HOẠN SỦNG - CHƯƠNG 98

Cập nhật lúc: 2024-11-30 02:40:00
Lượt xem: 643

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 Chương 98: Quà tặng

Chương 98

Bùi Hoài Quang trầm mặc những điên cuồng chạy trốn như hổ đói đuổi theo. Sân là sân , cửa sân mở về phía tây, còn một cánh cửa Bảo Hồ Lô nhỏ hẹp. Những chạy đến cửa Bảo Hồ Lô, chen lấn xô đẩy chạy ngoài. Kẻ xui xẻo may ngã xuống, còn kịp bò dậy, phía giẫm đạp lên chạy về phía .

Ánh mắt Bùi Hoài Quang chút mơ hồ.

Một khó thể nhớ đầy đủ những ký ức lúc bốn tuổi. tất cả những chuyện xảy năm Bùi Hoài Quang bốn tuổi, vì quá ấn tượng, khắc sâu trong đầu .

Hắn những đang chạy trốn với ánh mắt trầm trầm, như thấy nhiều nhà họ Vệ.

Năm đó, những ác quỷ ép nhà họ Vệ tương tàn.

Bùi Hoài Quang mãi mãi nhớ rõ ca ca bò xuống từ xe lăn, nắm tay đưa d.a.o găm n.g.ự.c . Máu tươi đầm đìa của khoảnh khắc đó, là tội đầu tiên trong vô cơn ác mộng của Bùi Hoài Quang.

Hắn cùng nhiều nhà họ Vệ ép g.i.ế.c hại , linh hồn đều nhuốm đầy m.á.u tươi, lội trong m.á.u tươi ướt cả ống quần, lảo đảo ngoài, chạy trốn khỏi cái sân đó.

những ác quỷ canh bên ngoài ha hả chế giễu.

"Các ngươi tưởng như thể sống sót ? Hahahaha..."

Giả dối.

Những kẻ mặc áo giáp , chỉ nhà họ Vệ tự g.i.ế.c hại lẫn , bọn họ phạm tội ác, bọn họ cho dù lời g.i.ế.c cũng thể sống sót khi tuyệt vọng.

Bùi Hoài Quang nheo mắt, chằm chằm đám đang liều mạng chạy trốn bên .

đều già cả.

Bị đối xử theo cách tương tự, liệu chúng nhớ đến những tội ác mà gây ? Vào lúc đó, chúng từng điên cuồng như ?

Bùi Hoài Quang nhận mặt chúng.

Bởi vì trong ký ức của , mỗi trong chúng đều mang một gương mặt quỷ dữ.

Số trong sân ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn ba năm đang tranh giành chút sinh cơ cuối cùng. Những rơi phía hoặc là quá già, hoặc là chân tật.

Trong đó, hai dìu , khập khiễng chạy về phía cửa Bảo Hồ Lô. Hai đầu , phát hiện phía còn ai nữa, mặt lộ vẻ giãy giụa, cuối cùng gần như đồng thời đẩy , chạy về phía hy vọng sống sót.

Bùi Hoài Quang chậm rãi xoa ngón tay lên chiếc nhẫn ngọc đen cổ, quả nhiên nở nụ .

Thuận Niên bước lên lầu, bẩm báo: "Chưởng ấn, cuối cùng bắt giữ."

Thuận Tuế khi giải quyết xong việc cũng lên cùng, bên cạnh Thuận Niên.

Bùi Hoài Quang dậy, xoay chiếc nhẫn ngọc đen thêm một vòng, mới cất trong vạt áo. Hắn hỏi Thuận Tuế: "Quà đưa đến cho nương nương ?"

"Đã đưa đến ạ."

Bùi Hoài Quang về phía chiếc bàn cao ba chân ở góc tường. Trên bàn một chiếc bát lớn miệng hoa hướng dương màu đỏ, bên trong đựng đầy nước sạch, ngâm mười hạt vải màu nâu đen.

Những ngón tay thon dài của Bùi Hoài Quang thò nước, lấy từng hạt vải , kẹp nhẹ giữa các ngón tay, thả . Bùi Hoài Quang rút tay về, Thuận Tuế đưa khăn tay sạch tới, nhận, mà nhẹ nhàng rũ nước tay, về phía tủ ở bức tường đối diện.

