Hoàng Đế Là Đồng Hương Của Ta - Chương 38

Cập nhật lúc: 2025-02-25 14:00:24
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thương Lâm hít sâu một , nhủ với bình tĩnh. Là một mê đồ cổ, lúc cô còn ngóng tung tích của cặp bình hoa , chỉ đáng tiếc tất cả các báo đều giấu danh tính của mua, cô chỉ thể hâm mộ và ghen tỵ trong lòng, than thở ông trời mà bất công, ngay cả cơ hôi ngắm một cái cô cũng , còn khác thì thể đặt nó ngay trong thư phòng.

“Nhà em họ … giàu lắm hả?” Mua đồ cổ mà như mua củ cái trắng .

“Ừ, giàu lắm.” Anh đùng giọng điệu trần thuật để câu , dường như cảm thấy chuyện cần thiết khoe khoang, cũng cần che giấu.

“Vậy nhà thì ?” Thương Lâm do dự hỏi.

Dịch Dương như như cô.”Nghe ngóng gia sản ?”

Thương Lâm gì. Thật cần gì hỏi nhiều, thể mua cặp bình hòa để em họ vui vẻ thì gia thế sẽ đáng sợ thế nào đây?

Xem những đánh giá của cô về điều kiện của đôi bên đổi một chút. Hắn là bộ đội đặc công, gia thế còn kinh như thế, lầm chứ!

Mẹ ơi, chênh lệch lớn dữ , cô đả kích nha!

“Sao gì nữa?”

Thương Lâm ủ rũ . “Không gì, chỉ là nghĩ , nhà tiền như thế mà còn chạy lính đặc công?” Chẳng tiền đều sợ c.h.ế.t ? Hắn nhiệm vụ nguy hiểm như thế, nhà lo lắng ?

“Không vì cả.” giọng Dịch Dương bình thản. “ nên thôi.”

Tuy tỏ bình thản nhưng Thương Lâm vẫn cảm thấy vẻ vui, dường như là câu hỏi của cô nhớ những ký ức đau buồn.

“Hai vị xem xong chứ?” Bọn họ trong góc huyên thuyên cả buổi trời, cuối cùng ông chủ nhịn nữa, mua thì một câu .

Lúc Thương Lâm mới hồn , đang định mua thì Dịch Dương hỏi: “Thích cái nào?”

ngẩn . Chẳng đây để mở mang tầm mắt thôi , mua thật chứ?

khi thấy ánh mắt dò hỏi của Dịch Dương thì cô liền hiểu mục đích chuyến của hai khác xa lơ xa lắc. Cô dân đen quen nên trong tiềm thức, từng nghĩ đến việc mua mấy thứ . Dịch Dương dẫn cô đến đây thì chuẩn tinh thần mặc cho cô lựa chọn.

Hắn chính là gã trọc phú thể mua cặp bình hòa tặng em họ mà.

Hơn nữa, quan trọng nhất là hiên nay bọn họ chính là hoàng đế và hoàng hậu của quốc gia , mua vài món đồ cổ thì là gì chứ!

Ngực cô nảy sinh một cảm giác hào hùng, mắt quét qua những thứ ngắm chỉ một cái. “Cái .”

Đó là một cái bình bằng gốm đen đế màu trắng.

Ông chủ tươi như hoa, . “Phu nhân thật là mắt. Nhìn thấy dấu ấn phía của bình hòa ? Đây chính là cho đích Lý Cảnh Chi đấy, cách đây cũng ba trăm năm .”

Vân Mộng Hạ Vũ

Thương Lâm Lý Cảnh Chi là ai, nhưng trịnh trọng gật đầu. “Đương nhiên, nếu là bút tích của Lý thì cũng sẽ mua nó.”

Dịch Dương cô với vẻ thích thú. Thương Lâm giả vờ như thấy ánh mắt của , thản nhiên : “Phu quân, trả tiền .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoang-de-la-dong-huong-cua-ta/chuong-38.html.]

Dịch Dương khẽ. “Ừ.” Hắn lên tiếng gọi, tùy tùng bên cạnh lập tức theo ông chủ sang một bên tính tiền.

