HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 193
Cập nhật lúc: 2024-11-30 08:04:11
Lượt xem: 630
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 193: Con đường phía
【Chương 193】
Thẩm Hồi Bùi Hoài Quang, sững sờ.
Thái y của nàng?
Du Trạm?
Du Trạm tình hình sức khỏe của Duệ vương?
Bùi Hoài Quang cầm cây móc dài, khuấy than bạc trong lò sưởi. Hắn cụp mắt xuống, ánh lửa đỏ, chậm rãi : "Ta gây chuyện nữa, nàng cũng đừng Thái hậu nữa, ?"
Một lúc lâu , Thẩm Hồi từ từ lắc đầu.
Nàng cong môi, giọng như đang đùa giỡn của trẻ con: "Hồi nhỏ sách, dạy rằng 'Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách'."
Câu thật tầm thường, dường như đứa trẻ nào mới học cũng đều yêu cầu học thuộc lòng. Quen thuộc đến mức khiến nó mất sức mạnh vốn , chỉ còn là một khẩu hiệu trống rỗng.
Khuôn mặt thiếu nữ non nớt, ngây thơ, nhưng đôi mắt sáng long lanh.
"Ta thiên hạ thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp, đoàn tụ cùng gia đình, chiến tranh, sinh ly tử biệt. Ta tận mắt chứng kiến cảnh tượng phồn hoa của kinh thành tái hiện trong những năm tháng còn sống. Có thể góp một phần sức lực cho thịnh thế, là chí hướng mà nguyện c.h.ế.t từ."
Thẩm Hồi mím môi , nàng cụp mi than hồng đang cháy, chút ngại ngùng.
"Ngươi đừng chê . Những lời vẻ hoa mỹ, ngày thường dám với khác, sợ chế giễu là ngây thơ, ấu trĩ. đều là lời thật lòng, từ khi còn nhỏ nhốt trong khuê phòng nghĩ như . Mấy năm nay dù trải qua bao nhiêu chuyện, thời gian trôi qua, thế sự đổi, chí hướng cất giấu trong lòng, bao giờ đổi."
Bùi Hoài Quang hỏi: "Ngay cả khi nàng thể chịu nổi sự vất vả , thà rằng để bản c.h.ế.t yểu?"
"Sống ." Thẩm Hồi nghiêm túc , "Từ xưa đến nay, bảo vệ đất nước bao nhiêu tướng sĩ hy sinh chiến trường, cải cách đổi mới cũng vô văn nhân học sĩ lấy tính mạng mở đường. Ta chỉ là vất vả một chút, thì ."
Một lúc lâu , Bùi Hoài Quang khẽ một tiếng, : "Con cái do Thẩm Nguyên Hồng nuôi dạy quả nhiên đều cốt cách."
Trầm Nguyệt gõ cửa bên ngoài, Thẩm Hồi bảo nàng .
Trầm Nguyệt dẫn theo hai tiểu thái giám, ôm một chồng tấu chương cao ngất , đặt lên bàn việc.
Vì định ngày về, nên nhiều tấu chương gửi đến kinh thành . Thẩm Hồi mới về, tấu chương từ khắp nơi gửi đến chất cao như núi.
Trầm Nguyệt nhíu mày, hỏi: "Thái hậu xem tấu chương lúc nào ạ? Hay là tắm rửa ?"
"Ta xem ngay bây giờ. Xem xong khi ngủ tắm rửa." Thẩm Hồi xong liền dậy, xách váy dài nặng nề về phía bàn việc, khi ngang qua Bùi Hoài Quang, nàng theo bản năng đặt tay lên vai , mượn điểm tựa.
Bùi Hoài Quang liếc bàn tay đặt vai , mỉm .
Trầm Nguyệt bưng gừng, bánh ngọt, và các loại kẹo mà Thẩm Hồi yêu thích đến.
Thẩm Hồi xuống chồng tấu chương chất cao như núi, bắt đầu nghiêm túc xem xét phê duyệt.
Bùi Hoài Quang xoay , tay đặt lưng ghế, Thẩm Hồi.
Thẩm Hồi ngẩng đầu lên, cũng Bùi Hoài Quang đang . Nàng cầm bút son phê duyệt tấu chương, : "Ở đây kẹo, ngươi ăn ?"
"Không ăn."
Thẩm Hồi "Ồ" một tiếng, đặt tấu chương phê duyệt sang một bên, cầm lấy một bản khác.
Bàn việc lạnh lẽo, chồng tấu chương cao ngất, càng nổi bật sự nhỏ nhắn, yếu đuối của Thẩm Hồi. Bóng dáng nàng in cửa sổ tuy mảnh mai nhưng thẳng tắp.
Đêm dài dằng dặc, nóng bàn mỗi khi nguội sẽ Trầm Nguyệt kịp thời mới. Ấm nóng nối tiếp ấm nóng đưa lên. Đợi nàng xử lý xong chồng tấu chương chất đống , đêm nay thể ngủ một canh giờ cũng coi như là may mắn .