Ở đây, bày đủ loại đồ chơi g.i.ế.c nhỏ.

Bùi Hoài Quang do dự một chút khi mở cửa tủ, ánh mắt dừng những ngón tay ướt át của . Hắn đưa tay lên, dùng mu bàn tay ướt át chậm rãi cọ xát dọc theo đường viền môi, đó mới nhận lấy khăn tay, lau sạch ngón tay, mới mở cửa tủ.

Hắn lướt qua trong tủ, cuối cùng chỉ lấy một con d.a.o nhỏ.

Con d.a.o nhỏ xoay tròn như bông hoa những ngón tay thon dài trắng nõn của . Ánh mắt lạnh lẽo, dường như đang suy nghĩ cách nào để g.i.ế.c mới thấy sảng khoái.

...

Theo lời Bùi Hoài Quang, Thuận Tuế đưa đồ đến Hạo Nguyệt Lâu lúc mặt trăng lên cao, nhưng Thẩm Hồi ở đó. Nàng đến chỗ Tề Dực, đang cung nữ thu dọn đồ đạc cho Tề Dực. Ban đầu nàng nghĩ rằng căn phòng chuẩn cho Tề Dực sẽ dọn dẹp nhanh như , nhưng nghĩ , phòng ốc đều sạch sẽ, đồ đạc thiếu thể từ từ sắp xếp. Nàng nghĩ đến Tôn ma ma kể việc hai họ lo lắng che giấu như thế nào trong bốn năm, liền chờ đợi thêm nữa, chỉ nhanh chóng đưa Tề Dực về bên .

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Nghe Thẩm Hồi đưa ngay bây giờ, Tề Dực vui vẻ , nắm lấy tay Thẩm Hồi ôm chặt lòng.

"Tiểu di mẫu!"

"Hửm?" Thẩm Hồi xoa đầu cô bé.

"Tiểu di mẫu! Tiểu di mẫu! Tiểu di mẫu!" Tề Dực ôm tay Thẩm Hồi, gọi liên tục.

Trong lòng cô bé đang nghĩ, gặp tiểu di mẫu sớm hơn nhỉ?

Dùng bữa trưa ở chỗ Tề Dực xong, Thẩm Hồi mới dắt tay Tề Dực về. Nơi cách đó xa, thời tiết cũng , Thẩm Hồi kiệu, định bộ về.

Chưa đến Hạo Nguyệt Lâu, nàng thấy từ xa một đội cấm quân đang vội vã hộ tống một chiếc kiệu mềm. Bởi vì Lăng Tật cũng mặt trong đội cấm quân , nên Thẩm Hồi mới thêm vài .

Quả thật là ngày hôm đó Vu Tư đến khiêu khích, màn trình diễn của Lăng Tật võ đài quá nổi bật. Thẩm Hồi thấy từ xa, nên mới để ý thêm vài .

Thập Tinh bên cạnh theo ánh mắt của Thẩm Hồi, : "Là đó, đến chức vụ Chỉ huy sứ . Trẻ tuổi mà thật lợi hại."

Thẩm Hồi Lăng Tật nữa, mà về phía chiếc kiệu cấm quân hộ tống. Chiếc kiệu màu xám xịt, là kiệu từ ngoài cung , bên trong là ai.

Chẳng lẽ hoàng đế chọn thêm cô nương nào từ ngoài cung ?

Vừa nghĩ đến hoàng đế, Thẩm Hồi nhíu mày, tâm trạng lập tức vui.

Từ lúc Thẩm Hồi dừng bước, Tề Dực luôn nhạy cảm quan sát biểu cảm của nàng, thấy nàng nhíu mày, cô bé hỏi: "Tiểu di mẫu, ?"

"Không , thôi." Thẩm Hồi xoa bàn tay nhỏ của Tề Dực, dắt cô bé tiếp tục về.

Ý nghĩ g.i.ế.c hoàng đế của Thẩm Hồi ngày càng mãnh liệt, nhưng nàng rõ ràng, việc g.i.ế.c vua tuyệt đối thể hấp tấp. Giết một thì dễ, nhưng đó thì ?

