HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 134

Cập nhật lúc: 2024-11-30 04:34:03
Lượt xem: 627

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 134 - Ưu điểm

【Chương 134】

"Cái gì?" Thẩm phu nhân dám tin lảo đảo lùi hai bước, ngơ ngác hỏi: "Hắn như . Hắn... ... ức h.i.ế.p con. A Hồi, rốt cuộc là chuyện gì ? Có chuyện gì thể với nương? Chúng đều là một nhà, con chịu uất ức đừng tự gánh chịu ?"

Thẩm Nguyên Hồng sững sờ, dám tin con gái út.

Lạc thị vội vàng về phía Thẩm Đình, dùng ánh mắt dò hỏi . Thẩm Đình gì, mà cau mày đang quỳ.

Tay Thẩm Hồi đặt đầu gối từ từ nắm chặt váy, đột nhiên buông , nàng kiên định : "Không như . Là con bất trinh chủ động tìm , là con chủ động dâng hiến bản ."

"Con nữa!" Thẩm Nguyên Hồng dùng cây gậy trong tay gõ mạnh xuống đất, vang lên tiếng bang bang.

Thẩm Hồi run vai, càng lớn hơn: "Là con chủ động quyến rũ , chúng con lén lút tư thông lâu..."

Thẩm Nguyên Hồng nổi giận, tức giận giơ cây gậy trong tay lên.

Thẩm Hồi run rẩy, nhắm mắt .

Toàn Thẩm Nguyên Hồng run lên, cây gậy giơ cao nỡ đánh xuống.

Thẩm Đình sải bước tới, chắn mặt Thẩm Hồi, phụ , nhỏ giọng : "Phụ , còn nhỏ, bớt giận."

Lão thái thái cuối cùng cũng ngẩng lên, đau lòng Thẩm Hồi, thở dài một .

"Không ... A Hồi, con ..." Thẩm phu nhân nước mắt rơi lã chã tin lời con gái út, "Hắn , ép buộc con ..."

Thẩm Hồi từ từ mở mắt, cố gắng gượng , nàng : "Bởi vì lo lắng các trách mắng con, nên mới tự gánh chịu tiếng . Không trách ..."

—— Đây là điều Thẩm Hồi thể nghĩ , lời biện hộ nhất cho hành động điên rồ của Bùi Hoài Quang.

Ngoài cửa, ánh mắt Bùi Hoài Quang xuyên qua khe cửa trong, dán chặt bóng dáng mảnh mai đang quỳ xin của Thẩm Hồi. Hắn giơ tay lên, đầu ngón tay đặt cửa, như vuốt ve khóe mắt đỏ hoe của nàng.

Đây, là bảo vệ ?

Hừ, hóa một ngày, bắt đầu bảo vệ . Hóa bảo vệ vẫn c.h.ế.t hết... Cảm giác xa lạ cách hơn hai mươi năm, ập đến dữ dội, đè nén lồng n.g.ự.c bức bối, nhưcó thể khiến phun một ngụm máu.

Hắn đẩy cửa , sải bước , kéo Thẩm Hồi đang quỳ ở đó dậy, ôm lòng. Hắn nỡ nàng quỳ ở đó chuộc , chờ đợi khác phán xét, dù đó là nhà của nàng.

thể.

Bởi vì, là Bùi Hoài Quang.

Hắn đẩy cửa phòng bước thì ? Chỉ thể đổ thêm dầu lửa. Chỉ cần còn là Bùi Hoài Quang một ngày, sự tồn tại của , đối với nàng mà , đều là nỗi ô nhục.

, ép nàng đến bước đường .

Thẩm Nguyên Hồng đỏ hoe mắt, đặt cây gậy đang giơ trong tay xuống, trút giận bằng cách gõ mạnh xuống đất. Ông khàn giọng quát lớn: "Con đang bênh vực ? Tại ? Tên hoạn quan chó c.h.ế.t đó điểm nào đáng để con !"

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Lạc thị rơi nước mắt. Nàng xổm bên cạnh Thẩm Hồi, đau lòng : "A Hồi, trong cung hiểm ác, con là ép buộc, thật sự thích tên ác nhân , đúng ?"

Thẩm phu nhân cũng hỏi: " , rốt cuộc con thích ở điểm nào..."

Ngoài cửa, ánh mắt Bùi Hoài Quang Thẩm Hồi dần dần nhuốm màu đỏ tươi.

Bọn họ là những trái ngược. Nàng lương thiện chính trực, dũng cảm lạc quan, mềm yếu nhưng sức mạnh. Hắn say mê dáng vẻ nàng dù rơi cảnh khó khăn nào cũng thể mỉm dậy phản kháng. Ở nàng, thấy sức sống mềm mại đang âm thầm sinh trưởng. Đây là thứ mà cuộc sống tăm tối của thiếu sót.

