Phụ   lúc  mới nhận  dáng vẻ thảm hại của kế mẫu, trong lòng xoay đủ tính toán, cuối cùng đành :
 
“Nội tử ăn  hồ đồ, xin để Cửu Thiên Tuế tùy nghi xử trí.”
 
“Lão gia!” 
 
Triệu thị trợn mắt sững sờ.
 
Bà  đúng là ngu xuẩn. Một nam nhân dám đem cả nữ nhi   vật hy sinh, bà  còn tưởng  thể dựa dẫm .
 
Tống Chỉ cúi đầu hỏi : 
 
“Nương tử  xử trí thế nào?”
 
He he,  hai tay siết chặt, lòng hí hửng. 
 
Ta đúng là thông minh  một,  dỗ  phu quân,   lý do chính đáng để đánh .
 
 Tống Chỉ giữ lấy tay , lắc đầu: 
 
“Đánh  tay sẽ đau.”
 
Ta chớp mắt hỏi: “Vậy phu quân  xử trí thế nào?”
 
Tống Chỉ   , : 
 
“Nghe  đích nữ Tề gia, Tề Thải Vân thông minh dịu dàng.”
 
Tề Thải Vân á? 
 
Nàng  chẳng  thứ  lành gì,  lập tức bĩu môi.
 
Phu quân hỏi nàng   gì? 
 
Chẳng lẽ  nạp nàng   ?
 
Bỗng trong lòng thấy  khó chịu. 
 
Ta vốn chẳng thích mấy màn chủ mẫu hành hạ  thất gì cả.
 
Vừa nghĩ đến đó thì giọng  trong trẻo của phu quân  vang lên trong phòng:
 
“Bổn đô  một nghĩa tử tên là Tiểu Cẩu Tử,   hợp với Thải Vân  .”
 
Thế thì Tề Thải Vân chẳng  là nhi tức tiện nghi của   ?
 
Ta lập tức mắt sáng rỡ, giơ ngón cái lên trong tay áo của Tống Chỉ.
 
Cao tay! Phu quân  đúng là cao tay!
 
6
 
Một tháng ,  uống  do nhi tức mới dâng lên, ngon thật!
 
Tề Thải Vân xưa nay vốn kiêu ngạo  nóng nảy,   ở trong phủ  với nàng  luôn như nước với lửa.
 
Nàng  gọi  là đồ ngốc,  gọi nàng  là bạch liên hoa.
 
À, giờ nàng  gọi  là “nghĩa mẫu”,  đáp: 
 
“Nhi tức ngoan.”
 
Ta  ghế ,   vẻ đoan trang  thiện, quan tâm hỏi han:
 
“Tân nương tử, đêm qua cực khổ  nhỉ?”
 
Mặt Tề Thải Vân tái nhợt.
O Mai d.a.o Muoi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoan-hanh-chi/3.html.]
Ta  nhớ,  khi  xuất giá nàng  còn cố tình  phòng  mỉa mai:
 
“Tề Hoan Hoan Hoan, ngươi đúng là  phúc,   thứ   gốc dễ đó chơi đùa cũng  nhiều kiểu, ngươi  hưởng phúc .”
 
Ta lúc đó còn  híp mắt: 
 
“Tiếc là ngươi   cái phúc đó.”
 
Giờ xem    sai, phúc của Tề Thải Vân là ở đoạn  .
 
Nhìn dáng  của nàng  là  Tiểu Cẩu Tử cũng   ít chiêu trò.
 
Tiểu Cẩu Tử  bên cạnh lén cấu nàng  một cái: 
 
“Học quy củ  hết ? Còn  đáp lời nghĩa mẫu?”
 
Tề Thải Vân mím môi: 
 
“Đa tạ nghĩa mẫu quan tâm, hầu hạ phu quân là bổn phận của nhi tức.”
 
“Ngoan quá.” Ta cực kỳ hài lòng với nhi tức .
 
Dĩ nhiên, nhi tức  cũng may mắn, gặp  một bà mẫu cởi mở như .
 
Ta  rộng rãi, tặng cho nàng  một hộp đầy đồ.
 
Làm trưởng bối, tất nhiên  lo cho con cháu. 
 
Sợ nàng    dùng,  thậm chí còn  dậy định hướng dẫn một chút.
 
Vừa định mở nắp hộp, một đôi tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên tay .
 
Ánh mắt Tống Chỉ đầy bất đắc dĩ: “Nương tử, cứ để cho hậu bối tự  tìm hiểu .”
 
Nói xong,   cúi ,  thở vương quanh tai :
 
“Vi phu còn  cùng nương tử ôn  chuyện xưa một chút~”
 
Tống Chỉ vung tay  hiệu,  trong phòng đều lặng lẽ lui xuống.
 
Mà  vẫn đắm chìm trong giọng  mê hoặc và hương cỏ dịu nhẹ   , tất nhiên  nhận  một ánh mắt căm hận, độc địa đang dõi theo…
 
7
 
Lúc  tỉnh  thì  quá trưa.
 
Ánh sáng xuyên qua từng tầng màn rèm, nhẹ nhàng rải xuống bên cạnh,  đang ngủ say bên  trông thật ngoan ngoãn. 
 
Ta  nhịn  đưa tay chọc chọc sống mũi thẳng của ,  véo véo gò má mịn màng,  đến đôi môi đầy đặn .
 
Bỗng nhiên ngón tay   nhẹ nhàng cắn một cái,  bên cạnh ánh mắt đầy trêu chọc, xoay  một cái liền đè  xuống :
 
“Tiểu quỷ nghịch ngợm.”
 
Ta ngẩn ngơ   ở   :
 
“Phu quân,  thật  trai.”
 
Mắt Tống Chỉ ánh lên tia sáng lấp lánh, phản chiếu hình bóng :
 
“Cũng   bằng nương tử .”
 
Ta dùng ngón út cuốn lấy tóc mai của , chơi đùa  thở dài:
 
“Sao phu quân  đối xử với   như ?”