HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 87
Cập nhật lúc: 2024-11-30 02:33:25
Lượt xem: 726
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoạn Sủng - Chương 87: Vi Hơi Say
Thẩm Hồi chống cằm: "Chỉ một vầng trăng tròn, chẳng thấy cả."
Nàng xuống khỏi mái nhà, bèn dậy, dang hai tay giữ thăng bằng, bước từng bước nhỏ sang một bên.
Bùi Hoài Quang ngước mắt nàng ánh trăng.
Ánh trăng lưng nàng dịu dàng, nhưng vì nàng mà trở nên ảm đạm.
Bùi Hoài Quang bước tới, thang đợi nàng xuống, đỡ lấy nàng. Thẩm Hồi Bùi Hoài Quang thêm một cái, : "Chưởng ấn sắc mặt thật , trốn ở ngủ một giấc ngon lành ."
Bùi Hoài Quang đáp lời.
Thẩm Hồi cong mắt. Lần Bùi Hoài Quang sắc mặt như là khi nào? Sau khi liên tục hai nôn máu, ngày rằm tháng giêng, mười sáu tháng giêng.
Hôm nay, là mười sáu tháng hai.
Thẩm Hồi ý thức rõ ràng, nàng đa cảm. Thực tế, cứ đến ngày rằm hàng tháng, Bùi Hoài Quang đều việc tránh mặt.
Là vì tà công đó ?
Bùi Hoài Quang chậm rãi mở miệng: "Nương nương gần đây càng ngày càng dễ mất tập trung."
"Ừm, dần dần trưởng thành, tâm sự cũng nhiều hơn." Giọng Thẩm Hồi mềm mại. Nàng thấy lông mi Bùi Hoài Quang dính một chút bụi nhỏ, liền kéo vạt áo để cúi xuống, dùng đầu ngón tay lau bụi bẩn lông mi . ngờ trực tiếp nhổ mất sợi lông mi đó.
Mà thứ nàng nghĩ là bụi bẩn lông mi, chẳng qua chỉ là cái bóng ánh sáng.
Thẩm Hồi sợi lông mi dài đầu ngón tay trắng nõn, ngẩn , nhỏ giọng : "Ta... Ta cố ý..."
Bùi Hoài Quang liếc , "Tsk" một tiếng, mới chậm rãi : "Không , coi như trả cho nương nương."
Trả ?
Thẩm Hồi hoang mang hiểu.
Hiển nhiên, Bùi Hoài Quang định giải thích.
Buổi trưa, Thẩm Hồi tiếp tục lên đường cùng Bùi Hoài Quang. Đi một đoạn, gần đến ngày rằm tháng ba, Bùi Hoài Quang như Thẩm Hồi dự đoán, dừng chân ở một thị trấn nhỏ.
Trên đường mệt mỏi, thấy ven đường quán . Thẩm Hồi và Bùi Hoài Quang xuống xe ngựa, xuống quán . Người ở bàn bên cạnh, uống rượu chửi bới ồn ào.
"Không ngờ, hoàng thượng mắc bệnh hoa liễu! Hoàng đế, tôn quý như , thế mà cũng mắc thứ bệnh dơ bẩn đó. Nghe mê mỹ nhân, ngờ..."
"Haiz, thật nó mất mặt! Mất mặt mũi Đại Tề !"
" . Chuyện truyền đến các nước nhỏ khác, bọn họ sẽ nhạo Đại Tề chúng như thế nào!"
"Haiz, chuyện truyền ngoài từ lâu , ai mà ? Ngay cả trẻ con cũng hoàng đế mắc bệnh mà chỉ những kẻ thấp hèn mới mắc ..."
"Haiz..."
Chủ quán mặt ủ mày chau, nhỏ giọng cầu xin: "Các vị đại gia bớt lời a!"
"Phụt! Bớt lời cái con khỉ! Bây giờ ai chẳng đang bàn tán chuyện !"
