Hoàng Đế Bắt Nhầm Hệ Thống Cung Đấu - Chương 20
Cập nhật lúc: 2024-11-18 10:09:03
Lượt xem: 311
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đến ngày cung. Trước hôm đó, Yên Dao Xuân đến từ biệt lão phu nhân, hai bà cháu tâm sự hồi lâu, lão phu nhân đưa cho nàng một bọc gấm, : "Đây đều là đồ của mẫu cháu, cháu cứ cầm lấy, trong cung nếu thiếu thứ gì mặc dùng, thì gửi tin ngoài, sẽ bảo thẩm mẫu chuẩn cho cháu."
Bọc gấm trông quen mắt, cầm lên nặng trĩu, Yên Dao Xuân bên trong là gì, nhưng nàng nhận, vốn dĩ đây là của hồi môn của lão phu nhân, bây giờ coi như là trả cho chủ cũ .
Lão phu nhân khuyên nhủ: "Ta gần đất xa trời , cầm những thứ gì nữa? Sinh mang đến, c.h.ế.t mang , đây là của hồi môn mà mẫu cháu chuẩn cho cháu, bây giờ cháu cung, cũng coi như là gả hoàng tộc, sẽ lúc dùng đến."
Nói mãi, Yên Dao Xuân đành nhận lấy, nàng lấy một xấp giấy tờ, : "Ở đây một cửa hàng và ruộng vườn, cháu ở trong cung nhiều điều bất tiện, xin tổ mẫu giúp con quản lý."
Lão phu nhân đại khái xem qua, là giấy tờ nhà đất, khỏi kinh ngạc : "Cháu còn nhỏ như , tích lũy nhiều tài sản như thế?"
Yên Dao Xuân tất nhiên thể thật, chỉ lấp lửng: "Đều là do Hoàng thượng ban thưởng ạ."
Nghe , lão phu nhân khẽ hít một , lẩm bẩm: "Hoàng thượng ưu ái cháu như , cũng là chuyện ."
Yên Dao Xuân mỉm , chỉ một tờ giấy tờ nhà đất, : "Ngôi nhà , để Tiền ma ma ở ạ, đa tạ bà nhiều năm qua tận tâm tận lực chăm sóc, bây giờ bà lớn tuổi , nên an hưởng tuổi già. Còn những ruộng vườn cửa hàng , xin phiền tổ mẫu, nếu tổ mẫu cần dùng, cứ việc lấy dùng ạ."
Diệu Diệu Thần Kỳ
Lão phu nhân cảm động, : "Cháu lòng là , đứa trẻ ngoan, chỉ cần còn sống ngày nào, thì nhất định sẽ trông coi những thứ cho cháu, tuyệt đối sẽ để rơi tay khác."
Ngày hôm , trời hửng sáng, trong cung phái xe ngựa đến đón Yên Dao Xuân cung, nàng ép dậy sớm, buồn ngủ đến mức mắt cũng mở nổi, Tri Thu và Phán Đào giúp nàng sửa soạn, bận rộn hồi lâu, Yên Dao Xuân mới tỉnh táo , đến hoa viên bái biệt trưởng bối.
Lão phu nhân nước mắt lưng tròng, vẻ mặt nỡ, nắm lấy tay Yên Dao Xuân chịu buông, Hầu phu nhân cũng buồn, Văn Tín Hầu khẽ ho một tiếng, dặn dò vài câu, bảo Yên Dao Xuân tự chăm sóc ,... cuối cùng nhắc nhở lão phu nhân: "Thời gian còn sớm nữa, Dao Dao nên lên đường ."
Yên Dao Xuân bèn hành lễ với bọn họ, chính thức cáo biệt, Tri Thu và Phán Đào dìu nàng lên xe ngựa, đánh xe quát nhẹ một tiếng, xe ngựa liền chậm rãi chạy, hướng về phía hoàng cung, biến mất ở cuối con đường dài.
Hầu phu nhân đưa lão phu nhân về viện, khỏi cửa thấy một tường, giật , nọ vội vàng : "Mẫu , là con."
Chàng bước , mặc trường bào gấm màu trắng, dáng vẻ tuấn tú nho nhã, chính là Giang Hoài Cẩn, Hầu phu nhân trách yêu: "Con, đứa nhỏ , đây gì?"
