Hoàng Đế Là Đồng Hương Của Ta - Chương 66

Cập nhật lúc: 2025-02-26 14:34:19
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dịch Dương thả cô gái , dậy, đầu Thương Lâm. Không Thương Lâm lầm mà cô cứ cảm thấy ánh mắt như chứ vẻ trêu đùa. “Nói đúng lắm, chúng thôi.”

Thấy hai ắp , cô nương vẫn chịu hết hy vọng, rối rắm một lúc vẫn gọi . “Ơn cứu mạng lấy gì để báo đáp, xin hỏi phủ của lang quân ở , hôm khác nhà nhất định sẽ đến cảm ơn, đáp đền chuyện hôm nay!”

Dịch Dương dừng chân, đầu thì thấy ánh mắt đầy mong đợi của nàng . Đôi má lúc nãy còn tái nhợt bây giờ thoáng ửng hồng.

Hắn nghĩ ngợi một chút mỉm “Chính cô nương cũng ơn cứu mạng thể báo đáp, thì cần báo đáp nữa, cần cô tạ ơn.”

…” Cô nương ấp úng : “ …”

Thương Lâm im lặng cô nương đang thẹn thùng e lệ , lòng thầm lạnh vài tiếng. Xí, tiết mục cũ rích thế mà cô cũng dám đem diễn ! Ơn cứu mạng lấy gì để báo đáp cho nên lấy báo đáp hả? Cô gan thì xem!

Mắt Dịch Dương lóe lên, như là hiểu . “Ta hiểu , cô nương đang định…” Hắn bộ hết sức bất ngờ. “Không ngờ cô nương là loại .” Hắn thất vọng lắc đầu.

Cô nương ngạc nhiên trợn tròn mắt. “Lang quân…”

Dịch Dương thở dài một . “Ta cứu cô, cô ơn thì thôi , ngờ còn lấy oán báo ân, thật là khiến lòng băng giá mà…”

***

Mãi cho đến khi rời khỏi phố Thanh Loan, Thương Lâm vẫn nhịn . Đến khi những qua đường cô bằng ánh mắt kỳ lạ thì cô mới kiềm nén đôi chút.

“Anh cũng quá đáng thật, cô nương nhà lấy báo đáp là lợi cho quá , mà còn lấy oán báo ân…” Thương Lâm nửa thật nửa giả .

Nói thật thì tuy cô nương đáng ghét nhưng Dịch Dương tổn thương như , Thương Lâm vẫn thấy thương hại nàng . Sức chịu đựng của phụ nữ thời xưa kém, lỡ như nàng nghĩ quẩn, chuyện ngốc nghếch gì đó thì ? Há chẳng uổng công bọn họ cứu nàng ?

Thương Lâm nhớ tới vẻ mặt hổ gần c.h.ế.t của cô nương , hết sức lo lắng.

Dịch Dương thản nhiên cô. “Vậy em đồng ý với cô chứ?” Hắn im lặng giây lát. “Xem em thấy hoàng cung vẫn đủ náo nhiệt nên gom thêm các chị em khác đây..”

Thương Lâm tự nhiên, đầu . “Không .” Cô lầu bầu. “Anh cưới ai thì cưới, liên quan gì tới em.”

Mắt Dịch Dương khẽ nheo , cuối cùng phát hiện chỗ khác thường. Nếu là , Thương Lâm câu thì cũng vấn đề gì, nhưng bây giờ bọn họ yêu của , liên quan gì tới cô thì quả là lạ.

Trừ khi, cô cách nghĩ khác…

Hắn lặng lẽ nắm lấy tay cô, : “Tết nguyên tiêu thường thả đèn trôi sông, thế nào, em chơi ?”

Thương Lâm chơi, nhưng cuối cùng bọn họ chơi . Trên bờ sông tấp nập qua , khi bán hàng đưa chiếc đèn nhỏ qua thì đồng thời, cũng đưa một lưỡi kiếm sắc n.g.ự.c Thương Lâm…

Sự cố xảy quá nhanh, thậm chí Thương Lâm còn kịp bất kỳ phản ứng nào, chỉ ngẩn ngơ đó. Dịch Dương túm lấy cánh tay cô kéo qua một bên, vươn chắn mặt cô.

Lưỡi kiếm đ.â.m cơ thể nhưng lấy một cái nhăn mặt, trở tay đánh bật bán hàng . Xung quanh lập tức trở nên hỗn loạn, la hét bỏ chạy tán loạn, giống như là chạy trốn thiên tai thú dữ. Cùng lúc đó, báy tám khác đồng loạt nhảy , tay cầm binh khí xông về phía bọn họ.

Ảnh vệ mà Dịch Dương mang theo cũng từ trong bóng tối nhảy , cầm binh khí nghênh chiến, đôi bên giao đấu với . Nhìn đao kiếm tán loạn phía , Thương Lâm nắm tay Dịch Dương, lo lắng hỏi. “Anh ?”

Dịch Dương cô một cái, thản nhiên : “Đừng lo lắng, chút thương tích .”

Thương Lâm vết thương thật sâu lưng , dám nghĩ rốt cuộc nó sẽ chảy bao nhiêu máu. “Chúng mau rời khỏi đây thôi! Mau lên!”

Vết thương của cần băng bó, nếu mất m.á.u quá nhiều thì toi. đây là bờ sông, chuyên dành cho tới thả đèn nên trừ du khách , một tên lính tuần tra cũng thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-de-la-dong-huong-cua-ta/chuong-66.html.]