Bùi Hoài Quang lặng lẽ Thẩm Hồi.
Đôi khi, Bùi Hoài Quang ước gì Thẩm Hồi chỉ là một tiểu nữ tử dựa dẫm . suy nghĩ cũng chỉ thoáng qua mà thôi.
Hắn rõ Thẩm Hồi là tiểu nữ nhân chỉ dựa dẫm .
Hắn càng rõ, chính vì Thẩm Hồi là tiểu nữ nhân nhu nhược chỉ yêu đương nam nữ, mới thu hút .
Nàng ngượng ngùng, mặt mang vẻ ngây thơ của thiếu nữ, chí hướng kiên định của . Nàng nàng sợ khác chê nàng ngây thơ.
Bùi Hoài Quang nàng, chỉ cảm thấy một ngọn lửa bùng cháy trong lòng.
Những lời đó, khi còn nhỏ mới học vỡ lòng, cũng từng to, thề thốt.
Hắn yêu nàng chính là vì bất kể gặp nghịch cảnh nào, nàng cũng luôn lạc quan hướng về phía , dù sức lực nhỏ bé, cũng dốc hết sức , dù trong bóng tối, cũng vẫn kiên định dũng cảm, tự mở một con đường.
Bùi Hoài Quang từng hỏi Thẩm Hồi nếu g.i.ế.c thể cứu hàng triệu sinh linh trong một thành trì, nàng sẽ lựa chọn như thế nào.
Thẩm Hồi , khi nàng sẽ chọn g.i.ế.c , Thẩm Hồi trong mắt lúc đó khiến si mê đến nhường nào.
Nàng nên như .
Nàng như , mới là khiến chìm đắm.
Tình cảm sâu đậm thế gian đáng quý, nhưng nếu bóc tách lớp tình cảm nồng nàn , thì hai gắn bó với , chỉ tình cảm là đủ, còn cần hai trái tim sức hút lẫn .
Người chìm đắm trong tình yêu, khiến cảm động, nhưng đủ.
Cả đời , thể chỉ mải mê với tình yêu. Ngoài tình yêu, cần sự kiên trì, bản ngã, trở thành một hơn, mới thể nhận sự ưu ái xứng đáng.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Chí hướng?
Bùi Hoài Quang hiểu sức mạnh và khát khao xuất phát từ nội tâm của Thẩm Hồi khi nàng nỗ lực vì những gì hướng đến. Hắn cũng từng , nếu như g.i.ế.c , diệt trừ cũng coi là chí hướng.
Con chí hướng, con đường phía sẽ còn m.ô.n.g lung, dù tối tăm và lạnh lẽo, vẫn luôn hy vọng.
Cũng giống như Thẩm Hồi.
Vậy còn ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-193.html.]
Bùi Hoài Quang chậm rãi xoay xoay cây móc dài cắm trong than bạc, vẻ mặt vô cảm nó dần dần nung đỏ.
Buổi sáng, Bùi Hoài Quang rời khỏi hoàng cung, trở về phủ ngoài cung - A Mẫu và A thúc an táng ở đây.
Bùi Hoài Quang con phố nhộn nhịp, tiếng ồn ào
Kinh thành lạnh lẽo, thích hợp cho vải thiều sinh trưởng. Cây vải thiều vẫn cẩn thận mang về kinh thành.
Trong căn phòng ngập tràn ánh nắng, than lửa đốt khắp nơi, ấm áp như mùa xuân. Cây vải thiều héo úa, còn sức sống.
·
Vương Lai thúc ngựa phi nước đại, đến cung, thể cưỡi ngựa nữa, liền chạy như bay về phía Chiêu Nguyệt cung. Các cung nữ thái giám nhỏ đường vội vàng tránh đường.
“Đốc chủ ?”
Cung nữ nhỏ che miệng : “Chắc chắn là gặp A Hạ tỷ tỷ !”
Vương Lai bước sân, cung nữ nhỏ thấy , vội vàng . Vương Lai bước nhanh về phía , bỗng nhiên dừng bước. Hắn xổm xuống, rửa tay bằng tuyết đọng trong bồn hoa bên đường, rửa sạch vết m.á.u tay.
Cung nữ nhỏ nhanh nhẹn đưa khăn tay cho .
Vương Lai lau tay, chỉnh y phục, hít sâu một , mới bước trong.
Xán Châu sớm thấy cung nữ nhỏ bên ngoài Vương Lai tới. Chỉ là con trai đang ngủ trong vòng tay nàng, mới ngủ, nàng dám động đậy, sợ đánh thức nó.
Nàng ngẩng mặt lên, bóng dáng Vương Lai cuối cùng cũng xuất hiện ở cửa.