Giang Hoài Cẩn trả lời, một lúc , mới : "Dao Dao... nàng ?"
"Vừa thấy con tiễn nàng , bây giờ hỏi," Hầu phu nhân liếc , hiểu con ai bằng , dù cũng là con trai ruột, bà chút đành lòng, thở dài, khuyên nhủ: "Đừng nghĩ nhiều nữa, bây giờ Dao Dao cung , con đường của riêng nàng , con cũng việc của , về nhà chăm chỉ sách, chuẩn cho kỳ thi xuân năm ."
"Mẫu ," Giang Hoài Cẩn bỗng nhiên ngẩng đầu, : "Con tham gia kỳ thi xuân nữa."
Hầu phu nhân ngẩn : "Con gì?"
Giang Hoài Cẩn bà, : "Cuối năm đại ca sẽ về kinh thành, Hầu phủ sẽ do nối dõi, mẫu , con tòng quân."
Hầu phu nhân con trai, bỗng nhớ đến cách đây lâu, cũng mặt bà như , , cưới Dao Dao vợ.
So với lúc đó, trong mắt trai trẻ thêm sự kiên định, cũng là lời thỉnh cầu, nhưng , dường như còn cần sự đồng ý của mẫu nữa.
...
Một đoàn xe ngựa qua đường, dừng cửa Triều An môn, Phán Đào dìu Yên Dao Xuân xuống xe, một tiểu thái giám lập tức tiến lên hành lễ, : "Yên tuyển thị vất vả , nô tài nhận mệnh dẫn đến Ngọc Hoa cung."
Yên Dao Xuân khẽ gật đầu đáp lễ: "Làm phiền công công ."
"Tuyển thị khách sáo quá, đây là phận sự của nô tài, mời lối ."
Một đoàn theo tiểu thái giám qua con đường dài trong cung, mất hai khắc đồng hồ, cuối cùng mới đến một cung điện, cửa là một bức bình phong bằng đá, hai bên trồng hai cây tử ngọc lan, vòng qua bình phong rẽ trái, là một gian phối điện, đó một tấm biển, đề ba chữ "Tuyết Nguyệt Trai".
Yên Dao Xuân ngẩng đầu bức tường đỏ cao bảy tám mét, quả nhiên khí thế, bao ăn bao ở, lương năm hai trăm vạn, còn cần công tác, ngoài việc bảo hiểm thì còn khuyết điểm nào khác.
Trước cửa phối điện mấy cung nhân chờ sẵn, thấy Yên Dao Xuân, liền vội vàng nghênh đón hành lễ, thái giám dẫn đường giải thích: "Mấy đều là hầu hạ cuộc sống hàng ngày của , nếu chỗ nào , tuyển thị cứ việc trách phạt, hoặc là báo lên ti cung vụ, đổi khác lanh lợi hơn đến."
Yên Dao Xuân lời cảm tạ, bảo Tri Thu đưa cho thái giám ít tiền, lập tức vui vẻ mặt, cao hứng rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-de-bat-nham-he-thong-cung-dau/chuong-20.html.]
Mấy cung nhân trông tuổi tác đều lớn, là hai cung nữ và hai tiểu thái giám, quỳ mặt Yên Dao Xuân, run rẩy sợ hãi, cẩn thận từng li từng tí.
Yên Dao Xuân bèn dịu giọng, bảo bọn họ dậy, hỏi cung nữ gầy yếu nhất: "Mấy tuổi , tên là gì?"
Tiểu cung nữ thấy nàng ôn hòa, cũng thả lỏng hơn một chút, nhỏ giọng đáp: "Bẩm chủ tử, nô tỳ tên Ngọc Lan, năm nay mười ba tuổi."
Yên Dao Xuân hỏi mấy , một cung nữ khác lớn hơn nàng một chút, cũng chỉ mới mười bốn, tên là Ngọc Châu, hai tiểu thái giám đều đến mười lăm, một tên Tiểu Bắc, một tên Cát Tường.
Trong lòng Yên Dao Xuân khỏi cảm thán một câu: Thuê lao động trẻ em là phạm pháp đấy.
...
Từ Ninh cung.
