng Dịch Khiêm , lo sợ bất an mặt Hoắc Tùy Thành.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Hoắc Tùy Thành ở cách gần đánh giá Hoắc Tiểu Tiểu, lửa giận càng lúc càng lớn.
“Đi đồ , chùi thứ mặt .”
“Vâng.”
Hoắc Tiểu Tiểu thở phào nhẹ nhõm, cô vội vàng lên lầu tẩy lớp trang điểm đậm mặt, chiếc váy trơn từ lầu xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoac-tieu-tieu-xuyen-thanh-nu-phu-phan-dien-day-ba-lam-nguoi/chuong-111-ngoai-truyen-33-neu-khong-phai-anh-thi-cung-khong-co-ai-khac.html.]
Cô lo lắng bất an trong góc của ghế sô pha. Cô hiểu rõ lúc , nhất là đừng lên tiếng.
Ánh mắt Hoắc Tùy Thành đặt mái tóc đủ màu sắc của Hoắc Tiểu Tiểu, càng sắc mặt càng u ám.
Hoắc Tiểu Tiểu chú ý tới ánh mắt của bố, cô đưa tay gạt mái tóc hai cái.
Lúc Hoắc Tùy Thành mới chuyển sự chú ý đến vấn đề xem mắt .
“Bố, con nghĩ tới đối tượng xem mắt mà bố nhắc đến đó là Dịch Khiêm.”
“Dịch Khiêm ? Bố Dịch Khiêm lớn lên từ nhỏ, bố hiểu rõ.”
“ , thời gian lúc tán gẫu với lão Hoắc, đến hai đứa trẻ , lúc chú cũng thích Tiểu Tiểu, hai đứa chúng nó cùng lớn lên từ nhỏ, cho nên liền nảy ý tưởng xem mắt.” Dịch lão Hoắc Tùy Thành : “Con cũng đừng suy nghĩ nhiều, chuyện chính là hai ông già chúng hợp lên kế hoạch.”
“Chú quá lời .”
Dịch lão về phía Hoắc Tiểu Tiểu một bên ủ rũ cúi đầu: “Có điều, xem là Tiểu Tiểu quá bằng lòng…”
“Không , chuyện con bằng lòng!” Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu, cô vuốt vuốt tóc: “Nếu như sớm là Dịch Khiêm thì con cũng sẽ nhiều chuyện như .”
“Vậy con đây là bằng lòng?”
“Bằng lòng, đương nhiên là bằng lòng…”
Nói một hồi, Hoắc Tiểu Tiểu đột nhiên nhận cô đây là đang xem mắt, cô bằng lòng chẳng là đồng ý qua với Dịch Khiêm ?
“Ý của con là, con…”
Cô cũng là bằng lòng qua với Dịch Khiêm…
Không đúng, cũng là bằng lòng qua với Dịch Khiêm…
Nên là, nếu như cô đối tượng xem mắt là Dịch Khiêm thì cô sẽ kháng cự như thế.
“...” Hoắc Tiểu Tiểu nhất thời nghẹn lời, trả lời vấn đề của Dịch lão như thế nào
Thời điểm mấu chốt vẫn là Hoắc lão giúp cô giảng hòa: “Rất lâu Dịch Khiêm đến nhà, con dẫn thằng bé vườn hoa phía dạo , trẻ tuổi các con tự tâm sự.”
Dưới cái chăm chú của Hoắc Tùy Thành, Hoắc Tiểu Tiểu sớm như bàn chông, thấy câu của Hoắc lão giống như giải thoát.
“Vậy ông nội, ông và ông nội Dịch, còn bố chuyện vui vẻ, con và Dịch Khiêm ngoài .”
“Đi .”
Hoắc Tiểu Tiểu kéo cánh tay Dịch Khiêm, sống c.h.ế.t lôi ngoài.
Bên ngoài, mặt trời chói chang, lạnh nhưng Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với trong phòng khách.
Bên hồ ở sân cô nuôi mấy con thiên nga nhỏ, ở trong hồ đôi cặp.
Hai dừng bước bên hồ.
Cũng kỳ lạ, bình thường cô và Dịch Khiêm gặp mặt luôn hết chuyện. Cho dù lời nào thì cũng từng cảm thấy hổ, nhưng bây giờ cô và Dịch Khiêm từ trong nhà đến bên hồ, trong trăm bước chân một câu nào, Hoắc Tiểu Tiểu hổ đến mức đầu ngón chân cuộn , vắt hết óc tìm chủ đề, nhưng cảm thấy mỗi một chủ đề cô nghĩ đều thích hợp.”
“À… chuyện xem mắt ?”
Dịch Khiêm thản nhiên : “Biết.”
Hoắc Tiểu Tiểu nhíu mày , một chút oán trách: “Biết mà một tiếng cho em ? Hại em hôm nay hổ.”
“ đối tượng xem mắt là em.”
Hoắc Tiểu Tiểu híp hai mắt : “Anh đối tượng xem mắt là em mà đến xem mắt?”
“... Trước khi đến .”
“Ồ.”
Lại là một hồi im lặng.
“Anh…”
“Em…”
“Anh .”
“Em .”. Kiếm Hiệp Hay
“... Vậy em nhé?”
“Ừ, em .”
“Trước đó, em , vị hôn thê, là chuyện gì ?”
“Vị hôn thê?” Dịch Khiêm hiểu mà cô, hỏi: “Em ai ?”
“Lục Tĩnh Nhất, thề sắt son với em là vị hôn thê, hỏi ?”