Nàng ngại bản vết nhơ tiếng , nhưng Thái hậu nhiếp chính thể "vết nhơ" g.i.ế.c vua, cho dù đa đều vỗ tay khen ngợi cái c.h.ế.t của hoàng đế, nhưng nhất định sẽ kẻ gian tà lấy "vết nhơ" đó cớ gây chuyện.

Giờ là thời loạn lạc, kẻ tạo phản đoạt ngôi quá nhiều, hoàng đế băng hà, nhất định sẽ đại loạn. Thẩm Hồi nghĩ rằng triều đình và dân gian sẽ phục tùng một vị hoàng đế bốn tuổi và một vị Thái hậu mười lăm tuổi.

Nếu là thịnh thế thì cũng thôi. hiện tại, các quan trong triều thối nát quá nửa. Triều thần phục, nhất định sẽ lơ là. Bao che dung túng lẫn . Rồi đến  bách tính  chịu khổ, khi khổ sở đến cùng cực sẽ sinh lòng phản kháng, đến giặc cướp ngày càng nhiều...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoan-sung/chuong-98.html.]

Thẩm Hồi chỉ g.i.ế.c hoàng đế ngay lập tức, nhưng cái c.h.ế.t của hoàng đế, thể trả thù cho nhà họ Thẩm, nhưng thể ngăn cản hàng ngàn hàng vạn gia đình khác rơi bi kịch của nhà họ Thẩm.

Cái c.h.ế.t của hoàng đế, đặt ở thời điểm thích hợp.

Thẩm Hồi hết sức để chuẩn cho những việc đó.

Ít nhất, nàng đợi trưởng trở về.

Thẩm Hồi thở dài, mặc cho gió mát thổi qua mặt, trong lòng chút do dự. Nàng cũng thể . sự do dự chợt lóe lên biến mất.

——Dù cũng thể tệ hơn nữa.

Thẩm Hồi dắt Tề Dực trở về Hạo Nguyệt Lâu, đưa cô bé đến căn phòng chuẩn sẵn. Tề Dực vội vàng hỏi phòng của Thẩm Hồi ở , khi phòng của cách tẩm điện của Thẩm Hồi xa, khóe miệng cô bé lập tức xụ xuống, chút thất vọng.

Thẩm Hồi bóc một quả vải nhét miệng cô bé, : "Đưa con đến đây ở, là để cả ngày chơi với con. Con ngoan ngoãn lời di mẫu, chăm chỉ học hành."

Tề Dực nhíu mày nàng, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu di mẫu, ... con hoàng đế ?"

"Phải." Thẩm Hồi trả lời chút do dự.

Nàng kéo Tề Dực đến mặt, mắt cô bé, thu nụ mặt, nghiêm túc : "Dực nhi, con tại con mẫu phi ?"

Tề Dực chớp mắt, vành mắt đỏ hoe gật đầu: "Vì sinh con ..."

"Không. Vì ngai vàng là một kẻ vô sỉ. Đáng lẽ con nên sinh trong một gia đình bình thường, cha yêu thương, bình an vui vẻ. Con cần giả trai, cần ngày đêm lo lắng sợ hãi. Con thể mặc váy , cài trâm cài tóc xinh xắn."

Tề Dực ngơ ngác Thẩm Hồi.

"Nếu ngai vàng đúng, thì thiên hạ sẽ nhiều đứa trẻ đáng thương giống như Dực nhi. Dực nhi, hãy trở thành ngai vàng đó, cố gắng để thiên hạ bớt những đứa trẻ đáng thương."

Tề Dực há miệng, ngạc nhiên mắt Thẩm Hồi. Giọng của tiểu di mẫu thật ôn nhu, nhưng từ từ với cô bé những lời nghiêm túc . Những điều , Tề Dực từng thấy ở nơi nào khác.

Cô bé nhỏ nhắn cẩn thận suy nghĩ, chút hiểu lắm. cô bé hiểu rằng nếu cô bé cố gắng dũng cảm vị trí đó, thì thể khiến thiên hạ bớt những đứa trẻ mồ côi cha .

Tề Dực nhớ những lời Tôn ma ma với - nếu ai phát hiện cô bé giả trai, cô bé sẽ bóp cổ chết. Nếu Thái tử, hoàng đế, càng dễ phát hiện hơn!

Tề Dực gật đầu.

