Hoàng Đế Là Đồng Hương Của Ta - Chương 96

Cập nhật lúc: 2025-02-27 12:34:24
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

chịu ánh mắt nóng cháy của nên nhắm mắt , nghiêng đầu qua, lúc chỉ thể cảm giác rằng dán sát . Anh cởi áo n.g.ự.c của cô mà kéo nó xuống một chút, đó hôn và ngậm lấy bầu n.g.ự.c trắng như tuyết . Đồng thời, tay của cũng thuận thế, thò trong quần cô…

“Ưm…” Cô bỗng nhiên cau mày , mặt đỏ bừng lên, mắt rưng rưng nước, bất lực uất ức mà , giống như đang trách móc.

Dịch Dương vốn đang sôi trào máu, nay thấy ánh mắt c.h.ế.t thì suýt nữa là kiềm giữ . Anh thở nhẹ một tiếng đổi chiến trường, chuyển sang cắn mút môi cô.

Môi lưỡi quấn lấy , lưỡi của lướt qua hàm răng cô, đó nâng lên, l.i.ế.m mút ngạc của cô.

Cả Thương Lâm những động tác của trói chặt. Cái đêm hỗn loạn , thứ diễn quá vội vã, cô nếm thử cảm giác tê dại .

Đầu óc cô càng thêm mơ hồ, ngón tay tiến sâu hơn khiến cho thở của Thương Lâm cũng trở nên hổn hển. Cô giống như một con cá mắc cạn, chỉ thể nắm chặt vạt áo , há miệng thở phì phò.

Chăn đệm giường nhăn nhúm lộn xộn, chiếc chăn màu vàng rực pha màu xanh biếc vò một đống đẩy sang bên cạnh, tấm lưng trần ngọc ngà của cô đè lên đó, ở giữa cách một bàn tay . Anh nâng cô lên, giống như cô là một vật trân quý tay .

Trong tầm mắt mơ hồ, Thương Lâm thấy Dịch Dương vẫn quần áo chỉnh tề, ngoại trừ sắc mặt đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi thì thứ đều bình thường. Ngược , bản cô thì áo quần đủ che , trong lòng thở hổn hển.

là mất mặt c.h.ế.t !

Cơ thể cô bắt đầu run lên dữ dội, đầu óc cô thì trở nên trống rỗng, giống như là ném lên một đám mây, lâng lâng choáng váng.

Không qua bao lâu, cuối cùng cảnh vật mắt cũng trở nên sáng rõ. Môi cô hé mở, trai đang bên cạnh , thấn trí ngơ ngác.

Anh rút tay về, lúc đang chăm chú chất dịch dính ngón tay , mắt trở nên âm u sâu thẳm, là đang nghĩ gì.

Nào, hãy để Thương Lâm của chúng miêu tả cảnh tượng lúc bấy giờ: Một trai khôi ngô tuấn tú đang co một chân, cạnh cô. Gương mặt trắng trẻo ửng hổng, đầu tóc cũng ẩm ướt vì mồ hôi nhưng vẻ mặt thì vẫn hết sức kiềm nén, cấm dục như thường ngày. thể bỏ qua ánh mắt đang chăm chú một thứ. Trên những ngón tay thon dài còn đọng những vết tích rõ. Tất cả đều đang nhắc nhở cô xảy chuyện gì.

Mắt Thương Lâm càng ngày càng trợn to, gần như là dám tin mà Dịch Dương, giống như đang một xa lạ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô… cô… dùng tay khiến cho… Trời ơi, đất hỡi!!! Thế giới nay đảo điên hết !

Anh Dịch , đang giở trò lưu manh ở đây, nhà ? Người cha từng lên sóng truyền hình trực tiếp của ?

Cô còn đang ngây , hổ gần c.h.ế.t thì Dịch đang giở trò lưu manh áp lên cô. Một tay nhẹ nhàng nắm lấy hai cổ tay cô, đè lên đỉnh đầu, thở hổn hển. “Muốn ?”

“Không .” Cô như đinh đóng cột. “Anh giữ lời hứa, … ức h.i.ế.p …”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoang-de-la-dong-huong-cua-ta/chuong-96.html.]

Anh cúi đầu, dùng chóp mũi quẹt qua mặt cô. “Anh ức h.i.ế.p em khi nào chứ? Em thích chuyện ?” Anh phà cô. “Không thích ?”

Thương Lâm những lời trái với lương tâm chút do dự: “ thích, thích chút nào!”

Anh cô một cách chuyên chú, trong mắt như một ngọn lửa đang rực lên thành đám cháy. Thương Lâm cảm thấy như vẻ đáng sợ nên bất giác rụt về phía .

Anh thấy thế thì khẽ xoa trán, buộc bình tĩnh . cái nơi đang rạo rực khiến cho quá trình diễn gian nan.

Dịch Dương hít sâu một , khẽ một tiếng. “Anh cũng cảm thấy .” Không thể tiếp, cảm giác đúng là quá tồi tệ.

Anh chống tay sang hai bên hông cô, dậy thẳng ngoài.

Thương Lâm lập tức kéo lấy chiếc chăn bên cạnh che , dậy gọi: “Anh…”

Giọng cô bỗng nghẹn trong cổ họng. Gọi gì đây? Dù thì cũng thể hỏi hoặc là vì ? Thế vẻ như cô chuyện đó với lắm .

Cô chỉ đơn thuần là cảm thấy tò mò, cứ tưởng rằng tối nay quyết chí cưỡng ép cô, ai ngờ giày vò cô tới nửa chừng thì thôi. Vậy thế để gì? Tra tấn ư?

Dịch Dương dừng chân , trong giọng mang theo vẻ đè nén rõ ràng: “Lúc nãy kích động, em đừng…” Anh dừng , đó tiếp. “Anh ngoài để bình tĩnh .”

Thương Lâm bóng biến mất bức rèm lụa, đưa tay lên vuốt gương mặt nóng bừng của , hổ và ngượng ngùng chui trong chăn.

Tối nay đúng là… mở mang đầu óc! Trước , cô thấy trong sách rằng chuyện khiến thích thú tới mức nào, nhưng , cảm giác duy nhất của cô chính là ‘đau’. Thì , quả thật là…

Có điều Dịch Dương cũng giỏi nhẫn nhịn thật. Tới mức mà vẫn thể ung dung kiếm chế thì đúng là thường!

***

Sau khi xảy chuyện , hôm khi gặp Dịch Dương, Thương Lâm vẫn thấy hổ. thì ngược , hết sức tự nhiên. Lúc ăn cơm trưa, còn chu đáo gắp cho cô một miếng thịt vàng ươm. “Nếm thử món xem.”

Cô cúi đầu, gắp nó lên ăn, dám .

Dịch Dương thấy tóc cô cũng sắp rơi trong chén thì khỏi thở dài một . Tối qua quá kích động , trong kế hoạch của , vốn định thế với cô.

Thời cơ vẫn tới.

“Nói tới lui, em vẫn Nam Cương cửu thanh là thứ gì đúng ?” Anh suy nghĩ một lúc, quyết định dùng tuyệt chiêu di dời sự chú ý của cô. “Thế nào, ?”

Loading...