Còn điểm nào đáng để nàng yêu thích? Trên chỉ ác, căn bản ưu điểm.

Thích Bùi Hoài Quang cái gì? Thẩm Hồi lặng lẽ thầm trong lòng. Câu hỏi , Thẩm Đình hỏi nàng. Trong vô ngày đêm qua, Thẩm Hồi cũng tự hỏi bản nhiều .

Thẩm Hồi từ từ cong môi, lớn: "Hắn dũng cảm, kiên cường, chấp nhất, ngoan cường. Hắn thiên tư trác tuyệt vô cùng cần cù. Hắn bình tĩnh, thông minh, dịu dàng, chu đáo. Hắn nhiều sách vở uyên bác, dụng binh, giỏi mưu quyền, tinh thông võ học, am hiểu y độc. Dù thù hận bức bách lạc lối, trách nhiệm của . Hắn hiếu thảo, trọng nghĩa. Lại... trọng tình."

Nước mắt khẽ lăn xuống, Thẩm Hồi ngẩng mắt, nhà, nghiêm túc : "Hắn đương nhiên ưu điểm, nhiều ưu điểm. Hắn chỉ là... nhầm đường mà thôi..."

Tay Bùi Hoài Quang cứng đờ tại chỗ.

Hắn đột nhiên nhắm mắt , cố gắng kiềm chế sự chua xót trào dâng trong lồng ngực.

Hắn phân biệt lời Thẩm Hồi là đúng sai, phân biệt những thứ . Hắn chỉ , trong lòng đau đớn như xé rách.

Nơi kín mít, cứ như nàng mạnh mẽ xông .

Hắn luôn chán ghét khác dò xét suy nghĩ của , chán ghét tất cả những đến gần , hưởng thụ sự cô độc cao cao tại thượng, dùng ánh mắt khinh thường chế giễu hỉ nộ ái ố của đời.

Bây giờ, xông .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-134.html.]

Hóa , cảm giác thấu, xa lạ, kỳ quái, thậm chí khiến nảy sinh một tia sợ hãi. , cắt đứt cảm giác .

Lão thái thái Tiêu gia vẫn luôn im lặng, khẽ thở dài, Thẩm Hồi với đôi mắt đầy đau lòng, bà run giọng : "Con ơi, đừng nữa, đừng ngoại tổ mẫu đau lòng nữa..."

"Ngoại tổ mẫu..." Thẩm Hồi vội vàng dậy chạy tới, luống cuống ôm lấy ngoại tổ mẫu.

Thẩm Nguyên Hồng ha hả hai tiếng.

"Tốt ." Ông liên tục ba chữ , chỉ Thẩm Hồi, "Con nhiều như , con nghĩ đến tương lai ? Con quỳ ở đây đỡ cho tên hoạn quan chó c.h.ế.t đó. đúng đúng... Không chỉ là một tên ác nhân bằng cầm thú, mà còn là một tên hoạn quan! Con bênh vực như , đang ở ? Hả? Con ! Lúc con ở đây đỡ cho , khi đang ở nơi nào đó g.i.ế.c mua vui !"

Cây gậy trong tay Thẩm Nguyên Hồng gõ mạnh xuống đất.

Bùi Hoài Quang đẩy cửa .

Thẩm Hồi sững , đầu Bùi Hoài Quang xuất hiện ở cửa.

Tất cả trong phòng đều sang, ánh mắt đổ dồn nên xuất hiện ở đây. Trong phòng im lặng, ai lên tiếng. Ngay cả Thẩm Hồi cũng chút ngơ ngác. Nàng tại Bùi Hoài Quang theo. Được , coi như sẽ theo. Tại đẩy cửa lúc ? Hắn gì, gì? Chẳng lẽ lúc nên xuất hiện ?

Trong lòng Thẩm Hồi hiểu rõ nhà nhất thời thể chấp nhận. Trong kế hoạch ban đầu của nàng, nàng vốn định giấu kín chuyện của nàng và Bùi Hoài Quang cả đời.

Hôm nay hành động điên rồ của Bùi Hoài Quang khiến nàng trở tay kịp. Nàng thừa nhận, nàng đấu tranh trong lòng lâu khi cầm gói thuốc đó. cuối cùng, nàng vẫn chọn tất cả.

Nàng thể giấu giếm thiên hạ, nhưng nàng giấu giếm nhà nữa.

Người một nhà, hiểu , nâng đỡ , đúng ?

Thẩm Hồi dậy, Bùi Hoài Quang với đôi mắt đẫm lệ.

Mọi đều Bùi Hoài Quang, thần sắc khác . Phòng , nghi ngờ, chán ghét. Bùi Hoài Quang biểu cảm gì mặt, mặc cho đủ loại ánh mắt đổ dồn .

