Hoàng Đế Là Đồng Hương Của Ta - Chương 65

Cập nhật lúc: 2025-02-26 14:34:03
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày hẹn hò mà Dịch Dương chọn đặc biệt nhưng vẫn trong sự dự đoán của Thương Lâm: rằm tháng giêng – tết nguyên tiêu.

Thương Lâm còn nhớ đây từng nhiều nghi hoặc, tại khi miêu tả những câu chuyện hẹn hò trăng đầy cảm động ở cổ đại thì đều xảy tết nguyên tiêu, ngay cả thời gian các hảo hán trong “Thủy Hử” xuất kích đều chọn đêm . Khi cô thêm nhiều sách về lịch sử thì mới , bởi vì những ngày khác ban đêm đều giới nghiêm…

Tuy Đại Ngụy là một triều đại tồn tại trong sử sách nhưng những quy tắc thì rõ ràng, kinh đô Cận Dương thực hiện chế độ giới nghiêm chặt chẽ, khi mặt trời lặn, dân chúng đường, tối nào triều đình cũng phái kim ngô vệ tuần tra ngoài phố, hễ bắt thì đánh c.h.ế.t cần hỏi.

Dưới tình hình như , quanh năm suốt tháng chỉ ba buổi tối là , và đêm nguyên tiêu là tự do dạo chơi đường, cho nên bất luận là yêu đương hẹn hò ẩu đả đánh thì cũng chỉ một ngày “hoàng đạo”

Lời mời hẹn hò đưa nhưng Thương Lâm vẫn còn chần chừ. “Em nhớ tối hôm còn việc chủ trì mà.”

“Đều là những chuyện theo thông lệ, xong nhanh lắm.” Hắn mỉm . “Đến đây lâu như , chúng cũng nên mở mang tầm mắt, xem cuộc sống về đêm của thời đại như thế nào chứ.”

Sắc mặt ôn hòa, mang theo vẻ kiên nhẫn hiếm thấy, lẳng lặng đợi cô trả lời. Thương Lâm vẻ mặt , cảm thấy lòng như một tờ giấy nhàu, từ từ vuốt phẳng.

Cô cong môi lên, gật đầu. “.”

***

Tối hôm , Thương Lâm và Dịch Dương quần áo bình thường như bách tính, hòa dòng đông đúc nhộn nhịp .

Dọc theo đường , nhà cửa và hàng quán hai bên đường đều treo lồng đèn, từng chiếc một đung đưa giữa bóng đêm, giống như những ngôi lấp lánh tụ , đưa dải ngân hà từ chín tầng mây xuống mặt đất. Hai bên đường thì càng náo nhiệt, những buôn bán nhỏ đều đang rao bán những món hàng của : tò he, trang sức, đèn thả trôi sông đủ màu đủ sắc, còn một ông lão đang ảo thuật… Mỗi thứ đều khiến Thương Lâm hoa cả mắt. Nếu lúc mới ngoài, tâm trạng của cô tệ thì khi dạo một nửa con phố Thanh Loan, cô thể nở những nụ thoải mái.

“Quả nhiên tai là giả, mắt thấy là thật, cho dù thấy miêu tả trong sách bao nhiêu chăng nữa thì vẫn bằng tận mắt thấy. Quả thật là khiến lòng rung động.” Thương Lâm . “Phồng hoa hưng thịnh, Giang Nam quả là vùng đất màu mỡ giàu .”

Dịch Dương đôi môi nhếch lên và đôi mắt cong cong của cô, lòng thấy nhẹ nhõm. Cuối cùng thì cô cũng vui lên một chút, tối nay chuyến là đúng .

Hắn bỗng nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, dắt cô một cửa hàng trang sức gần đấy nhất. “Lúc nãy thấy em trong mấy , thích thứ gì ?”

Thương Lâm ngẩn , , ngắm nghía những miếng ngọc bày trong tủ, : “Anh đoán xem?”

Dịch Dương quan sát một vòng, lấy trâm cài mà chọn một đôi hoa tai. Bên ngoài viên ngọc đỏ viền một vòng bằng vàng, buông dài xuống và nối với chuôi bằng những sợi vàng mảnh, thoạt vẻ thanh mảnh tinh xảo, cho dù đặt giữa một đống trang sức thì vẫn hết sức bắt mắt. “Cái nè.”

Ông chủ thấy thế thì vội . “Lang quân thật mắt , đôi hoa tai là thứ nhất của tiệm, xứng với quý phu nhân.”

Dịch Dương ướm thử đôi hoa tai lên trái tai của Thương Lâm, nhẹ. “ hợp với em.” Hắn vẫn còn nhớ cảm giác kinh ngạc khi đầu tiên thấy cô đeo hoa tai bằng ngọc đỏ, lúc mới màu đỏ thể tôn lên làn da trắng ngần của cô, hết sức bắt mắt, vô cùng xinh .

Thương Lâm nhận lấy đôi hoa tai, ngắm nghía tỉ mỉ ngẩng đầu lên . “Vậy đeo nó cho em .”

Hắn ngẩn , định đeo nhưng khi thấy ánh mắt đầy mong đợi của cô thì thể những lời từ chối. Những ngón tay sạch sẽ cầm chiếc hoa tai nho nhỏ, còn tay thì sờ lên vành tai trắng nõn của cô, cẩn thận mà thử đeo .

Thương Lâm im lặng đó, mặc cho đeo hoa tai giúp . Chắc chắn là bao giờ chuyện , động tác gần như là vụng về, khiến cô thấy đau. gì cả, cho dù là đầu kim loại nhọn chọc phần thịt mềm bên cạnh cái lỗ thì cô vẫn giữ nụ .

