Tim  đập thình thịch hai cái, sắp c.h.ế.t !
Sau đêm đó,    phát điên gì, đưa tất cả những    lắm với   khỏi hoàng cung.
Tuy trong đợt   nhiều   tịch thu tài sản, nhưng  vẫn cảm thấy  .
Trước mắt  hậu cung  năm , thêm  là sáu .
Mấy  chúng  mỗi ngày như   băng mỏng, sợ chọc giận Diêm Vương gia vui giận thất thường .
Thế nhưng bây giờ, vẫn chọc giận  .
Ta thở dài, kéo tay Đức Phi , ánh mắt như   cứ giao cho ,  chắc chắn sẽ  hỏng chuyện.
"Bệ hạ. . ."
Ta còn   xong,   nhướng mày hỏi : "Đêm qua trẫm dạy nàng học  ?"
Mặt  đỏ bừng vì  hổ.
 là tên mặt dày!
Vì thế mà bước chân tiến tới của  bỗng khựng .
Đức Phi  Hoàng thượng    ,      Hoàng thượng, vẻ mặt tràn đầy tò mò.
Quân Hoa lạnh nhạt liếc  Đức Phi, lạnh lùng thốt  hai chữ: "Lui ."
"Dạ ."
Đức Phi chạy nhanh đến mức  chẳng thể đuổi kịp.
  bóng lưng nàng  rời ,  cảm thấy  ấm ức: "Ta  thể  ngoài ?"
"Giảo Giảo   đương nhiên  thể  ngoài."
Rất , tên   bắt đầu giở trò .
Hắn : " kỹ thuật cưỡi ngựa của Đức Phi bình thường,  thể dạy nàng  gì , càng  thể bảo vệ nàng. Giảo Giảo   vẫn nên tìm một vị sư phụ đáng tin cậy hơn. . ."
"Ví dụ như?"
"Ví dụ như trẫm."
Biết ngay mà.
Ta: Không tin.
Hắn lập tức đổi sang vẻ mặt đáng thương, đôi mày mắt như tranh vẽ mang thêm vài phần ưu sầu: "Nghĩ  hôm nay Giảo Giảo    thể để Đức Phi dạy, ngày mai cũng  thể đổi  khác,   bây giờ   quan trọng nữa."
". . ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-cung-nay-khong-ai-cao-quy-bang-ta/phan-5.html.]
Giỏi thật.
Ta  nhượng bộ .
Đáng ghét, tên mặt dày ,   cứ mắc câu của .
  thể  , Quân Hoa thực sự  tài năng. Dường như  thật sự  dạy  cách cưỡi ngựa, vì thế   thể hiện thiên phú cao nhất khi học cầm kỳ thi họa của .
Chỉ một buổi chiều,    thể nắm vững.
Cưỡi mệt ,  bế  xuống.
Chúng    bãi cỏ mềm mại, lắng  tiếng gió thổi và ve kêu bên tai.
Hoàng hôn buông xuống  núi, ánh tà dương nhuộm đỏ nửa bầu trời mây.
Hắn hỏi     Hoàng hậu .
Ta im lặng hồi lâu,  những đám mây đỏ rực đang trôi bồng bềnh,   dần dần tan biến.
"Giảo Giảo." Hắn ghé  gần, một  nữa dùng đôi mắt   , giọng khàn đặc mang theo van xin: "Nàng thương ."
Cho đến tận hôm nay,  vẫn   Quân Hoa thích  ở điểm nào.
 trong đôi mắt đen trong vắt của  quả thật  đầy sự yêu thích,  giả ngốc cũng  thể trốn tránh .
Ta  nhớ về đêm vi phục vi hành .
Thực , đó là một lời hẹn ước  lời giữa hai chúng .
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Mỗi năm  sinh thần của ,  đều đến.
Có khi mang theo rượu quế hoa thượng hạng,  khi là táo đường,  khi là những món đồ chơi bằng ngọc    đào  . . .
Vào những dịp lễ tết,  cũng sai  mang đồ đến.
Ta đặc biệt tìm một căn phòng, nơi đó chứa đựng những kỷ niệm của chúng  qua những năm tháng.
Ngày hôm đó khi  đến  mang theo một con diều giấy,  vội vàng tiếp đãi xong khách khứa thì  tìm  ngay.
Hắn   tường vây của tiểu viện, một  áo trắng như tuyết, tựa cành ngọc cây ngà, tự nhiên là vật ngoài trần tục.
"Khương Giảo." Hắn lắc lắc con diều giấy trong tay: "Thả diều ?"
Ta giơ tay,  hiệu cho  kéo  lên.
Hắn khẽ , nhẹ nhàng nhảy xuống. Sau đó ôm lấy eo ,  một cú nhảy nữa, chúng     mái nhà.
Không  từ lúc nào con diều giấy  bay lên.
Gió đêm  lớn,  đỡ   xuống,  nới lỏng dây diều, để con diều bay cao hơn một chút.