HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 79

Cập nhật lúc: 2024-11-30 02:28:33
Lượt xem: 708

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 79 - Nổi giận

Ban đầu, Bùi Hoài Quang định sáng hôm sẽ đưa Thẩm Hồi rời khỏi Dung Dương đến Thường Châu, nhưng vì Thẩm Hồi đột nhiên tới kỳ nguyệt sự, nên quyết định ở thêm một ngày.

···

Chiều tối, Thẩm Hồi còn cảm thấy đau bụng, mỏi lưng uể oải. Nàng chiếc ghế dài trong sân, ngắm ánh hoàng hôn bầu trời. Nghĩ đến việc ngày mai sẽ rời khỏi Dung Dương, rời khỏi tiểu viện bình dị , nàng bỗng dâng lên một chút luyến tiếc.

Thẩm Hồi đầu, qua khung cửa sổ đang mở, hướng về Bùi Hoài Quang đang trong phòng.

Khoảng một khắc , một con chim bồ câu đưa thư bay sân, mang theo mật thư cho Bùi Hoài Quang. Thẩm Hồi còn kịp xem bức thư gì, thấy Bùi Hoài Quang cầm lấy bức thư lắc lắc, giống như đang biến hóa , bức thư bỗng chốc bốc cháy, hóa thành tro bụi.

“Chúng ngày mai giờ nào khởi hành?” Thẩm Hồi hỏi.

“Buổi sáng.”

Thẩm Hồi gật đầu, , một nữa ngẩng đầu lên trời, ngắm những đám mây đỏ rực như lửa cháy. Một lúc , nàng đầu Bùi Hoài Quang trong phòng, hỏi: “Tối nay chúng ăn gì?”

Chưa đợi Bùi Hoài Quang trả lời, Thẩm Hồi tiếp tục hỏi: “Sáng mai ăn gì? Ừm… lương khô mang theo đường chuẩn hết ?”

Bùi Hoài Quang nhét bức thư ống thư chân chim bồ câu, thả chim bay , liếc Thẩm Hồi, : “Nương nương ngoài dạo chơi thì cứ thẳng.”

Thẩm Hồi cong mắt, với .

···

Cuối cùng, Thẩm Hồi vẫn mua bánh bao, bún, thịt nướng và cả kẹo hồ lô ở những quán ven đường. Trước đây, nàng luôn cảm thấy những thứ mất vệ sinh.

Người dân thường đều ăn như , hẳn là nàng cũng thể ăn, chắc sẽ vì thế mà ốm .

“Còn gì nữa ?” Bùi Hoài Quang liếc Thẩm Hồi bên cạnh, trong lòng dâng lên sự nghi ngờ. Thẩm Hồi lúc , gì còn nửa điểm dáng vẻ của vị hoàng hậu nhỏ bé nuông chiều từ bé chứ.

“No .” Mặc dù Thẩm Hồi vẫn ăn thêm cổ vịt nướng ở quán đầu phố, nhưng nàng thực sự thể ăn thêm nữa.

Tiếp tục thêm một đoạn, Thẩm Hồi thấy tiếng trẻ con .

“Thật đáng thương, lão Trương già mới con, là sinh ba, cơ hội hưởng phúc.”

“Haiz. Không lão Trương đắc tội với ai nữa. Các ngươi thấy , lão Trương c.h.ế.t thảm lắm.”

“Phải đó. Còn dám để nhà lão mặt. Nghe t.h.i t.h.ể chặt thành từng khúc, thật đáng sợ!”

“Cũng thật đáng thương cho ba đứa trẻ đáng yêu , còn nhỏ như mất cha…”

Thẩm Hồi thấy những lời bàn tán xung quanh, về phía đội đưa tang đang qua. Ba đứa bé trai mặt, thương tâm. Chúng cao bằng , trông cũng giống như một.

“Trước đây lúc ở khách điếm, từng thấy ba đứa trẻ qua cửa sổ khi ngắm cảnh náo nhiệt phố.” Thẩm Hồi .