Vóc của quá cao, khi chuyện cúi xuống. Thương Lâm những sợi tóc mai đen bóng của , những đường cong góc cạnh, lòng ngọt ngào chua xót.

Bất luận thế nào thì ít nhất giờ phút , đang chăm chú cô, chỉ cô mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoang-de-la-dong-huong-cua-ta/chuong-65.html.]

Cuối cùng cũng xong, nghiêm túc mà ngắm cô. Người như ngọc, hai bên tai đeo hai viên ngọc đỏ như máu, và vật sáng chói lên, như thể chiếu sáng cả gian phòng.

Hắn ngắm cô một lúc, cuối cùng khẽ. “Em thế xinh .” Hắn ngừng tiếp. “Anh thích.”

***

Sau khi hai rời khỏi cửa hàng trang sức, khí đột nhiên trở nên là lạ. Thương Lâm cứ sờ lên đôi hoa tai cúi đầu đường, dường như đang sự giằng cô kịch liệt trong lòng. Dịch Dương thì dùng đuôi mắt khẽ liếc cô, trong lòng thì lẳng lặng suy tư.

Hắn chắc chắn cô đang chuyện gì đó quan trọng với , sắp nhịn nữa . Nhanh thôi, chắc tới con hẻm tiếp theo là cô sẽ .

Từ cử chỉ và sắc mặt của cô, thể đoán chuyện nhưng cách nào đoán cô đang gì. Có điều trong lòng luôn một dự cảm lành, giống như đây là chuyện mà sẽ

Rốt cuộc thì Thương Lâm cũng ngẩng đầu lên. “Dịch Dương…”

“Cứu mạng…” Đột nhiên, một tiếng thét chói tai vang lên hai đồng loạt ngẩng đầu, chỉ thấy lan can của lầu hai phía một cô gái mặc áo hồng nhạt đang đung đưa đó, hai tay bấu lan can, nhưng vẻ sắp rơi xuống.

Thân thể của Thương Lâm phản ứng nhanh hơn đầu óc của cô. Cô chạy vội tới lầu, sốt ruột ngửa đầu lên xem. Trên lầu hai nên cách nào nắm tay cô gái đó kéo lên. Xung quanh cũng thấy và chạy về phía , nhưng nước xa cứu lửa gần, khi bọn họ chạy tới nơi thì chừng cô gái trụ nổi nữa.

“Cô nương, cô nắm chặt lan can, đừng buông tay !” Cô hét lên xong thì níu lấy áo Dịch Dương. “Người mà dẫn theo ? Mau bảo bọn họ tới cứu cô .”

Dịch Dương cô, ánh mắt khác thường, ngay đó thì nhướng mày. “Có ở đây mà chuyện còn cần tới những khác ?”

Thương Lâm còn ngẩn thì ung dung đến lầu, thong thả . “Cô nương, cô cứ yên tâm mà thả tay , tại hạ sẽ đón cô.”

Lời , xung quanh đều đồng loạt , ánh mắt vẻ nghi ngờ… Một từ lầu hai rơi xuống, lực nhỏ, còn trai thoạt vẻ cao gầy, thể đỡ cô nương ?

Bọn họ còn nghĩ xong thì cô gái chịu nổi nữa, thét lên một tiếng thả tay . Thương Lâm cũng hét lên một tiếng, trơ mắt Dịch Dương nhích tới, nhẹ nhàng đỡ cô gái rơi xuống lòng .

Một trai mặc áo đen ôm lấy một cô gái mặc áo hồng nhạt, nửa nửa quỷ đất. Những xem xung quanh im lặng một lát, đó đồng thời reo hò hoan hô. Thương Lâm vội vàng bước tới, ngừng hỏi. “Anh ?” Đừng để đập trúng khờ luôn nha!

Dịch Dương liếc cô một cái, dường như là suy nghĩ của cô, gì nên đầu chỗ khác. Cô gái trong lòng vẫn hồn , gương mặt xinh xắn trắng bệch, những ngón tay bấu víu lấy áo Dịch Dương ngừng run rẩy. Dịch Dương vốn quen đụng chạm kiểu , nhưng khi dáng vẻ của nàng thì trong đầu bỗng nhiên lóe lên một hồi ức từ lâu . Dường như một đêm nào đó, từng một cô gái rúc lòng như thế, cho dù hôn mê cũng vẫn níu chặt lấy áo .

Giống như là một chú thỏ con kinh sợ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hắn thất thần nên mặc cho nàng nắm thêm một lúc nữa. khi hồn , thờ ơ gạt tay nàng , giọng bình thản. “Cô nương vẫn chứ?”

Thương Lâm cảm thấy câu quen, kết hợp giọng và tình cảnh với , cảm giác quen thuộc của cô ngày càng mạnh mẽ. Cô nhíu chặt mày, suy nghĩ xem rốt cuộc từng thấy cảnh .

“Vẫn… vẫn …” Cô nương áo hồng cố nuốt một ngụm nước bọt. “Đa tạ lang quân cứu giúp, tiểu nữ xin tạ ơn…”

Chàng trai mặt quần áo quý giá, khí chất bất phàm, hơn nữa còn cứu nàng thoát khỏi hiểm nguy. Nàng cũng từng nhiều giai thoại về tết nguyên tiêu, lúc khi cơn hoảng sợ trôi qua, trong lòng bắt đầu hiện lên nhiều ý nghĩa sâu xa.

Có lẽ đây chính là duyên phận mà ông trời sắp xếp cho nàng

“Phu quân, nếu vị cô nương nữa thì chúng cũng thôi.” Một giọng trong trẻo vang lên kéo nàng về với hiện thức. Quay đầu thì thấy một gương mặt tươi xinh . Ánh mắt của cô gái lãnh đạm, như là thể thấu huyễn tưởng của nàng .

Cô gọi là phu quân…

Loading...