Ngày thứ ba khi sứ thần của Yến Quốc đến, hoàng đế tổ chức một bữa tiệc nhỏ trong Song Hoa Đình bên hồ Cửu Khúc để tiếp đãi Phụng Xa đô uy Cao Trầm. Là công chúa đến từ Yến Quốc, hoàng hậu Hạ Lan Tích cũng tham gia bữa tiệc .
Trong khi dùng bữa, hai bên đại diện cho hai nước Yến Ngụy tiến hành giao lưu trao đổi. Cao đô úy dâng lễ vật chuẩn lên cho Ngụy Hoàng, còn Ngụy Hoàng thì giới thiệu những món ăn đặc sắc của Ngụy Quốc cho , cũng đề nghị nên bớt chút thời gian để dạo chơi những danh lam thắng cảnh của Cận Dương. Trong suốt quá trình trò chuyện, thể là chủ và khách đều vui vẻ, khí hết sức hài hòa.
Sau khi uống ba chén, hoàng đế bệ hạ giả vờ như hoa sen trong hồ Cửu Khúc hấp dẫn nên ung dung bước tới bên bờ hồ, còn tất cả cung nữ thái giám thì lui khỏi đình theo lời của hoàng đế lúc nãy nên bây giờ trong Song Hoa Đình chỉ còn hoàng hậu nương nương và Cao đô úy.
Thương Lâm mỉm , bưng chén rượu lên, dùng ống tay áo che , uống hết một nửa, ánh vẫn vẫn cứ thoáng quan sát Cao Trầm.
Mặt mày của sáng sủa, lông mày đen, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, khẽ mím với , vẻ nghiêm túc. Đây là một gương mặt tuấn, cũng nam tính, khác với vẻ phóng khoáng của Từ Triệt, mạnh mẽ hơn nhiều.
Rất giống. Không, là y hệt như đúc. Cô là , Dịch Dương cũng , ngoại hình giống với chủ nhân của thể khi xuyên qua sáu mươi phần trăm, nhưng Cao Trầm và trong trí nhớ của cô giống như một khuôn đúc .
Đang lúc cô còn suy nghĩ m.ô.n.g lung thì Cao Trầm ngẩng đầu lên, rõ ràng là biểu cảm tôn kính và xa cách nhưng lời khiến tim Thương Lâm run lên. “Muội vẫn chứ?”
“Cái gì?”
Cao Trầm vẫn tiếp tục dùng vẻ mặt cung kính của bề đối với hoàng hậu để cô, nhưng giọng thì càng dịu dàng: “Đến đây một thời gian , quen ? Có gặp chuyện gì phiền phức ?”
“Cũng tạm…”
Cao Trầm im lặng một lát. “Xin , hôm gặp điện, rõ ràng là vẫn luôn nhưng đáp .” Hắn ngừng một chút. “Ta cố ý thất vọng, chỉ vì quá nhiều , sợ kìm chế , manh mối.”
Thương Lâm cảm thấy tim đạp nhanh, gần như là nhảy vọt ngoài. Bữa tiệc nhỏ hôm nay chính là cơ hội mà Dịch Dương tạo cho cô, để cô rõ xem Cao Trầm là cô quen . Bây giờ bốn phía ai, với cô những lời như thế, lẽ nào… đúng là…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-de-la-dong-huong-cua-ta/chuong-17.html.]
“Sao… đến đây?” Cô hỏi nhỏ.
Ánh mắt của Cao Trầm vẻ bất đắc dĩ, cộng thêm chút tự trào: “Ta cũng , đợi khi hồn thì ở đây .”
Mắt Thương Lâm sáng rực lên, ở đây, mơ mơ màng màng xuyên qua, chăng là giống như cô và Dịch Dương? Còn nữa, những lời mà lúc nãy, rõ ràng là đang với thuộc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trời ơi! Cho nên cô sẽ nối nhân duyên với nam thần tượng trong lòng ở thời đại xa lạ ? Ông trời đối với cô thật quá!
“Anh tới đây bao lâu ?” Cô hỏi với giọng như đang móc nối với đồng đảng.
Cao Trầm ngẩn . “Quả nhiên là gạt nàng. Sứ thần của Yến Quốc đến Cận Dương ba ngày , còn thì… đến một tháng .”
“À…” Vậy là xuyên qua một tháng thôi. “Anh tìm hiểu chuyện ở nơi kỹ lưỡng đấy? Sẽ phát hiện chứ?”
“Muội yên tâm, cẩn thận, khác sơ hở gì .” Hắn : “Mọi thứ ở Cận Dương tìm hiểu hết .”
“Vậy thì .”
Cao Trầm cô với ánh mắt rối ren, “Chuyện là với , … còn trách ?”
Sắc mặt Thương Lâm khẽ đổi. Quá khứ của họ giờ nghĩ thì đúng là đau đớn, tàn nhẫn. cho cùng thì chuyện đều là do cô tự chuốc lấy, thể trách .
Cô mím môi, giọng chút chua xót. “Những chuyện đó đều là quá khứ , bây giờ gặp , em vui.”