Thẩm Hồi kinh ngạc vô cùng.
Nàng cố nén kinh ngạc, về phía Bùi Hoài Quang.
"Lấy rượu đây." Bùi Hoài Quang .
Hắn vốn ít uống rượu.
Bùi Hoài Quang đang , đáy mắt đen như mực là khoái cảm gần như điên cuồng.
Chương 87
Thẩm Hồi Bùi Hoài Quang uống một chén rượu, nàng do dự một chút, cầm vò rượu rót cho một ít.
Bùi Hoài Quang nhướng mày, liếc nàng đầy kinh ngạc.
Thẩm Hồi đây chỉ uống các loại rượu ngọt, rượu hoa, coi như nước đường mà uống. Loại rượu mạnh , mỗi ngửi thấy mùi là nàng thích.
Nàng dám rót nhiều, chỉ rót một chút, thử uống một ngụm nhỏ. Vị cay nồng của rượu mạnh khiến cả khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn nhó .
Bùi Hoài Quang mỉm , tự rót cho một chén.
Rượu ở quán ven đường , tự nhiên loại rượu ngon gì.
Thẩm Hồi mất một lúc mới cho vị cay nồng trong miệng phai nhạt một chút. Đồng thời, trong cơ thể nàng sinh một loại cảm giác nóng bừng.
Rượu thể ấm , quả nhiên sai.
Nàng từ nhỏ sợ lạnh, cảm giác ấm áp đột ngột dâng lên , ngược khiến nàng cảm thấy chút dễ chịu.
Thẩm Hồi tự rót cho một chén. Nàng cầm chén rượu, chạm chén rượu trong tay Bùi Hoài Quang, mới uống.
"Sao uống rượu?" Bùi Hoài Quang nàng.
Thẩm Hồi cắn răng nuốt ngụm rượu mạnh thứ hai xuống, đợi một chút mới : "Bỗng nhiên thử."
Đời , nếu cứ việc theo khuôn phép, mãi mãi giữ quy củ, há chẳng là một điều nhàm chán. Nàng đây vì thể nên nhiều việc , cũng bởi vì sống trong khuê phòng quen với quy củ, một khi cơ hội, nàng cũng trong cuộc đời thể hết đến khác, những phá lệ dù lớn nhỏ.
Một đôi vợ chồng trẻ mặc áo đỏ ngang qua, xuống quán uống nước mới tiếp tục lên đường. Người ở những nơi nhỏ bé cơ bản đều quen , ở bàn bên cạnh còn đang tức giận về hoàng thượng, thấy hai họ liền ha hả trêu chọc.
"Ồ, đưa vợ về nhà ngoại ?"
"Tam Trúc, ngươi xem ngươi kìa, sát vợ thế. Mắt sắp rơi vợ . Ghen tị c.h.ế.t mất!"
"Đi , vợ cưới về bằng tám chiếc kiệu hoa, thích gì thì !" Chàng trai tên Tam Trúc trực tiếp ôm eo vợ, hề kiêng dè ai. Thật sự là đem sự yêu thích đối với vợ , rõ ràng mặt.
Vợ thì ngượng ngùng cúi đầu, đẩy .
Mấy đang trêu chọc vài tiếng, cô dâu mặt mỏng, cũng trêu nữa, chuyển sang chuyện nhà cửa thường ngày.
Thẩm Hồi thu hồi tầm mắt, ngón tay nắm chén rượu, xoay nhẹ. Chút rượu còn trong chén lắc lư.
Bùi Hoài Quang bao giờ đối xử với nàng như .
Không sẽ giấu giếm nàng, Thẩm Hồi kỳ thật căn bản ngại để ngoài quan hệ của bọn họ. Người lo lắng về việc công khai quan hệ của hai , mà là nàng.
