HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 185
Cập nhật lúc: 2024-11-30 07:56:05
Lượt xem: 605
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 185: Chương 185 - Nhu mì
【Chương 185】
Tiêu Mục Thẩm Hồi bơi. Khuê nữ nhà quyền quý chẳng ai học bơi cả, huống hồ là Thẩm Hồi với thể yếu ớt .
Hắn hỏi, nàng dối là .
Cho nên, mới đẩy nàng xuống khi nàng “” bơi. Nếu Thẩm Hồi c.h.ế.t đuối, gặp Thẩm Đình, chỉ cần thở dài một tiếng : “Sao nàng gạt nàng bơi chứ?”
Tiêu Khởi đầu khi đang phi ngựa, Thương Thanh Cốc ở xa, của Đông Xưởng đuổi kịp. Đám Tiêu Khởi phi nước đại lâu, ngựa cũng dần đuối sức. Hắn dần dần giảm tốc độ.
“Lý Lôi Hòa.” Tiêu Mục gọi một thuộc hạ đắc lực của .
“Thuộc hạ mặt.”
Tiêu Khởi quấn dây cương quanh lòng bàn tay, chậm rãi : “Nếu Tiểu Thái hậu cứu, những thành trì phong tỏa sẽ giải phong. Lúc đó, ngươi phái đến trang viên Tùng Xuyên giám sát.”
Lý Lôi Hòa sững sờ một lúc, đó mới hỏi: “Giám sát cái gì?”
Giám sát cái gì?
Tiêu Khởi siết chặt dây cương, một lúc lâu mới lên tiếng: “Giám sát xem khi Bùi Hoài Quang và Tiểu Thái hậu trở về Quan Linh .”
Lý Lôi Hòa thôi, cuối cùng chỉ đáp một tiếng “Vâng”.
Tiêu Khởi chỉ cho ngựa nghỉ một chút, cảm thấy ngựa hồi sức, lập tức tăng tốc trở . Trời tối khi đến Tuyền Thạch Cương.
Tuyền Thạch Cương cũng đang trong tình trạng phong thành. Tiêu Khởi quen thuộc nơi , thành, thừa lúc trời tối, vòng qua ngoại ô, lẻn căn nhà cũ ở phía núi.
Mấy tâm phúc của đều ở đó, đang tranh luận sôi nổi bản đồ quân sự. Thấy Tiêu Khởi trở về với vẻ phong trần mệt mỏi, đều dừng tranh luận, tiến lên nghênh đón. Tiêu Mục gì, bước qua bọn họ phòng bên cạnh, đồng thời sai thuộc hạ gọi đại phu luôn mang theo bên đến.
Đại phu cẩn thận bắt mạch cho Tiêu Khởi, lắc đầu : “Thuộc hạ thật sự phát hiện mạch tượng của chủ thượng gì bất thường.”
Tiêu Mục đưa một chiếc khăn tay cho đại phu, bên trong khăn dính một ít thuốc bột từ chiếc vòng tay của Thẩm Hồi. Tiêu Khởi bảo đại phu kiểm tra thứ bột trắng . Một lát , đại phu vẻ mặt căng thẳng, với Tiêu Khởi rằng thứ thuốc quả thực là độc, hơn nữa còn là kịch độc. rốt cuộc là độc gì, , vì từng gặp qua.
Tiêu Khởi im lặng một lúc, nhất thời Thẩm Hồi là thật sự hạ độc là kịp hạ độc? Để cho chắc chắn, dặn dò đại phu mấy ngày tiếp theo mỗi ngày đến bắt mạch cho hai .
Sau đó, Tiêu Khởi mới đến tiền sảnh, ghế chủ vị, hỏi thuộc hạ mấy việc giao phó đó thế nào .
Bàn bạc việc quân sự một khắc, một tiểu đồng khác của Tiêu Khởi từ hậu viện tới, ở cửa thôi.
“Chuyện gì?” Tiêu Mục hỏi.
Tiểu đồng lập tức bỏ tay đang gãi đầu xuống, bẩm báo: “Tiểu chủ tử bệnh .”
Tiêu Mục thu hồi ánh mắt, bàn bạc thêm hai khắc với thuộc hạ, khi dặn dò xong xuôi, mới dậy về phía hậu viện.