Cô bé đồng ý.

Cho dù phát hiện phận nữ nhi, cho dù sẽ chết. Nếu cô bé dũng cảm hoàng đế, thể khiến thiên hạ bớt những đứa trẻ giống như cô bé. Cô bé bằng lòng.

Tề Dực ôm cổ Thẩm Hồi, nhỏ giọng : " Dực nhi sợ ?"

Thẩm Hồi nào tự hỏi câu hỏi ? Thẩm Hồi lừa dối trẻ con. Nàng dùng má cọ xát má Tề Dực, ôn nhu : "Tiểu di mẫu cũng sợ . Chúng cùng động viên, cùng cố gắng ?"

Mắt Tề Dực sáng lên. Cô bé chớp mắt, tiểu di mẫu, gật đầu thật mạnh.

Bình Thịnh từ lầu lên, gõ cửa bẩm báo: "Nương nương, Niên Phong trở về từ An Xương thành."

Thẩm Hồi cho Tề Dực tránh , trực tiếp triệu kiến Niên Phong.

Niên Phong khi hành lễ bẩm báo: "Đã đưa thư cho Tô đại nhân, nhưng Tô đại nhân vẫn từ chối, tuổi cao, chỉ cáo lão về quê."

Thẩm Hồi chút thất vọng. Đây là bức thư thứ hai nàng gửi .

Tề Dực tò mò hỏi: "Là Tô đại nhân từng Tả thừa tướng ?"

Thẩm Hồi bất ngờ: "Dực nhi ?"

"Nghe các tiểu cung nữ chuyện."

Cô bé thích chơi với các công chúa khác, lúc rảnh rỗi thì thích cung nhân tán gẫu đủ chuyện trong cung ngoài cung. Hoàng đế ngông cuồng bãi chức Tả thừa tướng của Tô đại nhân, để Tiêu Mục trẻ tuổi lên , trong cung ai bàn tán.

"Phải. Di mẫu định mời ông của Dực nhi."

Thẩm Hồi thu vẻ thất vọng, mới chỉ hai thôi. Nàng bảo cung nhân lấy giấy bút, định thêm một bức thư nữa gửi . Thư từ dù cũng thể hết, tiếc là nàng ở trong thâm cung thể đích đến thành tâm bái kiến.

Thẩm Hồi xong thư giao cho Niên Phong, khi Niên Phong lui xuống, Tề Dực dù cũng chỉ là đứa trẻ bốn tuổi, yên , loanh quanh trong phòng Thẩm Hồi đông tây. Bây giờ Thẩm Hồi phận nữ nhi của cô bé, cô bé thể thoải mái bàn trang điểm của Thẩm Hồi, tò mò ngắm nghía những món trang sức lấp lánh của Thẩm Hồi.

Thẩm Hồi cũng coi như thời gian rảnh, bảo hai tiểu thái giám mang thùng quà nàng mang về từ An Xương đến, chia cho từng . Cung nhân quà, vui mừng khôn xiết.

Cuốn "Phạm Lộ Thương Hàn Chú Giải" ở góc phòng thu hút ánh mắt của Thẩm Hồi, nàng mới nhớ quên đưa bản chép cho Du Trạm.

"Ơ? Tiểu di mẫu. Trong hộp là gì ? Có thể mở xem ?"

Thấy nắp hộp đóng kín, cô bé lễ phép hỏi Thẩm Hồi xem phép xem .

Thẩm Hồi liếc , cũng từng thấy chiếc hộp gỗ đàn hương dài đó.

Trầm Nguyệt vội vàng : "Nô tỳ quên mất, đây là Thuận Tuế đưa đến sáng sớm."

Bùi Hoài Quang đưa đến?

Thẩm Hồi giật , lúc mới nhớ hôm qua Bùi Hoài Quang hôm nay sẽ tặng nàng một món quà.

Các cung nhân nhận quà cũng tò mò sang.

"Không ." Thẩm Hồi linh cảm chẳng lành.

Thẩm Hồi chột , dậy ôm chiếc hộp vòng qua bức bình phong chạm khắc, đặt gối trong lồng kính, giấu .

【Tác giả lời

Hồi: Mặc dù vẫn quà là gì, nhưng luôn cảm thấy ừm...

...

 

Loading...