Còn phu quân ,  sớm chuẩn  cả đống con nuôi cho ,    còn  cháu nuôi nữa kìa.
 
Ta càng nhảy càng vui, xoay một vòng trong sân,  chạy đến chỗ cây nơi phu quân  đang .
 
“Phu quân, phu quân,  đưa  đến khuê phòng của  nhé,  thôi  thôi!”
 
“Vớ vẩn.” 
 
Cuối cùng phụ   cũng nhịn   mà  lên tiếng dạy dỗ.
 
Ta uất ức trốn  lưng phu quân.
 
Tống Chỉ ôm lấy vai ,  hiệu cho  an tâm,  lạnh lùng  ông : 
 
“Tề đại nhân đây là đang dạy dỗ  của bổn đô ?”
 
Ta thấy đầu phụ   rụt , y hệt mỗi  mắng  , thật là buồn , chẳng trách ông  thích mắng  đến .
 
Triệu thị  bên cạnh chen : 
 
“Hoan Hoan dù  cũng là nữ nhi của lão gia, giờ  là phu nhân của Cửu Thiên Tuế, từng lời từng hành động đều liên quan đến thể diện của hai nhà chúng .”
 
Bà  dừng  một chút, vẻ mặt  chút khó xử: 
 
“Không giấu gì Cửu Thiên Tuế, Hoan Hoan từ nhỏ   khác thường, chúng   phụ mẫu cũng lo lắng  bao nhiêu. Nay thấy nàng và ngài sống hòa thuận, phu thê chúng  mới  thể yên lòng.”
 
Nói đến đây, viền mắt bà   đỏ hoe.
 
Ta luôn ganh tị với khả năng “  là  ” của bà . 
 
Ngay cả hôm  xuất giá, miệng thì bảo   , tay vẫn  thể rút khăn  lau nước mắt.
 
Tiếc là bà   , phu quân  chỉ thích  tiếng  của  thôi,  khác mà  là  khó chịu.
 
Quả nhiên, sắc mặt phu quân sa sầm xuống, tay vuốt đầu  một cách vô thức,  liếc lạnh sang bọn họ, nửa giễu cợt:
 
“Các  lấy một con ngốc để lừa bổn đô, là cảm thấy một tên hoạn quan như bổn đô chỉ xứng với kẻ ngu ?”
 
Phụ   và Triệu thị lập tức đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
 
4
 
Ta khẽ kéo vạt áo Tống Chỉ, như  thì   , đây gọi là lưỡng bại câu thương,  cũng  giữ chút thể diện chứ.
 
Tống Chỉ  thèm để ý bọn họ nữa, mà ghé sát tai   nhỏ: 
 
“Vi phu , nương tử là  thông minh lanh lợi nhất . Đi nào,   xem khuê phòng của Hoan Hoan nhà .”
 
Hì hì, phu quân  đúng là chu đáo và dịu dàng,  vui vẻ dắt  chạy về phía hậu viện.
 
“Cửu Thiên Tuế!” 
 
Triệu thị bỗng từ  lao  chặn đường:
 
“Không   thể cho Hoan Hoan  vài câu riêng với   ?”
 
Tống Chỉ  sang  ,  nháy mắt một cái.
 
Thế là   theo Triệu thị  nội viện.
 
Vừa  phòng, bà   giơ tay định tát . 
 
May mà  phản ứng nhanh, giành  bà  một cái bạt tai.
 
Bà  trợn tròn mắt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoan-hanh-chi/2.html.]
 
Ta cũng trợn tròn mắt, nhưng là vì thật sự khó tin.
 
Ta ở trong phủ bao nhiêu năm, nay mới phát hiện  thì  Triệu thị  mù. 
 
Bà    thấy  lưng  là một chỗ dựa lớn như  ?
 
Bà  còn định giật tóc , đúng là    hổ! 
O Mai d.a.o Muoi
Ta  khách khí mà giật tóc bà  một trận,  tiện tay tạt thêm một chén nước.
 
Ừm,   hài lòng với tác phẩm của .
 
Ta nghĩ chắc phu quân  cũng sẽ hài lòng, thật     xem bản lĩnh của .
 
Ấy , quên mất là phu quân     cùng .
 
Thấy bọn nha  vây  cùng Triệu thị gần như phát điên,  nhanh trí gọi lớn:
 
“Phu quân cứu !”
 
Có chỗ dựa thật là tuyệt.
 
Bà  trừng mắt  : 
 
“Tiện nhân , thật giống mẫu  ngươi, chẳng  liêm sỉ là gì. Lấy một tên hoạn quan mà còn đắc ý đến thế!”
 
Vừa   đúng là  nên nương tay, nhưng giờ vẫn  muộn. 
 
Ta tức giận lao lên định tặng bà  thêm vài cái bạt tai nữa.
 
Đột nhiên ngoài viện vang lên tiếng vỗ tay.
 
Phu quân cao ráo tuấn tú của  chậm rãi bước .
 
5
 
Lúc   mặt Tống Chỉ vẫn giữ nụ  nhưng trong ánh mắt  lạnh như băng.
 
Ta , trong lòng  thật sự  để ý.
 
Ta nghĩ nghĩ,  thì lúc nào chẳng  thể đánh, chứ phu quân  mà giận thì thật là khó dỗ dành.
 
Thế là  rón rén tiến  gần : 
 
“Phu quân    đây?”
 
Hơi lạnh quanh   lập tức tan  ít nhiều: 
 
“Nghe thấy nàng gọi .”
 
Ta ngọt ngào dụi dụi  n.g.ự.c ,  thấy phụ   cũng  chạy đến sân viện.
 
Phu quân  đúng là đến để chống lưng cho .
 
Ta vui mừng nhón chân hôn nhẹ lên cằm  một cái.
 
“Giữa ban ngày ban mặt…” 
 
Phụ    mở miệng,   một ánh mắt của Tống Chỉ khiến nghẹn họng.
 
Tống Chỉ lạnh nhạt : 
 
“Tề đại nhân, quý phu nhân hình như  bất mãn với một tên hoạn quan như  nhỉ?”