Dịch Khiêm lắc đầu: “Không , lẽ là xem mắt nên hiểu nhầm, vị hôn thê.”
“Ồ.”
Ngón chân Hoắc Tiểu Tiểu căng thẳng cuộn .
“Vừa cảm ơn cứu em.”
Dịch Khiêm một tiếng: “Không cần cảm ơn.”
“Vậy chúng ở đây một hồi, em sẽ với ông nội.”
“Nói cái gì?”
“Nói việc xem mắt của chúng … thích hợp.”
“Không thích hợp? Không thích hợp chỗ nào?”
Hoắc Tiểu Tiểu kinh ngạc ngẩng đầu : “Anh cảm thấy thích hợp ?”
Ánh mắt Dịch Khiêm sáng rực, chằm chằm mắt cô, đặt câu hỏi: “Vì thích hợp? Không thích hợp chỗ nào?”
Có lẽ là ánh mắt quá bức bách, Hoắc Tiểu Tiểu dời ánh mắt.
Cô dùng một loại giọng điệu nhẹ nhõm, : “Chúng từ nhỏ cùng lớn lên, tật gì em hiểu rõ nhất. Em tính tình gì cũng , quen nhiều năm như , nếu thật sự thích em thì chúng sớm bên . Năm đó nước ngoài, ở nước ngoài chỉ hai chúng , cũng cọ tia lửa, cho nên sự thật là…”
“Sự thật là khi nước ngoài chú Hoắc , khi nghiệp, chú hy vọng em bạn trai.”
“Bố em?”
Dịch Khiêm chút do dự mà bán Hoắc Tùy Thành : “ .”
“Cho nên, ý của là?”
Dịch Khiêm chằm chằm mắt cô, thấy trong con ngươi của cô là hình bóng của , chỉ .
“Chúng từ nhỏ cùng lớn lên, tật gì em hiểu rõ nhất, em tính tình gì cũng , nhưng cũng nhớ rõ khi còn bé , lớn lên cưới em.”
Hoắc Tiểu Tiểu ngượng ngùng: “Cái … đây chỉ là…”
“Đây là lời trẻ con, đây là lời từng , chắc chắn như , cũng chắc chắn như thế.”
Trong lòng Hoắc Tiểu Tiểu , cô mờ mịt lùi một bước, Dịch Khiêm liền đuổi theo mà tiến lên một bước.
“Buổi xem mắt là ông nội và ông nội Hoắc cùng lên kế hoạch. Ông nội là thích em, nếu như ông và ông nội Hoắc cho rằng em thích thì sẽ lên kế hoạch cho buổi xem mắt .” Bàn tay rũ xuống hai bên của Dịch Khiêm nắm chặt : “Tiểu Tiểu, chẳng lẽ em chút cảm giác nào mới ?”
Hoắc Tiểu Tiểu chút mờ mịt, luống cuống.
Đã qua nhiều năm, cô sớm quên mất cảm giác tỏ tình mặt là loại trải nghiệm gì. Cô bây giờ nên gì, đầu lưỡi giống như khóa , khó mà động đậy .
“Em , lúc ông nội đối tượng xem mắt là em, vui vẻ bao nhiêu. Anh tin là em chút cảm giác nào với , thể cảm nhận .”
Hoắc Tiểu Tiểu lời nào.
“Tiểu Tiểu, đừng gạt , cũng đừng gạt chính , em hỏi bản xem, em cảm giác với ? Có ?”
Tiếng ve kêu vang lên bên tai, Hoắc Tiểu Tiểu trong thoáng chốc dường như về cái đêm trằn trọc đó.
Cô cũng thấy tiếng ve kêu như , nghĩ đến cùng một .
Nghĩ thật sự vị hôn thê , nghĩ xem vị hôn thê của là ai, nghĩ xem thích vị hôn thê của , nghĩ đến bản cố gắng trở nên ưu tú, hiểu rõ vì mãi mãi cũng đợi lời thổ lộ.
Nghĩ nghĩ , cô dần dần chút xót xa, sự chua xót đỏ đột nhiên khiến cô đỏ cả vành mắt.
Anh thể luôn lưng em, thể giữ tất cả gà rán cho em, thể đến bên em khi em lẻ loi một nước ngoài, thể xuất hiện thời điểm em cần, giúp em dọn dẹp bất cứ chuyện gì.
vì chịu chứ?
Nhiều năm như , cô suýt chút nữa nhịn mà nghi ngờ chỗ nào .
Cô cam chịu hướng về phía Dịch Khiêm kêu: “Có!”
“Cảm giác gì?”
“Xem là bố.”
“...”
“Cũng cảm giác gì khác.” Hoắc Tiểu Tiểu buồn rầu, nghĩ xem như thế nào mới thể khiến cho bản trông thảm hại, hít mũi một cái, cô suy nghĩ một chút : “Lúc Lục Tĩnh Nhất vị hôn thê, em chút chua xót, chút hoảng, còn chút khổ sở. Biết đối tượng xem mắt là thì chút kinh ngạc, mừng rỡ, vị hôn thê, em còn chút vui vẻ, em cảm thấy… lẽ là em chút thích , bởi vì ngoại trừ thì khác.”
Lá liễu bên hồ rủ xuống, đôi thiên nga chụm đầu , triền miên bơi về phía giữa hồ, chậm rãi rẽ một đường gợn sóng.
Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu, theo cành liễu đong đưa bên hồ: “Dịch Khiêm chút nữa đoán chừng bố em sẽ đánh gãy chân em.”
“Vậy em trốn lưng .”
“Được.”