Mà là, Bùi Hoài Quang bao giờ dùng ánh mắt tràn đầy yêu thương nàng, cũng sẽ mật ôm ấp nàng. Hắn mãi mãi quần áo chỉnh tề, lưng thẳng, thậm chí là mày thanh mục tú.
Nói như thế nào nhỉ...
Trước đây khi hai mật, nhiều chi tiết đều Thẩm Hồi bỏ qua. ở Hương Mật lâu, nàng trúng thuốc của bà chủ, ý thức đặc biệt tỉnh táo. Trong tiếng nước róc rách, nàng vùi mặt n.g.ự.c , trong lúc ý loạn tình mê, vô tình thấy mắt .
Mắt đen của so với ngày thường dịu dàng hơn một chút.
, vẫn một mảnh thanh minh.
Thẩm Hồi mang tâm sự nặng nề cầm chén rượu lên, cổ tay Bùi Hoài Quang nắm lấy. Hắn : "Muốn thử rượu, đến tửu lâu trong trấn uống tiếp. Rượu quá tệ."
"Được." Thẩm Hồi đặt chén rượu xuống, ngoan ngoãn với .
Hôm nay là mười ba tháng ba, Thẩm Hồi bọn họ nhất định đợi đến qua rằm, sớm nhất là mười sáu mới tiếp tục lên đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-87.html.]
.
Đông xưởng.
Vương Lai cúi đầu, đang thư cho Bùi Hoài Quang, báo cáo công việc.
Vừa lúc Trữ vương và Côn vương ý định g.i.ế.c Bùi Hoài Quang, Bùi Hoài Quang . Bùi Hoài Quang thuận nước đẩy thuyền, đợi hai em liên thủ phái sát thủ giang hồ đến ám sát .
Đương nhiên, vụ ám sát nhất định sẽ thất bại. Vụ ám sát thất bại sẽ khiến Côn vương và Trữ vương luống cuống tay chân. Bùi Hoài Quang càng phản ứng, hai họ càng suy nghĩ lung tung, thời gian càng lâu, càng thể giữ vững. Lúc , là cơ hội nhất để thừa cơ chen . Bùi Hoài Quang nhân lúc , phái dễ dàng ly gián.
Chuyện hoàng đế mắc bệnh hoa liễu truyền , Trữ vương và Côn vương khó tránh khỏi nghĩ rằng đây là cơ hội để đoạt vị.
"Hoàng thượng còn sống bao lâu nữa, thiên hạ thể một ngày vua."
"Hoàng thượng chỉ một hoàng tử, sủng ái. Nay mới bốn tuổi, thành khí hậu."
"Bùi Hoài Quang dù bản lĩnh ngập trời, hoàng tộc, là hoạn quan, chắc chắn thể xưng đế. Duệ vương là một kẻ ốm yếu, đối thủ cạnh tranh lớn nhất hiện nay..."
Vương Lai đặt bút xuống, thổi thổi mực thư, đợi mực khô, cuộn thư bỏ ống thư, buộc chân chim bồ câu, thả chim bồ câu bay .
Trước khi Vương Lai xong bức thư , Trữ vương và Côn vương phái , gần như đồng thời tay với đối phương.
Bùi Hoài Quang âm thầm tạo điều kiện cho hai vị vương gia, để bọn họ tìm cao thủ giang hồ quả thật võ công cao cường, bao giờ thất bại.
Bọn họ lấy mạng đối phương như , Bùi Hoài Quang bụng như thế đương nhiên toại nguyện cho bọn họ .
Phó Đốc Công , chim bồ câu bay xa, mới bắt đầu nịnh nọt: "Chưởng ấn ở tận phương Nam, giải quyết xong chuyện ở đây. Thật sự là liệu sự như thần, binh bất huyết nhận! Ly gián quan hệ của hai vị vương gia, cho dù thất bại cũng đỡ ít phiền phức! Mượn tay hai vị vương gia, thật cao tay! Cao tay!"
