Ngoại truyện 2 - Góc  nữ chính
Nến long phụng  bàn cháy sáng rực, ngọn nến lung lay, thỉnh thoảng vang lên tiếng “lách tách” của bấc đèn.
Ta  cảnh tượng  mắt  chút ngơ ngác.
Cảm giác như  ngủ  lâu, tỉnh dậy thì thấy  mặc hỉ phục  trong Cung Khôn Ninh, trùng khớp với cảnh tượng đại hôn với Tiên đế mười ba năm ,  khí  chút kỳ quái, là  trọng sinh  là đoạt xác thế?
Dân gian từng  thời gian thịnh hành thoại bản đoạt xác, phần lớn kể về chuyện mỹ nữ c.h.ế.t oan uổng trọng sinh báo thù; hoặc là sống  một đời,  đổi vận mệnh của .
Mỗi khi  xem say sưa, Tiêu Tĩnh An luôn giật lấy thoại bản, cau mày,  với : “Khanh Khanh đừng xem mấy thứ hoang đường đó nữa.”
Tuy  , nhưng mỗi khi dân gian  thoại bản mới,  vẫn sẽ phái  tìm cho .
Đang lúc  hoang mang   vị tinh quân nào  phê cho  mệnh cách nào thì tiếng bước chân từ xa đến gần truyền đến.
Ta vội vàng che khăn voan , bồn chồn xoắn vạt áo.
Người nọ vén khăn voan  đầu  lên, lộ  một khuôn mặt quen thuộc, mày kiếm mắt sáng, là Tiêu Tĩnh An của !
Hắn vuốt ve vầng trăng khuyết  trán , khóe mắt đuôi mày đều là ý : “Lâu   gặp, Khanh Khanh.”
“Tiêu Tĩnh An,   là ?” Ta nhào  lòng , mùi hương Kỳ Nam trầm hương tràn ngập khoang mũi, niềm vui mừng sống  khiến   .
“Tiêu Tĩnh An,    đang  mơ chứ?” Ta  véo  nhưng  sợ đau, ngoắc ngoắc tay bảo  ghé mặt  gần, hung hăng véo một cái.
“Hự…” Tiêu Tĩnh An ôm mặt kêu đau, bất đắc dĩ : “Khanh Khanh  tay thật mạnh.”
Ta hài lòng gật đầu, xem    mơ.
“Cái phòng tân hôn  là ?” Ta nghi hoặc  .
“Thái hậu mới mất, để tỏ lòng hiếu thảo, đại hôn của đế hậu   giản lược.”
Tiêu Tĩnh An bưng bát thuốc  bàn thổi cho nguội, từng ngụm từng ngụm đút cho  uống.
“Ặc, đắng quá.” Ta bực bội : “Ngày nào  cũng bắt  uống thuốc đắng như  ?”
“Không    nàng chịu tỉnh  chứ, Khanh Khanh.”
“Khanh Khanh ăn táo đỏ ?” Tiểu Hoàng đế,  , Tiêu Tĩnh An đưa cho  một nắm táo đỏ.
“Sao   ở đây?” Ta lẩm bẩm hỏi: “Không cần an táng long trọng ?”
“Nàng còn  an táng long trọng?” Tiêu Tĩnh An : “Lâm Thanh Hòa, nếu nàng  an táng long trọng thì  đợi trẫm chết, đế hậu hợp táng.”
“Đế hậu???”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-de-xin-dung-bam-riet-lay-ta/p11.html.]
“Hậu?” Ta chỉ  .
Hả? Tiểu Hoàng đế   thể một tay che trời đến mức   ? Tiên thái hậu lắc  biến thành hoàng hậu đương triều?
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]
“Chờ ,  vẫn còn  choáng.” Ta ngửa   , ngã xuống lớp chăn mềm mại.
Tiêu Tĩnh An  nghiêng bên cạnh , chống đầu  , như thường lệ.
Đầu óc  bây giờ rối như tơ vò,  nhịn   hỏi: “Tình hình bây giờ là thế nào?”
“Thụy Vương mưu phản, trẫm ban cho  tự vẫn, giữ   thây.”
“Ồ, đáng đời.”
“Chờ ,  tỷ tỷ  ?”
“Tỷ tỷ nàng, Bùi Nhược Dao là hoàng hậu của tiên đế, đương nhiên  hợp táng cùng Tiên đế trong hoàng lăng.”
“Hả?” Còn  thể   ? Phải  là, mạch não của Tiêu Tĩnh An thật kỳ lạ, nhét vợ    lăng mộ của phụ  .
“Vậy tân hậu của , chẳng  là con gái của Lâm tướng quân ? Nàng  ?”
“Nàng  bỏ trốn cùng nghĩa , trẫm thuận nước đẩy thuyền tác thành cho họ.”
Gì chứ? Tiểu Hoàng đế  cắm sừng ? Lượng thông tin  quá lớn…
“Khanh Khanh, trẫm từ đầu đến cuối  từng  cưới nàng .” Tiêu Tĩnh An   chăm chú, ánh mắt dịu dàng mà kiên định.
“Trẫm  nàng  một Lâm Thanh Hòa đường đường chính chính.” Hắn hôn lên mi tâm .
“…” Ta vẫn còn lo lắng: “Lâm tướng quân  đồng ý ?”
“Lâm cô nương bỏ trốn cùng nghĩa , trái với luân thường đạo lý, Lâm tướng quân dù   cũng  dám lên tiếng, trẫm sẽ để ông  nhận nàng  con gái. Đổi , trẫm sẽ bảo vệ Lâm gia hưng thịnh.”
“Chàng  những việc  bao lâu ?” Kế hoạch chu đáo như ,  thể nào là mới lên kế hoạch lúc   ám sát.
Tiêu Tĩnh An nhướng mày,  đắc ý: “Trẫm   , sẽ cho nàng những gì nàng .”
Mặt  đỏ bừng,  thật sự  cưới .
“Đêm tân hôn, Khanh Khanh chỉ   chuyện phiếm với trẫm thôi ?” Tiêu Tĩnh An bưng một chén rượu giao bôi cùng  uống cạn.
“Khanh Khanh  lâu như  , trẫm giúp nàng hoạt động gân cốt một chút.” Hắn    cởi thắt lưng của .
Sau đó,  đè  xuống  , đôi môi ấm áp áp  tai  : “Nhiệm vụ khai chi tán diệp cho hoàng thất, trẫm giao cho hoàng hậu…”