Bùi Hoài Quang thờ ơ đáp một tiếng “ừ”, ánh mắt về phía chiếc quan tài đang khiêng .

Thẩm Hồi thở dài, giọng buồn buồn: “Không ai ác độc như …”

Bùi Hoài Quang lúc mới ngẩng đầu lên, liếc Thẩm Hồi đang cau mày.

Ai ác độc như ư?

đây.

Bùi Hoài Quang , giọng điệu tùy ý: “Về thôi.”

Bùi Hoài Quang đưa Thẩm Hồi về, một ngoài, bởi vì ở Dung Dương còn một trong danh sách đang chờ đến lấy mạng.

Sau khi Bùi Hoài Quang rời , Thẩm Hồi trong sân, màu đỏ bầu trời dần dần phai nhạt, sắc trời dần tối. Nàng vẫn đang suy nghĩ Bùi Hoài Quang gì.

Tiếng bước chân lộn xộn kéo Thẩm Hồi khỏi dòng suy nghĩ.

Bảo Linh dẫn theo gia đinh của Quận thủ phủ, đến.

【Lời tác giả】

Ta dám chắc rằng, sẽ ai đoán manh mối về tiêu cục , hí hí hí

 

Chương 79 Chương 079 - Tức giận

 

 【Chương bảy mươi chín】

 

 Lúc đầu, Thẩm Hồi còn tưởng là của tiêu cục bên cạnh trở về, cho đến khi những đó bắt đầu gõ cửa.

 

 Khi ở quán trọ, tiểu nhị lên gõ cửa đưa cơm, Thẩm Hồi thà nhịn đói cũng mở cửa. Lúc trời tối, lạ đến gõ cửa sân, nàng thể để ý tới.

 

 Thôi Bảo Linh đợi nổi nữa: "Đạp cửa!"

 

 Thẩm Hồi bức tường sân, hai tay nàng để lưng, nắm chặt một con d.a.o thái rau nhỏ. Bên cạnh bức tường nơi nàng , một cái thang gỗ, thể trèo qua cái thang để sang tiểu viện bên . Trước khi những đạp cửa xông , Thẩm Hồi mới vất vả di chuyển cái thang tới đây.

 

 Tất nhiên, dù là liều mạng chống trả bằng con d.a.o nhỏ trong tay, là trèo qua tường bằng thang gỗ, đều là hạ sách. Thẩm Hồi tự về thể lực của .

 

 Nàng tìm hiểu xem những đến là ai .

 

 Trong sân đang thắp đèn đá, gia đinh của Thôi phủ xông cũng cầm theo đuốc, chiếu sáng cả sân.

 

 Ánh mắt Thẩm Hồi lướt qua sân nhỏ, thấy Thôi Bảo Linh ăn mặc dát vàng bạc.

 

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

 Ánh mắt Thẩm Hồi chỉ dừng Thôi Bảo Linh trong giây lát, nàng lập tức nhớ từng gặp khuôn mặt . Những đoạn ký ức lướt qua trong đầu Thẩm Hồi, nàng nhanh chóng bắt bóng dáng của Thôi Bảo Linh trong ký ức.

 

 Dù , đường phố náo nhiệt đông nghịt, cô ăn mặc dát vàng bạc, cả toát lên vẻ giàu sang, nhưng chút quê mùa.

 

 Dù , cô cứ chằm chằm Bùi Hoài Quang khiến nàng suýt ngã, còn hổ dậm chân. Bộ dạng đó khiến Thẩm Hồi thêm hai .

 

 Thẩm Hồi từ nhỏ thích sách, bản lĩnh 1 thấy là nhớ. Kỳ thực, bản lĩnh chỉ dành cho việc sách, mà còn dành cho việc nhận khác.

 

 Một cô nương ăn mặc dát vàng bạc, là xuất từ gia đình giàu . Ban đêm dẫn theo gia đinh hùng hổ xông đây. Lại liên tưởng đến dáng vẻ e thẹn dậm chân của cô ...

 

 Còn ví dụ của Tùng Đào nữa.

 

 Đáp án rõ ràng.

