Cung nữ thái giám hai bên đều xoay lưng , ngay cả Nhập Họa đang đợi tiếp giá cũng dám , trong cái viện rộng lớn rõ ràng mười mấy nhưng im lặng như tờ, cảm giác thật là kỳ quái.
Trên Thương Lâm khoác áo choàng của Dịch Dương, bước rề rà chậm chạp nền gạch. Dịch Dương bình thường đường nhanh, cộng thêm lúc đang lúng túng lên mất hết kiên nhẫn. “Cô thể nhanh một chút ?”
“ lo là…” Thương Lâm ấp úng. “Nếu thì , từ từ .”
Dịch Dương thấy cô bước thật ngắn, giống hết một cô gái Nhật đường thì xoa xoa đôi chân mày, hít sâu một quyết định nắm quyền chủ động trong tay. Hắn bước nhanh tới, bế cô lên.
Thương Lâm cả kinh. “Này, gì thế!” Cô đánh vài cái: “May thả xuống!”
“Im miệng!” Hai chữ cực lạnh lùng, xứng với biểu cảm lạ chớ gần của , khiến cho Thương Lâm dám lên tiếng nữa.
Tư thế ôm cô chính là kiểu ôm công chúa trong truyền thuyết, khớp gối của cô đặt cánh tay , lừng thì dựa cánh tay còn , hết sức mật. Thương Lâm gần, thấy những đường cong mỹ gương mặt , cùng với ánh mắt tự nhiên của , môi bất giác nở một nụ .
Giả vờ hung dữ cho lắm , thật cũng thấy ngượng ngùng …
Được , thì để bế, dù cũng thiệt thòi gì.
Vương Hải xong những lời đối thoại thì vui, đoán là hai lên tới bậc thềm, sắp trong điện thì mới cả gan lén một cái. Quả nhiên, hoàng hậu nương nương đang bệ hạ bế, vẻ nhu nhược rúc lòng bệ hạ. Ai da, của nương nương còn mặc áo choàng của bệ hã, lẽ nào bởi vì lúc nãy hai ở trong kiệu … kịch liệt quá, nương nương hổ nên bệ hạ mới cho bọn họ ?
Ta mà, thời gian bệ hạ như là quan tâm tới hoàng hậu, thật chỉ là giả vờ thôi!
***
Ôm cái bụng đau, Thương Lâm rụt trong chiếc chăn êm ái, lúc mới thoải mái một chút. Đau c.h.ế.t ! Trước cô kinh nguyệt thì đau, nhưng cơ thể của Hạ Lan Tích yếu đuối, nào cũng giày vò cô đến c.h.ế.t sống , hôm nay cũng ngoại lệ. May mà Nhập Họa kinh nghiệm, sắc thuốc giảm đau cho cô uống hết sức công hiệu nên mới vớt vát cái mạng của cô!
Nãy giờ Dịch Dương vẫn im lặng cô chiến đấu với bà dì cả, lúc thấy cô đỡ hơn một thút thì mới tò mò hỏi: “Thật sự đau đến ?” Hắn thấy mặt cô tái mét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-de-la-dong-huong-cua-ta/chuong-36.html.]
Thương Lâm liếc một cái, trong lòng thầm than rằng đàn ông đúng là gì cả, bọn họ thể hiểu bà dì cả đáng sợ đến thế nào chứ! Ngu xuẩn!
Cô cố ý khoe nỗi khổ khi phụ nữ, cho nên cao ngạo hỏi: “Từ đến nay, đau nhất là khi nào?”
Dịch Dương ngờ cô hỏi đến vấn đề nên nghĩ ngợi một lát : “Ừm, một đạn b.ắ.n phổi… Ấn tượng vẫn còn sâu sắc.”
Giọng của bình thản nhưng khiến Thương Lâm ngẩn , một lúc mới nghiến răng nghiến lợi : “Để thắng mà lấy hết vốn luôn ?” Cư nhiên chuyện bạo lực thế . “Rốt cuộc thì nghề gì chứ?”
Dịch Dương nhướng mày . “Cô ? Không chứ? cảm thấy với sự nhạy bén của cô thì sớm đoán .”
Thương Lâm gì. là cô sớm một ý tưởng, nhưng hỏi nên dám xác định. “Cho nên đúng là bộ đội đặc công trong truyền thuyết?”
“Trong truyền thuyết…” Dịch Dương lặp ba chữ , giọng mang theo ý . “ đấy.”
Có chuyện để , mà hiếm khi thấy Thương Lâm hứng thú hóng chuyện. Cô đang nghĩ đến vẻ mặt của khi câu ‘đạn b.ắ.n phổi’. Rõ ràng là chuyện đáng sợ, thế mà thong dong, giống như chuyện sinh tử chỉ là chuyện như cơm bữa.
Cô bỗng cảm thấy đau lòng. Khi bọn họ còn quen , rốt cuộc thì trải qua bao nhiêu gian khổ, và từng trải qua bao nhiêu hiểm nguy?
Trong đầu cô hiện lên những chuyện mà nữ chính khi gặp trường hợp , cảm xúc dâng trào nên cô quên mất là đang né tránh . “ thể xem thử ?”
“Xem cái gì?” Dịch Dương ngạc nhiên.
“Vết thương …” Thương Lâm cắn môi. “ xem xem.”
Mặt Dịch Dương chút biểu cảm, Thương Lâm tưởng nên ấm ức. “Nhìn một chút thì chứ, đừng như sàm sỡ …”
Vân Mộng Hạ Vũ
Dịch Dương đặt tay lên vai cô, ôn hòa. “ là một chút thì mất gì, cũng ngại để cho cô xem. … cơ thể của bây giờ là của Từ Triệt. Tin , từ xuống vết sẹo nào …”
Thương Lâm: “…..”