Thị nữ thấy sải bước tới, vội vàng quỳ xuống hành lễ, đó vén rèm lên. Tiêu Khởi bước , thấy Phù Nương đang ngân nga khúc nhạc Giang Nam dỗ dành đứa trẻ đang .
Tiêu Khởi một cô con gái, năm nay bốn tuổi, tên là Tiêu Phù.
“Chàng về ?” Phù Nương ôm con gái dậy, vỗ về lưng con, lí nhí giải thích: “Nó sốt nên mới , , đừng chê nó ồn…”
Cô bé thấy lời của , rụt rè ngước mắt cha, lập tức mím môi dám nữa.
Phù Nương lập tức mỉm , : “Chàng về, nó liền nín !”
Nếu thể ở bên con gái nhiều hơn… và nữa, thì mấy…
Tiêu Khởi phòng, kéo một chiếc ghế dựa tay vịn xuống. Thị nữ lập tức bưng nhuận họng lên, Tiêu Mục nhận lấy uống một hớp, đó mới hai con, : “Ta bảo Triệu Tận Kỳ ngày mai hộ tống các ngươi rời khỏi đây, đến chỗ cha ngươi.”
Phù Nương theo bản năng từ chối, nhưng khi thấy ánh mắt cho phép phản bác của Tiêu Khởi, nàng do dự một chút, mới nhỏ giọng lên tiếng: “Nhất định ?”
Tiêu Mục nàng bằng ánh mắt vô cảm, Phù Nương ôm chặt con gái, cúi đầu, vội vàng : “Ta …”
Tiêu Khởi dậy, về phía hai con, sờ đầu con gái, đúng là sốt, nhưng . Tiêu Khởi nhanh chóng rời .
Phù Nương ôm con gái ở cửa, bóng dáng Tiêu Mục dần khuất xa.
“Mẹ, cha thích con ?” Cô bé vùi mặt lòng .
“Không , cha thích Phù nhi.” Phù Nương hôn lên mặt con gái, bế con trở giường, dỗ con ngủ.
Đợi con gái ngủ say, nụ dịu dàng mặt nàng dần tan biến. Phù Nương trong lòng Tiêu Khởi là thích con gái, mà là thích nàng.
Trước khi gả cho Tiêu Khởi, Phù Nương sẽ chịu đựng sự lạnh nhạt như thế nào. Cả thiên hạ đều Tiêu Khởi si tình với Thẩm Phù, nàng chứ? Là nàng ma xui quỷ khiến, cứ ngỡ lâu ngày cũng thể sưởi ấm trái tim …
Phù Nương đến bàn trang điểm, trong gương đồng, nàng gần như còn nhận chính nữa.
Trước , nàng cưỡi ngựa b.ắ.n cung, cùng đám nam nhân uống rượu đấu vật, suốt ngày vui vẻ. Dù cha nàng cũng là thủ lĩnh sơn tặc vùng Tây Bắc.
Cho đến khi, nàng gặp Tiêu Khởi.
Lần đầu tiên thấy Tiêu Mục, Phù Nương cả đời sẽ yêu ai khác ngoài , dù cả thiên hạ đều Tiêu Khởi si tình với Thẩm Phù.
Nàng cam lòng, nàng Tiêu Khởi. Chẳng tạo phản ? Chẳng binh mã ? Vậy nên, Phù Nương dùng binh mã của cha uy h.i.ế.p dụ dỗ Tiêu Khởi cưới nàng.
Thật , những ngày đầu mới cưới, tuy Tiêu Khởi lạnh nhạt với nàng, nhưng ít nhất cũng còn khách sáo, cũng chuyện với nàng. Phù Nương cam tâm, nàng một chồng chỉ bề ngoài “vợ chồng hòa thuận”, nàng trái tim của .
Nàng bắt đầu học theo Thẩm Phù.
Nàng còn cưỡi ngựa b.ắ.n cung, còn xuất đầu lộ diện, bắt đầu mặc váy, học cầm kỳ thi họa, học lễ nghi phép tắc, học cách dịu dàng.
thứ nàng nhận , là ánh mắt chán ghét của Tiêu Khởi, : “Đừng học theo nàng .”
Dù cũng là con gái của thủ lĩnh sơn tặc, từng ngang ngược kiêu ngạo, Phù Nương hạ lấy lòng mà gì, nàng tức giận, nàng chịu đựng nổi nữa.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nàng theo Tiêu Khởi đến cũng kể về việc chồng si tình với một phụ nữ khác như thế nào! Dù… dù khi cưới, Tiêu Khởi với nàng, Thẩm Phù sẽ mãi mãi ở trong tim .