Vương Lai cảm thấy Phó Đốc Công nịnh nọt đúng chỗ.
Cha nuôi là sợ phiền phức ? Không, cha nuôi đôi khi trong chuyện g.i.ế.c là vô cùng nhiệt tình. Người mà cha nuôi giết, bao giờ sợ phiền phức, càng mượn tay khác.
Mục đích của Chưởng ấn, e rằng chính là hai vị vương gia tương tàn. Còn , cao cao tại thượng thưởng thức loại tương tàn .
"Chuyện ở đây xong, ngày mai sẽ khởi hành Quan Linh." Vương Lai .
Phó Đốc Công gật đầu. Hắn tay trái Vương Lai, khẽ ho một tiếng, : "Vương Lai, đừng trách ."
Vương Lai , : "Phó Đốc Công đùa . Vốn là việc, ngài pháp ngoại khai ân ."
Phó Đốc Công vỗ vai Vương Lai.
Trong lòng Vương Lai hiểu rõ, chế độ trừng phạt của Đông xưởng nghiêm khắc. Nếu thật sự theo ý của Bùi Hoài Quang lúc đó, thi hành theo quy củ, bộ cánh tay trái của sẽ còn. Chỉ chặt ba ngón tay, Phó Đốc Công dù cũng nể mặt Vương Lai gọi Bùi Hoài Quang một tiếng "cha nuôi".
Mấy năm , ít tiểu thái giám vội vàng chạy đến nhận Bùi Hoài Quang cha nuôi. ? Không , sống c.h.ế.t cũng . Trong những con nuôi của Bùi Hoài Quang, chỉ Vương Lai.
Phó Đốc Công đương nhiên nương tay.
Vương Lai rời khỏi Đông xưởng, đến tiệm thường lui tới mua mấy miếng bánh đậu xanh ăn. Hắn thích ăn bánh đậu xanh, nhưng Xán Châu thích. Hai cách xa như , dù cưỡi ngựa nhanh đến mấy cũng thể mua mang đến cho nàng, cho nên tự ăn, coi như nàng cũng ăn .
Hắn ngang qua một quầy hàng ven đường, xe đẩy bày bán những món đồ chơi con gái. Hắn thấy một chuỗi hạt màu đỏ, mặt dây chuyền là quả ớt nhỏ màu đỏ. Hắn sờ sờ, xác định đầu nhọn của quả ớt nhỏ sẽ xước tay, mới mua món đồ đó.
Không đồ quý giá gì, nhưng cứ cảm thấy hợp với Xán Châu, nàng hẳn cũng sẽ thích.
Vương Lai nuốt miếng bánh đậu xanh cuối cùng, cất chuỗi hạt, lật lên ngựa, chạy như bay về phía Quan Linh.
.
Bùi Hoài Quang trở về sân nhỏ buổi chiều, thấy Thẩm Hồi lười biếng nghiêng chiếc ghế dài mái hiên, dựa lan can. Nàng mặc một bộ váy dài mềm mại màu trắng sữa, co một chân lên ghế, lộ bàn chân chỉ tất lụa. Không sợ gió lạnh , nàng lấy một chiếc áo khoác ngoài màu đỏ của Bùi Hoài Quang, khoác lên .
Hình như nàng tắm xong, ở đây phơi khô mái tóc dài như lụa.
Trong tay nàng cầm một quyển sách đang , chăm chú, ngay cả Bùi Hoài Quang đến gần cũng nhận .
Bùi Hoài Quang đến gần, mới phát hiện ghế dài bên cạnh Thẩm Hồi còn một vò rượu nhỏ.
Một lọn tóc đen rơi xuống, rơi quyển sách trong tay Thẩm Hồi, nàng đưa tay vén lọn tóc tai, sờ soạng bên cạnh, sờ đến vò rượu nhỏ, uống một ngụm.