Vương Lai sải bước , bước chân càng lúc càng nhanh, đến bên giường, dùng sức ôm Xán Châu lòng. Xán Châu ngửi thấy mùi sát khí nồng nặc .
Vương Lai ôm chặt Xán Châu một lúc, mới hạ giọng hỏi: “Nàng khỏe ?”
Xán Châu gật đầu trong lòng , đẩy : “Chàng ngốc , cũng con ?”
Vương Lai lúc mới buông Xán Châu , cúi đầu đứa nhỏ đang ngủ bên cạnh Xán Châu. Hắn chỉ liếc mắt một cái, lập tức thu hồi ánh mắt, về phía Xán Châu. Hắn nhíu mày, trong mắt là áy náy. Hắn hỏi: “Có đau ? Nàng sợ ?”
Đường xá xa xôi, khi Xán Châu sinh nở, thể ở bên cạnh nàng, là của .
Sao thể đau? Sao thể sợ? Chỉ là chuyện qua, Xán Châu nhắc , sợ lo lắng, chỉ chuyện đều , con cũng ngoan.
Hai chuyện một lúc, Vương Lai mới con trai nữa, kinh ngạc phát hiện nó tỉnh, mở to mắt với .
Ánh mắt Vương Lai bất giác dịu dàng, kéo tay nhỏ của nó, hỏi: “Đã đặt tên ?”
Xán Châu ngẩn , mới : “Chàng hỏi tên Chưởng ấn đặt, tên Thái hậu đặt?”
Vương Lai kinh ngạc sang.
Xán Châu liền cho Vương Lai tên mà Thẩm Hồi và Bùi Hoài Quang đặt cho con.
Vương Lai . Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai, trêu chọc: “Cẩu Thặng? Cẩu Thặng!”
Đứa nhỏ hiểu, chỉ Vương Lai .
“Nàng xem, nó thích cái tên .” Vương Lai .
Xán Châu trừng mắt liếc , nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật là cha nuôi nào con trai nấy!”
Xán Châu : “ , chuyện hỏi . Đứa nhỏ ... chúng vốn định nuôi bên cạnh Chưởng ấn và Thái hậu. Chưởng ấn chê trẻ con phiền phức, chắc là đợi nó lớn hơn một chút mới đón . Vậy nó họ gì? Bên Chưởng ấn, hình như định cho nó họ Bùi.”
Vương Lai nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai cảm thấy thú vị, Xán Châu , liền đáp: “Cứ chờ xem ý Chưởng ấn . Thái hậu đặt tên là Thiện Quả ? Tạm thời cứ họ Thiện .”
Hắn cúi , hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai.
·
Thẩm Hồi chỉ ngủ một canh giờ, sắc mặt kém. Nàng bên bàn vuông, đặt cổ tay lên gối dựa, để Du Trạm tới bắt mạch.
Du Trạm thu tay . Hắn Thẩm Hồi, khuyên nàng nghỉ ngơi nhiều hơn. lời còn , Thẩm Hồi nội tâm cố chấp đến nhường nào, e rằng khuyên cũng vô ích, liền .
Ngược Thẩm Hồi : “Biết Du thái y gì. Chỉ là hồi kinh còn nhiều việc, mấy ngày nữa sẽ vất vả như .”
Du Trạm gật đầu, : “Biết Thái hậu chừng mực, thần cũng yên tâm.”
Hắn thêm một phương thuốc bổ, để Thẩm Hồi những ngày ăn uống tẩm bổ nhiều hơn. Cuối cùng nhắc nhở Thẩm Hồi chuỗi hạt cổ tay nàng chắc hết thuốc, nên để cung nữ xâu một chuỗi mới. Còn cách , với Thập Tinh khi tới đây đó.
Thẩm Hồi yên lặng Du Trạm xong, nàng ôn tồn hỏi: “Gần đây y quán bận ?”
“Vừa hồi kinh, cũng bận.”
Thẩm Hồi cong môi, hỏi: “Du thái y lát nữa trực tiếp về Thái y viện, đến chỗ Thiên Nhu bắt mạch?”
“Thái y đây phụ trách Đinh chủ tử hết nghỉ phép, cần thần qua đó nữa.” Du Trạm ngẩng đầu, ôn hòa như .
Thẩm Hồi im lặng một lúc, mới hỏi tiếp: “Biểu của Du thái y khỏe ?”
Du Trạm khẽ giật , chút bất ngờ Thẩm Hồi.
Thẩm Hồi mỉm .
Du Trạm mỉm đáp : “Biểu cũng giống Thái hậu, là bệnh bẩm sinh. Mấy năm nay, cơ thể vẫn luôn như .”
Hắn Thẩm Hồi, hàng mi cong cong ẩn chứa nụ ôn hòa.
Thẩm Hồi im lặng một lúc, mới : “Nghe đến kinh.”
“Phải.” Du Trạm đáp.
Nàng , cũng cần giấu giếm. Hắn cả đời quang minh lạc, gì che giấu.