 

 Gần như ngay khi nhận Thôi Bảo Linh, Thẩm Hồi hiểu chuyện. Nàng bỗng nhiên cảm thấy cạn lời. Sự căng thẳng trong lòng tan biến, Thẩm Hồi chậm rãi bước tới, chủ động hỏi: "Xin hỏi cô nương là thiên kim nhà vị quan nào?"

 

 Thôi Bảo Linh khỏi sững sờ. Cô hùng hổ xông bắt , chẳng lẽ đối phương nên sợ đến ? Cô cẩn thận quan sát khuôn mặt Thẩm Hồi, ngoài , hề chút sợ hãi nào.

 

 Thôi Bảo Linh len lén đánh giá khuôn mặt xí bên trái của Thẩm Hồi. Hôm nay cô vốn nên tự đến đây, thật mất mặt. thực sự quá tò mò, một nữ tử xí như , tại thể một lang quân như tiên? Một mặt Thôi Bảo Linh tò mò, mặt khác tức giận, tức giận vì đàn ông mà cô để ý từng nữ nhân khác chạm bẩn!

 

 "Sao ngươi cha là quan?"

 

 Thẩm Hồi chỉ .

 

 Sau khi hỏi xong câu , Thôi Bảo Linh cảm thấy hỏi như đúng. Cô đường đường là thiên kim Quận thủ, khí chất đó nữ tử bình thường thể sánh bằng?

 

 "Hừ." Thôi Bảo Linh đầu , bày dáng vẻ của thiên kim Quận thủ.

 

 Gia đinh bên cạnh cô ỷ thế h.i.ế.p : "Láo xược, thiên kim của Quận thủ Thôi đại nhân chúng !"

 

 Thẩm Hồi gật gật đầu, : "Hóa là Quận thủ Dung Dương. Bảo ông tự đến Tư Lễ Giám nhận tội ."

 

 "Ngươi đang nhảm gì ?" Thôi Bảo Linh nhíu mày.

 

 Thẩm Hồi từ từ cong môi, Thôi Bảo Linh, : "Bởi vì ngươi điều, để ý đến nên để ý."

 

 Trước mắt Thôi Bảo Linh hiện lên khuôn mặt của Bùi Hoài Quang. Cô bắt đầu suy nghĩ về lời của Thẩm Hồi, khỏi đoán già đoán non về phận của Bùi Hoài Quang trong lòng.

 

 Thẩm Hồi cho cô thêm thời gian suy nghĩ, nàng chằm chằm mắt Thôi Bảo Linh, trực tiếp đáp án: "Lang quân mà Thôi cô nương để ý chính là Chưởng ấn Thái giám của Tư Lễ Giám, Bùi Hoài Quang."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-79.html.]

 Thôi Bảo Linh ngây .

 

 Một lúc lâu , cô mới trợn tròn mắt, tức giận chỉ tay Thẩm Hồi: "Ngươi bậy!"

 

 Không thể nào! Lang quân duy nhất khiến cô rung động từ khi sinh đến giờ, thể là... là... là thái giám!

 

 "Ta bậy , Thôi cô nương về nhà hỏi lệnh tôn là ."

 

 Thôi Bảo Linh ngây đó, còn đám gia đinh mà cô mang theo thì , chỉ thấy cái tên Bùi Hoài Quang, sợ mất mật.

 

 "Ngươi... ngươi bậy!" Thôi Bảo Linh thẹn quá hóa giận, "Người như , thể là thái giám! Không... thể nào!"

 

 Ánh mắt Thẩm Hồi qua Thôi Bảo Linh, hướng về phía Bùi Hoài Quang đang trở về.

 

 Thôi Bảo Linh đả kích. Cô lường việc lang quân như tiên thích cô , cô quan tâm. Cô cũng lường việc cuối cùng lang quân trai . tuyệt đối thể chấp nhận việc đối phương là một tên thái giám ti tiện! Trái tim của cô , tuyệt đối thể trao cho một tên thái giám!

 

 "Nói bậy!" Thôi Bảo Linh chỉ Thẩm Hồi, giọng điệu tức giận, "Người mà để ý thể là một tên thái giám ti tiện!"