Phù Nương tức giận, mất hết lý trí chuyện sai lầm.
----
.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-185.html.]
Thẩm Phù chẳng trở thành hoàng hậu tôn quý ? Mà nàng mới là thê tử chân chính của Tiêu KHỞI, nàng tiếp tục một vợ ẩn trong bóng tối nữa. Nếu nàng cố gắng thế nào cũng chiếm trái tim Tiêu KhỞI, vấn đề là do Thẩm Phù ? Nếu Thẩm Phù bằng lòng để Tiêu Khởi từ bỏ quá khứ, sống với nàng thì ?
Vì , Phù Nương một bức thư cho Thẩm Phù, tốn thêm ít tâm tư, vượt ngàn cay nghìn đắng mới đưa lá thư đến tay Thẩm Phù.
Trong thư, nàng tiên dùng giọng điệu ngạo mạn tuyên bố với Thẩm Phù sự thật rằng là thê tử của Tiêu Khởi, đó giả vờ mong chờ hồi âm chúc mừng của đối phương.
Nàng quả nhiên nhận hồi âm của Thẩm Phù như mong .
đồng thời, cũng nhận tin Thẩm Phù qua đời.
Phù Nương bỗng run lên, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. Nàng che miệng, nước mắt rơi lã chã.
Trước đó, nàng bao giờ nghĩ rằng Tiêu Khởi, công tử tuấn tú nho nhã khiến nàng gặp yêu, trong xương cốt độc ác đến . Ngay cả việc bề ngoài tỏ vợ chồng hòa thuận cũng … Tiêu Mục kéo nàng xuống địa ngục, để nàng nếm trải mùi vị hành hạ.
Phù Nương cũng rõ rốt cuộc là vì phụ , vì nàng lúc mang thai mà Tiêu Mục mới miễn cưỡng giữ mạng sống cho nàng.
Lâu , Phù Nương mới dần nín . Nàng lên giường, ôm chặt lấy con gái – đứa con gái đặt tên là Tiêu Phù.
…
Vì lệnh phong thành, cho dù là ban ngày cũng yên ắng như thành chết, huống chi là ban đêm. Du Trạm đeo hòm thuốc, từ cửa trở về nhà, thấy ngoại tổ phụ đang ở cửa ngóng trông, thấy trở về mới thở phào nhẹ nhõm.
“Phong thành nghiêm ngặt thế , ngươi mà còn dám đưa thuốc. Thật sợ của Đông xưởng bắt c.h.é.m đầu !” Triệu đại phu thở dài.
“Bệnh của Lâm thúc thể trì hoãn, thể đưa thuốc.” Du Trạm đến mặt ngoại tổ phụ, mặt treo nụ ôn hòa nhàn nhạt, “Cháu chẳng bình an trở về ? Lâm thúc chỉ ở ngay bên cạnh, cách gần. Nếu xa, cháu tự nhiên là dám.”
“Tối qua ngươi chẳng còn khám bệnh cho con gái út nhà họ Tôn ? Nhà họ Tôn ở ngay bên cạnh !” Triệu đại phu trừng mắt.
Du Trạm nên lời, chỉ đành bất đắc dĩ .
May mà bình an trở về, ngoại tổ phụ với thêm vài câu mới về phòng ngủ.
Du Trạm trở về phòng, nghỉ ngơi ngay. Mà là mở một cái vò thuốc bàn , lấy bên trong hơn trăm viên hạt gỗ ngâm thuốc nửa năm.
Hắn lấy những hạt gỗ , dùng khăn lau khô nước, trải bàn phơi khô.
Đây là phương thuốc mới nghĩ cho Thẩm Hồi – xâu những hạt gỗ ngâm thuốc thành một chuỗi hạt đeo bên , sẽ lợi cho thể nàng.
Hắn từng hạt từng hạt lau sạch nước hạt gỗ, lặp lặp những động tác nhàm chán. Dần dần, giữa mày hiện lên vẻ u sầu.
Nhìn tình hình phong thành , Đông xưởng hẳn là đang tìm .
Tìm ai?
Du Trạm hạt gỗ trong tay.