Hắn ung dung bước tới mặt cô, bộ dạng sầu não tức . “Sao lòng háo thắng của con gái các cô lớn thế nhỉ?”

Cho dù trí nhớ của thì vẫn thể nhận cái bình mà Thương Lâm mua giống với cái bình mà tặng cho em họ.

Thương Lâm hừ nhẹ một tiếng. “ đang bù đắp tiếc nuối.”

Dịch Dương vẫn cứ , cô đầy vẻ hiền hòa. Không ánh mắt của , Thương Lâm bỗng sinh một cảm giác, hình như đang… chiều chuộng cô!

Dẫn cô tới tiệm đồ cổ, mua cho cô thứ mà cô thích, chiều chuộng cô ?

ma ám . Thương Lâm cảm thấy chắc là thương trộm qua lâu nên mới sinh ảo giác.

Có điều nghĩ cho kỹ, nếu cô là bạn gái của ở thời hiện đại, tuy đến nỗi bắt mua tặng cô những thứ nhưng nhờ dẫn các nơi để ngắm báu vật thì chắc là . Vậy thì tình huống cũng khác hiện nay là mấy.

Nghĩ thế, cô bỗng sinh cảm giác vui sướng kỳ lạ, giống như là nguyện vọng của thực hiện thông qua một phương thức khác.

Thêm nữa, nghĩ cho xa hơn thì cho dù ở hiện đại gia thế của  Dịch Dương hiển hách chăng nữa thì bây giờ bọn họ đều ở nơi , thứ đều là . Dựa theo phận của họ ở cổ đại thì cô là công chúa, là hoàng đế, còn gì xứng hơn, tự ti hết.

Tự thôi miên xong, Thương Lâm rời khỏi tiệm đồ cổ với tâm trạng vui vẻ.

***

Hành trình đó cũng gì đặc biệt. Hai đến tửu lâu nổi tiếng nhất Cận Dương để ăn cơm, những con hẻm ăn những món ven đường. Dịch Dương còn mua cho cô một cây kẹo đường thật lớn, nặn thành hình dạng của cô, giống như đúc. Cô cầm lấy chơi đùa khắp phố, cuối cùng hứng thú nữa thì tàn nhẫn nhai luôn cái đầu của .

Dịch Dương cây kẹo chỉ còn , bộ dáng ăn ngon lành của cô thì nhịn đầu . “Cốt nhục tương tàn, thật là đau lòng”

Thương Lâm: “…..đại ca, đừng nhập vai như chứ!”

***

Khi trời sắp tối, Thương Lâm tưởng rằng nên trở về, ngờ Dịch Dương dẫn cô tới một ngôi nhà. Thương Lâm ngạc nhiên quan sát xung quanh, chỉ thấy một gốc cây ngọn cỏ của nơi đều chăm sóc chỉn chu, ngay cả hầu cũng sẵn thì khỏi tò mò. “Không ngờ chuẩn sẵn cản biệt viện.” Đừng là ‘kim ốc tàng kiều’ nha!

Dịch Dương trả lời, dẫn cô trong nhà chính. “Cô thể khắp nơi xem thích cách bài trí của nơi ?”

thích thì ?” Thương Lâm lầu bầu.

“Cô thích thì đổi cho thích chứ .” Dịch Dương thản nhiên.

Tim Thương Lâm nhảy lên. “Thật ? thể tùy ý đổi cách bài trí?”

Dịch Dương hiểu tự nhiên cô trở nên bẽn lẽn thế. “Đồ đạc trong nhà bài trí thế nào chẳng là do phụ nữ quyết định ?” Lẽ nào chỉ nhà mới thế?

Thương Lâm nén vui mừng, rụt rè : “ sẽ thật kỹ.” Nghe giọng của thì thật sự coi cô là nữ chủ nhân của nơi . Hắn mua nhà, còn cô thì quyết định bài trí thế nào, cảm giác mà ám thế nhỉ!

gì nữa, chỉ đó vui mừng. Còn thì ung dung bưng bình lên rót chén nhàn nhã : “Người bạn bên ngoài theo suốt mệt ? Vào uống chén .”

Loading...