 

 Nghe thấy lời của Thôi Bảo Linh, trái tim Thẩm Hồi thắt , nàng hiểu Bùi Hoài Quang thấy những lời . Nàng để Thôi Bảo Linh tiếp nữa.

 

 "Hoài Quang, ngươi về ." Thẩm Hồi nhỏ.

 

 Mọi trong sân đều theo ánh mắt của Thẩm Hồi, đầu về phía cổng sân, bọn họ đánh giá Bùi Hoài Quang từ xuống . Nghĩ thầm trong lòng, thật sự là Bùi Hoài Quang ?

 

 Bùi Hoài Quang bước cổng sân, chậm rãi qua đám , về phía Thẩm Hồi.

 

 Thẩm Hồi tại chỗ một lúc, đó tiến lên đón. Nàng đến mặt Bùi Hoài Quang, chủ động nắm lấy tay . Nhiệt độ luôn thấp, mới từ bên ngoài về, tay lạnh như băng.

 

 Bùi Hoài Quang chút bất ngờ liếc Thẩm Hồi, nhưng bước chân hề dừng , nắm tay Thẩm Hồi tiếp tục về phía , qua con đường gạch lát từ cổng sân đến phòng chính, khi Bùi Hoài Quang dừng mái hiên, mới , ánh mắt lạnh nhạt lướt qua những trong sân, chậm rãi mở miệng: "Còn ở lì đây , là định hiến da cho đèn lồng da treo đầy sân ?"

 

 Vừa , những trong sân liền tin lời Thẩm Hồi hơn phân nửa.

 

 Gia đinh của Thôi phủ nảy sinh ý định bỏ chạy. vẫn còn chút nghi ngờ, cộng thêm việc Thôi Bảo Linh lên tiếng, khiến bọn họ thể tiếp tục yên tại chỗ, trừng mắt Bùi Hoài Quang.

 

 "Không thể nào... Tuyệt đối thể nào." Thôi Bảo Linh lắc đầu, "Giả vờ đúng ? Hừ, thái giám đời đều ti tiện dơ bẩn, thể..."

 

 "Câm miệng!" Giọng Thẩm Hồi lạnh lùng, "Ta nữa."

 

 Bùi Hoài Quang cúi đầu nàng, khẽ một tiếng. Hắn cúi , ghé sát tai Thẩm Hồi, nhỏ giọng : "Nương nương tức giận gì ? Cô là sự thật, thái giám trong mắt đời chính là thứ ti tiện dơ bẩn."

 

 "Ta bậy nữa!" Thẩm Hồi ngẩng đầu lên, trừng mắt Bùi Hoài Quang. Nếu đang che giấu phận, nàng đầu tiên dùng tư hình, lôi xuống đánh miệng.

 

 "Được ." Bùi Hoài Quang tùy ý phất tay, cát đá bay lên khỏi mặt đất, lao thẳng mặt Thôi Bảo Linh và những mang theo. Thôi Bảo Linh tức giận há miệng định , ăn ngay một miệng cát đá. Thôi Bảo Linh còn kịp thêm câu nào nữa, lực đạo cuốn theo cát đá ập đến, đánh bay những trong sân khỏi cổng sân vài mét.

 

 Sau cơn gió, cổng sân đóng sầm .

 

 "Ma công! Là ma công! Thật sự là Bùi Hoài Quang! Bùi Hoài Quang tu luyện ma công!" Một tên gia đinh của Thôi phủ kinh hãi kêu loạn, bò dậy, đầu bỏ chạy.

 

 Những khác thấy lời , càng hoảng sợ bỏ chạy tán loạn như đang chạy trốn.

 

 Thôi Bảo Linh mặt đất, ngây cánh cổng đóng chặt. Một lúc , cô che mặt . Sao thể như chứ, thích đầu tiên thể là một tên thái giám ti tiện...

 

 Trong sân, Thẩm Hồi mặt lạnh tanh.

