Tô Vân Thiều phần ký ức nên thể đưa câu trả lời chính xác nhất nên cứ suy nghĩ theo giả thiết mà Diêm Vương đề thôi.
"Chẳng lẽ khi Thiên đạo chúng định cứu đời, cũng kẻ địch chính là Cố Trường Trạch chuẩn phương án gián tiếp nào ?"
Thiên đạo nghĩ đủ cách can thiệp chuyện cứu đời của cô thì thể nào coi như gì . Có lẽ Cố Trường Trạch cũng chỉ là một con cờ ném để hấp dẫn sự chú ý của cô mà thôi, còn kẻ địch thì vẫn còn đang chờ cô trong bóng tối.
Điều đầu tiên mà Đào Yêu nghĩ tới là: "Chẳng lẽ đó là Abe Shota? Chỗ nào cũng nhắm cô hết ."
Huyền Mặc thì suy nghĩ khác: "Chẳng lẽ định việc xa ghi bốn chữ " là " lên mặt ? Cậu cứ nhắm như thế ngược dễ dàng khác chú ý, cái gì cũng thuận lợi . Nếu Tô Vân Thiều mà xảy chuyện gì thì mà nghĩ tới đầu tiên sẽ là ."
Nghĩ kiểu gì cũng thấy nếu Thiên đạo chọn kẻ đầy mưu mô như Cố Trường Trạch, kiên nhẫn sắp xếp hơn hai trăm năm để cho một gã sống dai quái gở như thế thì thể nào chọn một thiếu niên ngây thơ kiên nhẫn như Abe Shota .
Đào Yêu: "Thế lỡ như Thiên đạo cố tình ngược thì ? Vừa khiến chúng xem thường, đợi đến lúc thích hợp thì đ.â.m cho một nhát, bất ngờ kịp đề phòng cũng dễ trúng chiêu lắm."
Huyền Mặc: "Nếu theo như thì Vân đế cũng thể tính toán của Thiên đạo."
Nếu cứ nghĩ theo chiều thì sẽ giống như chơi búp bê Nga , cứ mở thì một con khác bên trong.
Tô Vân Thiều bỏ qua chuyện thắng thua trong dự tính giữa Vân đế với Thiên đạo, cô nghĩ thẳng tới chiều hướng nhất: "Coi như Abe Shota chính là thứ hai mà Thiên đạo phái xuống để diệt thế giới . Cậu đặt chân tới đất nước chúng , quyền chủ động tay chúng ."
Bọn họ vẫn còn lợi thế là để cho Abe Shota lấy con rồng mà mong .
Nghĩ tới đây, Tô Vân Thiều xoa đầu Lôi Long đang ngự bên bả vai : "Lôi Trận, địa phủ Rồng Đen bạn với , chắc chắn sẽ ?"
Lôi Lông thò tay chỉ tay áo của Diêm Vương, vẻ mặt chê bai: "Nó hả? Một núi thể hai rồng, trừ khi là một đực một cái. Đây cả hai đứa đều là đực, đánh là may lắm đấy."
Rồng Đen nhỏ quấn cổ tay Diêm Vương cũng thở phì phò, dùng hành động thực tế bày tỏ thái độ của bản .
Lôi Long từ chối tới địa phủ là chuyện mà Tô Vân Thiều ngờ tới, cân nhắc tới cái nồi ngày xưa Vân đế "vứt bỏ" nó nên chỉ thể bịt mũi mà nhận.
"Về nhà với cũng , nhưng bề ngoài thì là của khác, buộc là rồng của Diêm Vương."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoan-doi-thien-kim/chuong-1223.html.]
Lôi Long: ???
"Tại chứ?" Trừ Vân Vân thì nó chẳng quan hệ gì với ai khác cả.
Chuyện kể thì phiền lắm.
Tô Vân Thiều bảo Huyền Mặc thu hết hoàng cung cùng với những thứ liên quan tới hoàng cung và cụm đá sấm của Lôi Long ở đất. Đoàn qua quỷ môn của Diêm Vương để về, bày trí hoàng cung ở sân nhà.
Người, yêu, quỷ thấy tiếng động mà chạy tới: "..."
Tuy bảo khi Tô Vân Thiều là chuyển thế của Vân đế, bọn họ dự cảm nhưng thấy hoàng cung Vân Quốc cả ngàn năm hảo tổn thất gì xuất hiện mặt thì họ vẫn thấy vô cùng ngạc nhiên.
Cái đáng sợ hơn chính là con rồng màu xanh lam quấn Tô Vân Thiều!
Nhìn dáng vẻ uy vũ, râu rồng uy nghiêm, rồng mảnh khảnh, đuôi rồng tinh xảo cùng với móng rồng đáng yêu kìa!
Không là thật sống động, giống thật quá mà là một con rồng thật sự đó!
Ba Tô mừng lo, kích động tới mức sắp thành câu: "Đây, đây chính là con rồng mà tên Abe Shota ?"
Mẹ Tô đống vảy rồng xanh lam giống màu nước Lôi Long, vui vẻ đưa tay chạm : "Vảy thật đó, hổ là đồ đằng và tín ngưỡng của chúng !"
Tô Húc Dương thì thích năm cái móng rồng nhất, thật là vì nó xuất hiện long bào của hoàng đế ở trong phim truyền hình. Nhìn nhiều thì thích thôi.
"Không ngờ rồng xanh cũng xinh đến thế!"
Tô Y Y ngờ ngợ: "Không ông cố cũng là một Rồng Đen ?" Chẳng lẽ thêm con rồng nữa?
Hệ thống nhắc nhở: "Ông cố đang quấn tay, còn đây là con rồng thứ hai."
Cô bạn nhỏ Lôi Long chớp mắt, đồng thanh kêu lên với đám : "Đẹp trai thế!"
Nghe , bé Rồng Đen cảm thấy bực, vội chui từ trong ống tay áo của Diêm Vương ngoài, hóa thành một con rồng lớn màu đen dài chừng năm mét, bay lơ lửng giữa trung. Đôi mắt đen láy như hạt nhãn họ trừng trừng, lớp vảy đen bóng ánh lên tia sáng sắc lạnh ánh mặt trời.