"Không việc gì, chúng nhà thôi."
Về đến nhà, kịp lúc Tô bữa tối cho ba Tô.
Hai chị em ăn mỗi một chén hoành thánh nhỏ, cả nhà ăn trò chuyện , đó cùng chúc ngủ ngon lên lầu.
Tô Vân Thiều đẩy cửa phòng liền thấy một đàn ông trai mặc đồ đen đang bàn việc, đang chống mặt nhắm mắt dưỡng thần, hướng về phía cửa mà lộ góc nghiêng hảo của khuôn mặt, hình dáng rõ ràng, trai nhưng cũng mất vẻ nam tính.
Cô nhẹ nhàng dùng tay trái đóng cửa , đó thấy Nguyễn Mai và Vân Khê trở về đang ôm mèo quỷ ở trong n.g.ự.c và rúc một góc, ba con quỷ học bá còn trở về.
Cô đang nghĩ nên tới đánh thức Diêm Vương , Diêm Vương mở hai mắt, biểu tình lười biếng : "Cô về ?"
"Ừ." Tô Vân Thiều đặt chiếc túi nhỏ và túi giấy đựng Âm Dương Thái Cực bàn xuống,"Anh việc cùng ?"
Bằng lấy sự bận rộn của Diêm Vương, thu mèo quỷ xong thì sẽ rời , sẽ ở nơi chờ cô đến mức ngủ gà ngủ gật.
Diêm Vương ngáp một cái, hai mắt ngấn nước, lười biếng : "Nhắc nhở cô đừng quên việc cô còn thiếu nhiều lệ quỷ."
Loại chuyện cũng thể WeChat, cần đợi lâu như để trực tiếp ?
Tô Vân Thiều nghi ngờ, nhưng hỏi.
Nguyễn Mai và Vân Khê thì lệ rơi đầy mặt: Chủ nhân, Diêm Vương ở nơi rõ ràng là gặp mặt ngài nha!
Giờ khắc , đột nhiên cảm thấy đáng thương cho chủ nhân của địa phủ là chuyện gì ?
Diêm Vương từ trong tay áo móc một cái hộp gấm nhỏ cỡ lòng bàn tay: "Cho cô."
Tiếp theo, dùng dây xích xuyến mấy con mèo quỷ thành một chuỗi, rời từ cửa sổ, nhanh biến mất thấy.
Lúc Tô Vân Thiều mới mở hộp gấm , là một viên yêu nguyên màu xanh lục hệ mộc.
Hơi thở tỏa từ yêu nguyên nồng đậm, tuổi cũng ngắn, tuyệt đối là yêu nguyên do yêu quái tầm vài chục năm tuổi tu luyện .
Khi Diêm Vương tới đây, đào yêu nhỏ thành thật mà ở trong sân hấp thu nguyệt hoa và nguyên khí, chuyện mà ngày thường thích nhất, bây giờ ngửi thấy mùi yêu nguyên liền nhảy vèo trong phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoan-doi-thien-kim/chuong-178.html.]
Nhìn thấy yêu nguyên màu xanh lục, ánh mắt của đào yêu nhỏ thẳng tắp: "Yêu nguyên một trăm năm tuổi của cây liễu! Tô Vân Thiều, cô lấy thứ từ ? Mặc kệ cô lấy từ , hiện tại nó là của !" Đào yêu nhỏ ôm lấy yêu nguyên màu xanh lục nuốt nó trong một ngụm.
Vào thời khắc mấu chốt, Tô Vân Thiều bịt miệng của Đào yêu nhỏ, khi Đào yêu nhỏ trừng mắt cô, cô bình tĩnh : "Của Diêm Vương, xác định ăn?"
Đào yêu nho nhỏ: "..."
Cậu nghĩ tới đàn ông cả lạnh như băng, nghĩ đến việc nếu nuốt viên yêu nguyên trong bụng, chừng thể khôi phục bộ dáng trai khi lôi kiếp đánh trúng, khẽ cắn môi,"Cùng lắm thì lấy báo đáp!"
Tô Vân Thiều: "..."
Tay cô run, nhưng cô vẫn nắm chặt," thiếu nhân quả, hứa sẽ nuôi nấng cho đến khi trưởng thành. Thật xin , thể cho đồ vật vượt qua phạm vi ."
Tô Vân Thiều đoạt yêu nguyên màu xanh lục từ bên miệng của Đào yêu nhỏ, nhét trở bên trong hộp gấm, đó vẽ bảy lá bùa chú, ngăn chặn khả năng trộm mất.
Đào yêu nhỏ chảy nước mắt: "Không ——!!!"
Sau đó, Đào yêu nhỏ biến thành một linh hồn cằn nhằn, đào yêu nhỏ ở bên cửa sổ dùng giọng ai oán mà lảm nhảm ngừng.
"Đã đồng ý nuôi đến khi trưởng thành, nhưng nào đó ngay cả một viên yêu nguyên cũng chịu cho, sét đánh chỉ còn dư một chút xíu. Cô cũng thương , quả nhiên đứa trẻ nhặt ở giữa đường là sẽ yêu thương mà?"
"Rõ ràng trở thành lớn, yêu nguyên đưa đến bên miệng thể nuốt, trả cho , quá tàn nhẫn , quá khi dễ yêu hu... hu... hu..."
"Anh tặng yêu nguyên cho cô, đại biểu đồ vật sẽ tùy cô xử lý, hiện tại là yêu của cô, cô cho yêu của một trang thăng cấp thì ?"
" nuốt viên yêu nguyên bụng, lẽ ngày mai sẽ trở thành cây lớn còn nở hoa kết quả, còn thể mời cô ăn quả đào!"
Tô Vân Thiều dán một lá bùa yên tĩnh ở đầu giường, thế giới thanh tĩnh, cô cũng thể ngủ một giấc an .
Nếu Diêm Vương đưa viên yêu nguyên cho Đào yêu nhỏ, ăn thì cứ việc ăn, nhưng cố tình Diêm Vương đưa cho cô.
Vốn dĩ nhân quả giữa cô và Diêm Vương rõ ràng, cô cũng thiếu Diêm Vương thêm một viên yêu nguyên trăm năm tuổi!
Tác giả lời :
Diêm Vương: cũng cần cô trả !