 

 Bùi Hoài Quang chậc chậc hai tiếng, nhạo nàng: "Nương nương vô lý như ? Nương nương tự bảo vệ , liền lấy phận của dọa . Dùng danh nghĩa của dọa sợ , bản vui?"

 

 Thẩm Hồi nhỏ: "Dù thì quan địa phương ở Dung Dương vốn ngươi thuyền về phía nam cùng Hoàng thượng."

 

 Ban đầu, Thẩm Hồi hiểu tại Bùi Hoài Quang dán vết sẹo xí đó lên mặt nàng, để nàng che giấu phận. Vậy mà bản hề che giấu.

 

 Nghĩ một chút, Thẩm Hồi liền hiểu .

 

 Trên đường đến Quan Lăng, các phi tần đều dùng mạng che mặt, ngày thường trốn trong khoang thuyền ít khi lộ diện, chỉ cần Hoàng thượng tìm Thẩm Hồi, tìm giả mạo Thẩm Hồi dễ che giấu.

 

  Bùi Hoài Quang thì .

 

 Hắn cùng thuyền về phía nam, tất cả đều . Lúc mới đến Dung Dương, quan địa phương cũng đều gặp qua Bùi Hoài Quang. Có lẽ, nhất cử nhất động của ở Dung Dương những ngày đều qua mắt quan địa phương. Hắn ở Dung Dương, e rằng quan địa phương ở Dung Dương đều nơm nớp lo sợ, luôn theo dõi hành động của . Không bao lâu nữa Quận thủ sẽ con gái gây họa, nhất định ông sẽ hành động ngu xuẩn của con gái dọa cho nhảy dựng.

 

 Từ đầu đến cuối, chỉ một Thẩm Hồi che giấu phận.

 

 Bùi Hoài Quang dùng mu bàn tay cọ cọ má Thẩm Hồi, hỏi: "Nương nương đang giận gì ?"

 

 Thẩm Hồi quan sát sắc mặt của Bùi Hoài Quang, thấy hề quan tâm đến những lời của Thôi Bảo Linh, trong lòng nàng càng khó chịu hơn. Nàng đẩy tay Bùi Hoài Quang , bước sang một bên, nhỏ: "Trách lấy danh nghĩa của ngươi dọa ? Ta còn trách ngươi bỏ một ở đây, Chưởng ấn đây là quan tâm đến an nguy của ?"

 

 "Thuận Tuế, Thuận Niên."

 

 Thẩm Hồi sững sờ, nàng ngẩng đầu lên, liền thấy Thuận Niên và Thuận Tuế xuất hiện mặt. Hai quỳ xuống mặt nàng, cung kính hành lễ: "Nương nương vạn an."

 

 Thẩm Hồi cắn môi.

 

 Hóa Bùi Hoài Quang sắp xếp trong bóng tối ngay từ đầu. Hoàn chỉ hai bọn họ. , như , việc tất nhiên chu .

 

 Bùi Hoài Quang cúi , ghé sát tai Thẩm Hồi, : "Nương nương là bảo bối trong lòng , thể quan tâm đến an nguy của nương nương ?"

 

 Trong lòng Thẩm Hồi khó chịu, lúc nàng đặc biệt thấy giọng của Bùi Hoài Quang. Nàng đẩy Bùi Hoài Quang , phòng.

 

 Bùi Hoài Quang phất tay, phân phó: "Chuẩn nước."

 

 "Vâng." Thuận Niên và Thuận Tuế đáp một tiếng, lập tức nhanh chóng về phía bếp.

 

 Thẩm Hồi bước phòng nhíu mày, nghi ngờ đầu Bùi Hoài Quang đang theo. Nàng hỏi: "Thuận Niên và Thuận Tuế nếu luôn theo, tại Chưởng ấn còn tự đun nước nấu cơm?"

 

 Bùi Hoài Quang mỉm , kéo ghế bên cạnh bàn , xuống. Hắn rót một chén nguội, chậm rãi uống, gì.

 

 Thẩm Hồi cẩn thận quan sát sắc mặt của Bùi Hoài Quang.

 

 

Loading...