Xắn tay áo lên, mắng thêm một khắc nữa.
Thế là Hoàng đế   sai   can ngăn.
Sáng nay của Hoàng đế,  bộ thời gian đều phí  việc cãi  và can ngăn.
Bản  Hoàng đế   ý kiến gì, thậm chí còn thoải mái dựa  long ỷ, sai thái giám bưng một đĩa hạt dưa lên.
4.
Lão thần đó  mắng nữa.
Lão thần đó bắt đầu mắng Hoàng đế,  ngài  tư thế lười nhác,   chút vững vàng nào.
Bây giờ áp lực đến lượt Hoàng đế.
Huynh trưởng kể  cho   mà cảm động đến rơi nước mắt.
Huynh    ngờ Hoàng đế thật lòng yêu , bằng lòng tự  thu hút hỏa lực để giải vây cho  .
Ta: ... Hai  thật  nghĩ.
Bản  , sủng phi trong truyền thuyết, chẳng  suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy gà lá sen thật sự  thơm.
[Ngoại truyện 2: Năm Ấy Xuân Y Mỏng]
1.
Lần đầu tiên  gặp Hoàng đế là khi ngài  còn là Thái tử.
Ấn tượng đầu tiên của  về ngài  là già dặn  tuổi.
Chàng trai mười sáu tuổi,  thích mặc đồ tối màu, nụ   bao giờ chạm đến đáy mắt.
Đêm đó là tiệc Trung thu trong cung.
Giữa bữa tiệc, Hoài Dương Thế tử Tiêu Tùy    rằng ngài     thấy ,  bực bội đặt đũa xuống, kiếm cớ rời khỏi bàn tiệc.
Hắn cúi đầu xoay xoay chiếc chén  sứ xanh trong tay,  hề ngẩng lên  .
2.
Ta gặp một thiếu niên mặc huyền y  đường trong cung.
Đôi mắt phượng của  lạnh lùng, chỉ là mang theo chút men say, như ánh trăng lấp lánh. Làn da  ánh trăng lạnh trắng như sứ.
Ta sững  một chút, cảm thấy   chút quen mắt.
Hắn liếc  .
Ta cân nhắc một chút, : "Vị  đài  hình như  gặp ở   nhỉ?"
Hắn : "Muội    sách gì ? Uống thuốc gì ?"
Ta: "?"
Huynh say .
3.
Ta chọn  con đường của riêng , tự  nếm trải vị đắng của tình yêu.
Ta nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Tùy,  khỏi đau lòng, nước mắt lưng tròng.
Thiếu niên huyền y  theo  ,   tỉnh táo, nhưng bước chân   vững vàng.
Hắn : "Ngươi  cái gì?"
Chuyện mỹ nhân  nhất kinh thành là  đây theo đuổi   thất bại,  sẽ   ngoài ?
Ta sẽ .
Vì ,  nghẹn ngào : "Ưm... Hoài Dương... Vì Thế tử...    thấy  nên hôm nay  bàn tiệc   ăn bánh trung thu..."
Vì  dối, suýt nữa cắn  lưỡi  mấy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-de-tham-tinh-quy-phi-hon-loan/chuong-8.html.]
Hắn ,  ngươi đừng giả vờ nữa.
Chuyện Cơ Nguyên, mỹ nhân  nhất kinh thành theo đuổi Tiêu Tùy thất bại, ngay cả Thái hậu lớn tuổi cũng .
Ta thật khổ.
Tiêu Tùy   thì thôi , ngay cả  mặc đồ đen sì  cũng  châm chọc .
Ta : "Huynh  tin  gọi một xe ngựa  đến đánh  ?"
Hắn : "Ngươi  tin  gọi  trong cả hoàng cung  đánh  với   xe ngựa của nàng ?"
Quả nhiên say ,  năng lung tung.
Ta : "... Huynh là Thái tử?"
Hắn khẽ "ừ" một tiếng.
Ta xách váy lên, bỏ chạy.
Mong  tỉnh rượu  sẽ quên hết.
4.
Ta chạy đến toát mồ hôi,  khi trở về chỗ ,  uống một ngụm rượu hoa quả lạnh.
Vừa cầm chén rượu lên, Tiêu Tùy  dùng đũa gõ gõ bàn.
Ta: "?"
Hắn  khẩy một tiếng: "Quên   ngươi say rượu bét nhè ôm một cái cây gọi tên   ? Cơ phu nhân dặn  trong tiệc cung yến  chăm sóc ngươi nhiều hơn, Hoài Dương vương phủ  thể mất mặt như ."
Ta tức giận đặt chén rượu xuống, vì động tác quá mạnh, rượu hoa quả b.ắ.n  ngoài.
Hắn im lặng một lúc,  nhẹ giọng hỏi : "Giận ?"
Ta còn  kịp phản ứng,   nhanh chóng  tiếp: "Giận thì cứ giận ."
Ta nhỏ giọng : "Trước đây   như ."
Hắn  mặt , qua loa : "... Vậy ?"
5.
Ta ăn uống mất tập trung, Tiêu Tùy cũng   hứng thú.
Cho đến khi một màn ca múa kết thúc, một tiểu thái giám bưng mâm vàng, cung kính  đến  mặt : "Đây là bánh trung thu Thái tử điện hạ tặng cô nương."
Hắn dùng từ tùy ý,  dùng chữ "ban".
Ta gật đầu : "Đa tạ điện hạ."
Trên cao, thiếu niên huyền y   từ xa, mặt  cảm xúc, nhưng trong mắt   sóng gió.
Tiêu Tùy  bánh trung thu hình con thỏ ngọc trong đĩa, cũng mặt  cảm xúc nâng chén, uống hết chén  đến chén khác.
Khi tan tiệc, Tiêu Tùy  say khướt, nhưng   chút dáng vẻ say xỉn nào.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]
Sau khi lên xe ngựa,  vén rèm   ngoài,  vẫn  thẳng như cây trúc ở đó.
Ta nhớ đến Tiêu Tùy của  lâu về .
Ôn nhu như ngọc  tràn đầy ý chí, chứ   như bây giờ ăn chơi trác táng, khóe mắt đuôi mày đều  vẻ uể oải.
6.
Hôn ước của  và Tiêu Tùy ban đầu chỉ là lời  miệng, nhưng mẫu   và Vương phi về    hề nhắc đến nữa.
Sau khi từ cung yến trở về, mẫu   mới lo lắng : "Tránh xa Thế tử , cứ coi như là vì ."
Ta  hiểu, bà cũng  cho  hỏi thêm.
Chỉ là gần đây kinh thành   yên ,  đó Nam Lương Vương cùng Cao Tổ thảo phạt bạo quân tiền triều vì lỡ lời  mặt vua,  tru di cửu tộc. Hoài Dương Vương ngay  đó liền giao trả binh quyền, đoạn tuyệt quan hệ với các bậc danh nho  đây, để tỏ lòng trung thành.
Huynh trưởng  với : "Việc   thể  nhiều."
Huynh  chỉ  thêm một bài phú, ca ngợi thánh thượng sáng suốt.