Phải mau chóng hồi cung.

Dịch Dương gật đầu, nắm tay cô, giao chiến trường cho các ảnh vệ.

***

Con đường trốn chạy cũng hết sức gian nan, đối phương nhiều , cho dù ngăn thì cũng thể dành vài đuổi theo bọn họ. Dịch Dương vốn còn mang theo một ảnh vệ để hộ tống bọn họ, nhưng đường thể để đó tách đánh lạc hướng truy binh.

Vì thế, chỉ còn hai bọn họ.

Lúc đầu, Dịch Dương còn thể ung dung chạy trốn với Thương Lâm, ngừng lặp lặp bên tai : “Đừng lo, chỉ cần chúng đến gần hoàng cung thì sẽ , đừng lo.” Nếu những đó dám tay ngay tại bờ sông đông qua thì tất nhiên sẽ quan tâm tới chuyện khác thấy, cho nên dù chạy tới phố Thanh Loan cũng vô dụng, nhất định về tới địa bàn của .

Cô đang động viên cả hai thì bước chân của trai bên cạnh ngày càng đuối sức, cuối cùng dần dừng .

Thương Lâm đầu hỏi: “Anh thế?”

Dịch Dương từ từ trượt dài xuống đất, vẻ mặt bất lực: “Anh nổi nữa.”

Thương Lâm giật , đó kiên quyết : “Em cõng .” Nói xong thì xuống, hiệu cho lên lưng .

Tuy là tết nguyên tiêu nhưng nơi đông nhất cũng chỉ phố Thanh Loan và bên bờ sông, những nơi khác đều vắng tanh. Mà con đường họ đang lúc thì càng vắng , đường cái trống trơn. Dưới ánh trăng sáng vành vạnh, Dịch Dương thể thấy rõ dáng nhỏ nhắn của cô.

Phần lưng cong mềm mại, mái tóc dài đen nhánh, và cả đôi hoa tai bằng ngọc đỏ đang lung lay nữa.

Cô gái nhu nhược yếu đuối lẽ bảo vệ đôi cánh tay của , hưởng thụ một cuộc sống yên bình. lúc , cô bảo vệ .

“Em .” Hắn bình thản . “Chỗ cách hoàng thành xa lắm, em tìm viện binh, đó đến đón .”

Người Thương Lâm run lên. “Anh đừng mơ, em tuyệt đối bỏ mặc để chạy một .”

Dịch Dương cong môi . “Em tưởng là chúng đang đóng phim nữ du kích trong kháng chiến ? Anh đang đề nghị với em một cách hết sức lý trí.” Hắn móc từ trong n.g.ự.c một tấm lệnh bài. “Cầm lấy cái , cấm vệ quân sẽ theo sự sai bảo của em.”

Đương nhiên Thương Lâm hiểu rõ tính toán của , nhưng bảo cô bỏ ở đây mà chạy thì cô cách nào . Cô giữa làn gió đêm, khóe mắt đỏ hoe.

Mấy ngày nay cô mang tâm sự nặng nề cho nên ăn uống gì, tối nay chịu sự kinh hoàng như , chỉ dựa ý chí mà chống đỡ tới giờ. Bây giờ lửa giận bốc lên nên lập tức cảm thấy đầu choáng mắt hoa.

bệt xuống đất, đưa tay xoa bóp huyệt thái dương.

Trước mắt lờ mờ, cái gì cũng rõ ràng, cô chỉ cảm giác tay Dịch Dương đang đặt lên vai cô, kéo cô lòng . Giọng của trong trẻo bình thản, nhưng cho thật kỹ thì thể phát hiện trong chứa sự căng thẳng. “Em thế?” Hắn ngừng hỏi tiếp. “Em vẫn chứ?”

Giống như là một luồng sét đánh qua, nhiều ký ức phong tỏa từ xa xưa nay bỗng câu đánh thức, khiến cho cảm giác quen thuộc vẫn cứ quấn lấy cô trong tối nay bỗng nguyên nhân.

Là đêm hôm đó, cổ của cô đánh đau vô cùng, mơ mơ màng màng trong một lồng n.g.ự.c vững chải, cứ chạy về phía . Cô nhớ là gặp cướp nên lo sợ ngẩng đầu lên, xem xem trông thế nào. bất luận cô cố gắng thế nào thì cũng chỉ thấy một cái bóng lờ mờ.

Hành động của cô khiến đàn ông cúi đầu xuống, giọng trong trẻo và bình tĩnh vọng tai cô. “Cô vẫn chứ?”

Câu giống như là một câu thần chú, khiến cho thế giới của cô dần rõ ràng. Nơi là cận Dương về khuya, con đường vắng vẻ chỉ hai bọn họ. Cô ngửa đầu lên, thấy chiếc cằm cạo sạch sẽ của , lên nữa là đôi môi mỏng, sống mũi cao thẳng, và cả đôi mắt đen láy như ngọc và sâu thẳm.

Chàng trai khôi ngô tuấn tú mặt và cái bóng mơ hồ trong ký ức nhập một, tách nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô há hốc mồm, ngẩn ngơ mà . Giờ khắc , ý nghĩ trong đầu đều biến mất, cô chỉ thầm lặp lặp hết đến khác: thì … là !

Không ngờ chính là !

Loading...