Ngoài hai cách sẽ thực hiện trần gian thì chúng cũng thể bắt đầu từ phía địa phủ.
"Diêm Vương đang liên tục tuyển dụng Âm sai, bổ sung thêm nhiều chức vụ và phúc lợi. Kỳ thi công chức ở địa phủ sẽ tổ chức mỗi tháng một , một thời gian, những Âm sai cấp thấp nhất cũng thể bắt đầu việc, tình trạng thiếu hụt nhân lực sẽ nhanh chóng giải quyết."
Cũng may là Diêm Vương sống sớm hơn cô, nên bắt tay việc thực hiện các biện pháp mà kiếp họ nghĩ từ lâu, bằng thì hiệu suất việc của địa phủ sẽ gây cản trở nghiêm trọng đến trần gian mất.
Tô Vân Thiều và Diêm Vương suy xét vô cùng chu đáo và diện, thậm chí bên phía địa phủ tiến hành thực hiện từ sớm, mà chuyện thể nào nghĩ trong một sớm một chiều , thể thấy sự sắp xếp sớm đến mức nào.
Có một đối tác đáng tin cậy như , cũng thấy yên tâm hơn. Họ cảm thấy tảng đá "phá hủy thế giới" lơ lửng đầu, sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào cách họ xa hơn một chút nên cũng còn áp lực như nữa.
Hằng Bình: "Nhiệm vụ của trong Huyền môn là duy trì trật tự của trần gian và địa phủ. Đáng bổn phận của chúng là khi gặp quỷ hồn đầu thai thì mời Âm sai đến. Tuy nhiên do sức lực hạn nên đa đều . Nếu cô định bỏ qua bước mời Âm sai, thì hẳn là cô nghĩ biện pháp gì đó nhỉ?"
Tô Vân Thiều ấn điện thoại: " và Diêm Vương liên lạc với bằng cái , cơ sở hạ tầng của địa phủ xây dựng thiện, chỉ cần cơ sở hạ tầng của trần gian cũng theo kịp địa phủ thì chúng thể gọi điện thoại, trò chuyện, thậm chí là chơi game với tổ tiên..."
Cô khựng một lúc, do dự : "Quả là một giấc mơ đúng ?"
Mọi : ???
Cô chắc là một giấc mơ , mà là một cơn ác mộng ?
Họ ngước màn hình điện thoại đang sáng của Tô Vân Thiều với cảm xúc đầy phức tạp, địa phủ tiến bộ đến mức ư?
Rốt cuộc là do ý tưởng quản lý của Diêm Vương quá hiệu quả, là do trang thiết của trần gian quá lạc hậu đây?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoan-doi-thien-kim/chuong-1236.html.]
Lúc đầu Đông Kiến Bạch còn nhăn mặt cau mày, nhưng càng càng cảm thấy đề nghị : "Người c.h.ế.t địa phủ thể cho ở trần gian về nỗi oan ức của , bắt thủ phạm thật sự về quy án, giảm thiểu việc xảy các vụ án oan, án giả, giúp cảnh sát dễ dàng phá án, tiết kiệm nguồn nhân lực cho cục cảnh sát. Nói chừng còn thể đạt đến trình độ cần đóng cửa ban đêm nữa."
Quách Uyển Thanh nghĩ đến những cuộc tranh chấp trong gia đình giàu mà cô từng thấy lúc : "Nếu là đây, khi lớn đột ngột qua đời mà kịp để di chúc, sẽ xảy cảnh tượng con cháu tranh giành tài sản đánh đến sứt đầu mẻ trán. Lúc , nếu thể gọi điện cho tổ tiên thì sẽ tránh tình trạng ruột thịt tàn sát lẫn , lợi cho việc xây dựng một xã hội hòa bình."
Tuệ Tâm nghĩ đến một góc độ khác: "Nếu suy nghĩ từ khía cạnh , khi tổ tiên qua đời vẫn thể lòng đất thúc giục con cháu ở chăm chỉ học tập, dạy con cháu cách thành tài, cách bảo vệ cơ nghiệp của gia đình, thể đào tạo một lượng nhân tài cho đất nước, giúp cho kinh tế và xã hội định."
Phương Hữu Đức cố gắng nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng thể nhịn nổi nữa, lên tiếng phàn nàn: "Sau khi tổ tiên qua đời, rốt cuộc cũng thể lòng đất hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã, cần lo cho đám con cháu bất hiếu nữa, mấy như thì tổ tiên c.h.ế.t cũng khác gì lúc c.h.ế.t ?!"
"Vẫn chỗ khác nhé." Tô Vân Thiều thành thật trả lời, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Không thể m.á.u thịt để hưởng thụ mỹ thực nhân gian, các thú vui đời cũng như ánh mặt trời ấm áp. Đây chẳng chính là điểm khác biệt lớn nhất ?"
Mọi : "..." Cô roi sấm sét, cô gì cũng đúng.
"Còn gì khác nữa ?"
Hằng Bình nhắc nhở: "Chẳng cô bảo thiết lập trận pháp diện rộng phái Thanh Sơn ? Nếu lý do chính đáng thì thể đồng ý."
Chưa từng thử nghiệm chuyển đổi nguyên khí và linh khí với nên tính nguy hiểm khá cao.
Là chưởng môn đầu một phái, dẫn đầu một giới, ông suy nghĩ cho môn phái của cũng như giới Huyền môn, thể dễ dàng chấp nhận một lời hứa hẹn tính nguy hiểm quá cao và quá xa vời .
"Nói là thiết lập trận pháp nhưng hết vẫn cần tìm một chỗ thí điểm mới triển khai rộng rãi . Còn tại chọn phái Thanh Sơn thì là do trong môn phái của ông khá nhiều trận pháp sư, sẽ dễ dàng việc hơn."
Tô Vân Thiều lấy bản đồ Hoa Hạ , khoanh tròn vị trí và phạm vi của phái Thanh Sơn, tiếp: "Môn phái của các ông ở vị trí trung tâm của cả nước. Nếu lấy nơi tâm dần lan rộng ngoài thì sẽ hiệu quả hơn nhiều."