Hương rượu cay nồng lan tỏa trong miệng, Thẩm Hồi khẽ nheo mắt, dường như hưởng thụ ngụm rượu thơm ngọt . Nàng đặt vò rượu xuống, lật sang trang sách tiếp theo.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Thế mà là trang cuối cùng, còn nữa.
Thẩm Hồi trang giấy trống, chút ngơ ngác. Nàng từ trong câu chuyện hồn, mới phát hiện Bùi Hoài Quang mái hiên nàng bao lâu.
Nàng chút ngượng ngùng cong mắt: "Khi nào thì về?"
Không do rượu , đôi mắt nàng còn trong sáng ngây thơ như ngày thường, mà là một loại lười biếng mang theo xuân sắc.
"Vừa về."
"Ta đang xem truyện vui vẻ, thế mà hết mất . Ngươi giúp đến hiệu sách tìm tập ?"
Lúc Thẩm Hồi mới đến thị trấn , kinh ngạc khi phát hiện thị trấn nhỏ, nhưng một hiệu sách mở từ lâu, sách trong đó còn ít.
Bùi Hoài Quang "Ừm" một tiếng, xổm xuống mặt Thẩm Hồi, nắm lấy cổ chân nàng, bàn tay vuốt phẳng tất lụa, giày cho nàng.
.
Thẩm Hồi tìm tập của quyển thoại bản đang hôm nay, mua thêm mấy quyển nữa. Nàng nghĩ sắp đến Quan Linh , nên chuẩn một chút quà nhỏ cho những bên cạnh, liền kéo Bùi Hoài Quang dạo mấy cửa hàng.
Đáng tiếc đồ đạc bán trong thị trấn nhỏ gì đáng để ý, Thẩm Hồi chút thất vọng.
"Trước khi lên thuyền sẽ qua nơi phồn hoa hơn, đến lúc đó chọn cho cung nhân bên cạnh ngươi." Bùi Hoài Quang đột nhiên lên tiếng.
Thẩm Hồi chút kinh ngạc một cái. Lúc nàng kéo Bùi Hoài Quang dạo cửa hàng, nàng cái gì cũng , mà đoán nàng mua một ít quà nhỏ cho bên cạnh.
"Được."
Hai lập tức rời , mà đến một tiệm thuốc.
Sức khỏe Thẩm Hồi tuy rằng so với lúc nhỏ hơn nhiều, nhưng cách một thời gian vẫn uống thuốc. Bình thường đều là bên cạnh mua thuốc, hôm nay ngang qua, liền tự mua.
Lúc sắp rời , Thẩm Hồi vô tình liếc thấy quyển sách mà chủ tiệm thuốc đang xem —— "Phạm Lộ Thương Hàn Bưu Chú".
Quyển sách , Du Trạm tìm lâu!
Thẩm Hồi mừng rỡ, vội vàng hỏi: "Chủ tiệm, thể bán quyển sách cho ?"
Chủ tiệm thuốc liên tục lắc đầu: "Không , , bao nhiêu bạc cũng bán. Đây là di vật cha lúc lâm chung để cho , để học cho giỏi. Haiz."
Quyển sách cực kỳ khó tìm. Nghe chủ tiệm , Thẩm Hồi suy nghĩ một chút, : "Chủ tiệm, ngài thể cho mượn hai ngày ? Hai ngày nhất định sẽ trả !"
Chủ tiệm thuốc cũng keo kiệt, Thẩm Hồi , tự nhiên đồng ý, dặn dặn nàng nhất định trả .
Thẩm Hồi ép quá đáng, cho nên nàng quyết định chép một bản, mang đến cho Du Trạm.
"Nhất định ! Đa tạ chủ tiệm!" Thẩm Hồi cong mắt, chân thành cảm tạ.
Bùi Hoài Quang liếc khuôn mặt tươi của Thẩm Hồi.
.
Bùi Hoài Quang đưa Thẩm Hồi về xong, ngoài một chuyến, thuận tay g.i.ế.c vài .