Cả đời , vốn quan tâm ánh mắt của đời. Thậm chí, đời càng mắng chửi ác hành của thậm tệ, càng cảm thấy như càng tiến gần mục tiêu báo thù hơn, trong lòng càng hả hê hơn.

bây giờ, bắt đầu quan tâm.

Bùi Hoài Quang Thẩm Hồi đỏ mắt. Đôi mắt nàng ngập nước, nhưng ánh mắt trong veo sáng ngời, là dáng vẻ thích nhất.

Bùi Hoài Quang khẽ nhếch môi, nở một nụ nhạt.

Sau đó, Bùi Hoài Quang sang Thẩm Nguyên Hồng. Hắn từng bước về phía Thẩm Nguyên Hồng, cuối cùng mặt ông, ngẩng mắt lên, vị lão tướng đang phẫn nộ. Hắn mở miệng, giọng điệu chậm rãi: "Sao , nhà con rể Thẩm lão tướng quân, Thẩm lão tướng quân hài lòng?"

"Con rể?" Thẩm Nguyên Hồng nắm chặt cây gậy trong tay, đập xuống, đập xuống . Ông mặt, nghiến răng nghiến lợi.

Bùi Hoài Quang xoay , về phía lão thái thái Tiêu gia. Hắn xổm mặt lão thái thái, khuôn mặt tuấn tú dần dần hiện lên nụ ấm áp. Hắn hỏi: "Ngoại tổ mẫu, cũng hài lòng với Tiểu Quang ?"

Lão thái thái cau mày, Bùi Hoài Quang đang xổm mặt, còn kịp mở miệng, Thẩm Nguyên Hồng ở phía tức giận : "Con rể cái gì, năng hàm hồ! Con gái là hoàng hậu trong cung! Còn ngươi, Bùi Hoài Quang! Chưởng ấn thái giám Tư Lễ Giám con rể !"

Bùi Hoài Quang khẽ một tiếng, thản nhiên : "Chờ hoàng đế chết, A Hồi sẽ còn là hoàng hậu nữa."

Hắn từ từ ngẩng mắt lên, Thẩm Hồi đang bên cạnh, vặn thấy giọt nước mắt trong mắt Thẩm Hồi lăn xuống, chậm rãi trượt xuống má nàng, đột nhiên rơi xuống.

Bùi Hoài Quang đưa tay , dùng ngón tay cái ấn lên khóe môi. Sau đó dậy, bước một bước về phía Thẩm Hồi, mặt nàng cúi xuống, ghé sát tai nàng, ánh mắt tối sầm . Hắn thấp giọng, dùng âm lượng chỉ hai thấy: "Đừng . Nàng mà còn nữa, sẽ nhịn mà phát điên g.i.ế.c ."

Thẩm Hồi ngơ ngác , giơ tay lên, dùng mu bàn tay lau mạnh nước mắt mặt.

Lão thái thái thở dài, cuối cùng lên tiếng: "Khấu Khấu, khi nào con hồi cung?"

Thẩm Hồi đầu ngoại tổ mẫu, tại ngoại tổ mẫu hỏi như , nàng cũng nên trả lời như thế nào.

Lão thái thái dậy, đau lòng xoa đầu Thẩm Hồi, chậm rãi : "Con ơi, hồi cung . Con khỏi cung lâu như , trong cung sắp xếp thỏa ? Đừng để xảy chuyện gì ngoài ý ."

Thẩm Hồi hiểu ngoại tổ mẫu nàng và Bùi Hoài Quang rời , cho nhà một chút thời gian. Sự việc phát triển đến nước , tất cả đều cần bình tĩnh .

Thẩm Hồi cố gắng nở nụ ngoan ngoãn, miễn cưỡng kìm nén tiếng nghẹn ngào trong giọng , cố gắng dùng giọng điệu bình thường : "Vốn lúc trời sáng về. Muộn hơn nữa, cũng Trầm Nguyệt bên xảy sơ suất gì ."

Thẩm Đình : "Vậy thì về ."

"Vâng." Thẩm Hồi len lén phụ và mẫu , sang ngoại tổ mẫu.

"Đi thôi. Hai ngày nữa, và mẫu con cung thăm con." Lão thái thái với vẻ yêu thương.

Thẩm Hồi gật đầu, ba bước ngoái đầu rời .

Lão thái thái xuống ghế, chìm trầm tư. Thẩm Nguyên Hồng vẫn thể chấp nhận sự thật, chìm trong sững sờ. Thẩm phu nhân cũng thất thần dùng khăn tay lau nước mắt, nghẹn ngào : "A Hồi của khổnhư , dây dưa với một tên hoạn quan, còn là Bùi..."

 

Loading...