Không thể nào, thể là nàng xảy chuyện .
…
Thẩm Hồi mê man nửa ngày, đến tối, lông mày nhíu chặt của nàng rốt cuộc cũng dần giãn , cũng còn thỉnh thoảng phát tiếng rên rỉ đau đớn nữa, cả trở nên yên tĩnh, cuộn tròn trong lòng Bùi Hoài Quang. Sau đó, dược tính của thang thuốc thứ hai phát huy tác dụng, Thẩm Hồi chỉ còn kêu lạnh nữa, mà ngược bắt đầu lẩm bẩm kêu nóng, hai tay cũng yên phận đẩy chăn, kéo quần áo .
Bùi Hoài Quang dò mạch cho nàng, sờ trán nàng, mới xuống giường dập tắt than trong phòng. Cả gian phòng đều nóng, nóng đến mức Bùi Hoài Quang cảm thấy n.g.ự.c bức bối.
Hắn mới chỉ rời một lúc, Thẩm Hồi giường bắt đầu yên phận sờ soạng bên cạnh. Bùi Hoài Quang rửa tay sạch sẽ, dùng khăn nhanh chóng lau khô. Lập tức trở giường, ôm Thẩm Hồi lòng.
Được Bùi Hoài Quang ôm lòng, lông mày nhíu của Thẩm Hồi lập tức giãn .
Thân thể Bùi Hoài Quang quanh năm lạnh lẽo, lúc Thẩm Hồi sợ lạnh, dùng nước nóng dội lên mới khiến thể tạm thời nóng lên. Thời gian trôi qua, nhiệt độ giảm xuống, thể bắt đầu lạnh lẽo, khiến Thẩm Hồi đang kêu nóng theo bản năng ôm chặt lấy .
Than tắt hết. Mấy chiếc chăn hoặc chất đống ở góc giường, hoặc rơi mặt đất, cũng giống như quần áo cởi của hai .
Đêm khuya yên tĩnh, giường, hai ôm thật chặt. Bùi Hoài Quang nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Thẩm Hồi, chậm rãi vuốt cho từng sợi tóc của nàng thẳng .
Nửa đêm về sáng, Thẩm Hồi rốt cuộc cũng tỉnh . Nàng mở mí mắt nặng trĩu , chút mơ màng lồng n.g.ự.c mắt.
Là .
Cảm nhận bàn tay Bùi Hoài Quang đang vuốt ve gáy , Thẩm Hồi khẽ cử động, nhích gần, nhẹ nhàng cọ cọ lồng n.g.ự.c , chậm rãi ngẩng mặt lên, mỉm Bùi Hoài Quang.
“Giờ nào ?” Giọng Thẩm Hồi nhỏ nhẹ mềm mại, mang theo vẻ yếu ớt bệnh tật.
“Vừa qua giờ Tý.” Bùi Hoài Quang cúi đầu, hôn lên đôi mắt rốt cuộc cũng mở của nàng.
Thẩm Hồi từ từ nhắm mắt , cảm nhận nụ hôn bằng đôi môi lạnh của Bùi Hoài Quang.
Bùi Hoài Quang rời khỏi nàng, đôi mắt đen tĩnh lặng Thẩm Hồi, Thẩm Hồi cũng .
Thẩm Hồi chậm rãi cong môi . Nàng Bùi Hoài Quang, dịu dàng : “Sinh thần của chúng đến .”
Nàng nhích gần, nhẹ nhàng đặt lên môi Bùi Hoài Quang một nụ hôn dịu dàng, lùi một chút, dịu dàng .
“Ừ.” Bùi Hoài Quang đáp, “Mừng ngày sinh cùng ngày của chúng .”
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi Thẩm Hồi.
“Năm nào cũng như hôm nay.” Thẩm Hồi mỉm , nhanh mổ thêm một cái lên môi .
Bùi Hoài Quang khẽ, theo: “Năm nào cũng như hôm nay.” Sau đó dịu dàng hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.
Thẩm Hồi mổ một cái lên môi Bùi Hoài Quang, cũng hôn nàng một cái.
Một cái một cái, thêm một cái nữa.
Dài lâu mãi mãi, điểm dừng.
【Tác giả lời 】
Tác giả xổm bên cạnh đếm , tổng cộng hôn 1000 cái.
…
88 bao lì xì rơi ngẫu nhiên