Trong điện đốt hương thơm thoang thoảng, tủ bát tiên bằng gỗ tử đàn bày một chậu hoa mẫu đơn màu vàng, lúc đang nở rộ, Thái hậu đang dựa giường, nữ quan bẩm báo, đúng lúc , một cung nhân bước , cung kính : "Thục phi nương nương cầu kiến."
Thái hậu , : "Cho nàng ."
Không lâu , Thục phi bước điện, hôm nay nàng mặc cung trang gấm màu đỏ thẫm, dáng thướt tha, búi tóc kiểu thiên đế, tóc cài một chiếc trâm phượng hoàng bằng vàng, quý phái xinh .
Thục phi hành lễ: "Thỉnh an cô mẫu, chúc cô mẫu vạn phúc."
Thái hậu bảo nàng xuống, mới : "Ngươi đến lúc, bây giờ Hoàng hậu đang ốm, trong cung thêm nhiều mới, cũng lớn tuổi , khó tránh khỏi lúc lực bất tòng tâm, chuyện trong cung vẫn giao cho ngươi quản lý mới ."
Nghe , đôi mắt của Thục phi lập tức sáng lên, mừng sợ, vội vàng dậy : "Thần nhất định sẽ phụ lòng mong đợi của cô mẫu."
Thái hậu với nữ quan: "Ngươi cứ tiếp tục ."
"Vâng," nữ quan cúi đầu, cung kính : "Các vị phi tần tiến cung hôm nay đều an tọa, gì sai sót, chỉ Ninh mỹ nhân cảm thấy Lệ Cảnh các tối, nàng mắt , đổi chỗ ở, nhưng Khánh Hòa cung còn phối điện nào trống nữa, nếu đổi, đổi sang cung khác, nô tỳ dám tự ý quyết định, nên đến bẩm báo với Thái hậu nương nương."
Thái hậu , lập tức lên tiếng, mà với Thục phi: "Ngươi thấy chuyện nên xử lý như thế nào?"
Thục phi để ý, : "Chỉ là một mỹ nhân ngũ phẩm, tư cách gì mà kén chọn? Nếu ai cũng bắt chước, chẳng hậu cung sẽ loạn ? Thần cho rằng, cần để ý đến nàng ."
Thái hậu tỏ ý kiến, hỏi nữ quan: "Những cung điện tu sửa xong còn chỗ nào trống ?"
Nữ quan đáp: "Ngọc Hoa cung còn một gian phối điện, tên là Y Lục hiên, nhưng vị trí đó còn tệ hơn, diện tích cũng nhỏ, bằng Lệ Cảnh các."
Thái hậu hình như nhớ điều gì đó, : "Ta nhớ, Ngọc Hoa cung hai ở ."
"Vâng, Yên tuyển thị ở Tuyết Nguyệt Trai, Lý càng y ở Tình Phương cư."
Thái hậu trầm ngâm : "Bảo Yên tuyển thị chuyển đến Y Lục hiên , chuyển Ninh mỹ nhân đến Tuyết Nguyệt Trai."
"Vâng."
Đợi nữ quan lui xuống, Thái hậu mới với Thục phi: "Ngươi vì ?"
Thục phi lộ vẻ khó hiểu: "Thần ngu dốt, xin cô mẫu chỉ dạy."
Thái hậu chậm rãi : "Ninh Minh Trúc hiện giờ đúng là chỉ là mỹ nhân, nhưng với gia thế và dung mạo của nàng , thể mãi ở khác? Đây là một chuyện, thứ hai, bây giờ là do chủ, dù gì, các phi tần trong hậu cung cũng dám oán trách, nhưng nếu do ngươi quản lý, thủ đoạn mềm mỏng, tự cao tự đại thì ai bên cạnh, ai bên cạnh thì nguy hiểm, tự cho là lớn thì quần chúng, quần chúng thì cô độc."
Thấy Thục phi vẻ hiểu lắm, Thái hậu bèn thẳng: "Một mỹ nhân ngũ phẩm và một tuyển thị bát phẩm, ngươi cảm thấy đắc tội với ai thì lợi hơn?"
Câu trả lời rõ ràng, Thục phi chợt hiểu , Thái hậu thản nhiên : "Chọn quả hồng mềm mà bóp, cho dù Yên tuyển thị khó chịu trong lòng, thì nàng cũng dám oán trách ngươi, chỉ thể oán trách cướp đồ của nàng thôi."