Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 137

Cập nhật lúc: 2025-02-08 14:23:01
Lượt xem: 82

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó Nhiêu tập mãi thành quen, lặng lẽ mở mắt, trong điện thắp đèn đồng, tuy ánh sáng ngăn cách bởi hoàng trướng, nhưng nàng vẫn thể thấy rõ ràng ánh mắt kinh ngạc của Hoàng đế.

Phó Nhiêu khúc khích, nghiêng mỉm : “Nhìn kìa, cũng là từng phụ vài , còn đờ ...”

“Con đạp mạnh thật...” Cú đá đó đạp tận đáy lòng .

Phó Nhiêu mím môi : “Nhi tử mà, tất nhiên mạnh ...”

Mặt Hoàng đế ngẩn , mặc dù lòng kích động, song cũng sợ thất vọng, thực sự mong đó là một nhi tử.

Chàng cẩn thận sờ cái bụng nhô lên của nàng, khàn giọng hỏi: “Thật ?”

Phó Nhiêu : “Mạch tượng của nữ nhi và nhi tử sẽ khác , hồi mang thai Bổn Bổn, ở Miêu Cương cũng gặp vài vị phụ nhân mang thai, sờ mạch tượng thấy khác biệt, mạch tượng của đứa bé giống của nhi tử, mà bệ hạ cũng đấy, cách một lớp da bụng, thấy gì, chung ngày con chào đời mới …”

Hoàng đế gật đầu, xua những suy nghĩ phức tạp trong lòng, bỏ tay khỏi bụng nàng, ôm Phó Nhiêu lòng, nét mặt đau lòng: “Năm đó Bổn Bổn cũng phiền nàng như thế ?”

Phó Nhiêu , hốc mắt nàng chợt cay cay, năm ở Đàm Châu và Miêu Cương, thật sự vất vả.

Nàng của khi luôn cảm thấy trong lòng như thiếu mất miếng thịt, chẳng là đang nhớ thương điều gì.

Năm xưa , cứ ngỡ thôi để tâm đến , đến bây giờ khi mang thai nữa, nàng mới ngộ rằng, năm đang nhớ nhung cha của đứa bé, mong thể cùng nàng tận hưởng niềm vui lẫn đắng cay mà con mang đến nhường nào.

“Bổn Bổn ngoan, con hiếm khi phiền ...” Nàng nghẹn ngào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hoàng đế nhắm mắt , lòng đau đớn khôn xiết, rũ mắt : “Bổn Bổn phụ ở bên cạnh, nên đau lòng mẫu ...”

Ba năm , chung quy vẫn là sự hối hận và nỗi đau trong lòng hai .

Nếu kiếp , tuyệt đối sẽ để nàng chịu đựng khổ cực như thế .

Những ngày về , hàng ngày Hoàng đế chỉ đến tiền đình thị triều hai canh giờ, thời gian còn đều bầu bạn cạnh Phó Nhiêu và Bổn Bổn.

Phó Nhiêu ngủ, sẽ ôm Bổn Bổn sách tập , Phó Nhiêu tỉnh dậy, lập tức buông con , bầu bạn với Phó Nhiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-137.html.]

Nhị Công chúa và Tam Công chúa thường xuyên đến chơi, Hoàng đế cũng dốc lòng dạy bảo các nàng.

Đầu tháng Tư, kỳ thi mùa xuân kết thúc, Phó Khôn mười lăm tuổi đỗ tiến sĩ, danh tiếng nổi hơn đây.

Chỉ hơn nửa năm ngắn ngủi, Phó Khôn chững chạc hơn nhiều, khi quốc cữu, trọng trách càng ngày càng nặng nề, tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên , Phó Khôn chỗ dựa cho tỷ tỷ , thể để Phó Nhiêu đơn độc chống đỡ trong cung, cho Hoàng đế rằng còn chống đỡ cho tỷ tỷ.

Quả nhiên khiến đời thất vọng, lúc Lễ bộ công bố bảng vàng, tên xuất hiện nổi bật, khoảnh khắc , áp lực phóng thích, lệ trào khoé mắt.

Ngay đó, kim kiện truyền lô(*) ba ngày .

(*)Truyền lô: xướng danh những thi đỗ.

Tân khoa tiến sĩ đều chờ đợi bên ngoài điện Phụng Thiên, các quan viên chép bài thi , xếp hàng ngay ngắn ở hai bên kim điện bài thi, bài là nội các đại học sĩ, điều phần đáng chú ý là bài thi của ai đến, đó khả năng trở thành nhất giáp(*) tam nguyên nhất.

Nếu Hoàng đế lười biếng, xong vài bài thi nữa thì cho phép nội các mấy bài tiện tay định Trạng Nguyên, Bảng Nhãn và Thám Hoa.

Đại thần nội các Hoàng đế để tâm đến tiểu cữu tử, tất nhiên đầu tiên sẽ bài thi của Phó Khôn.

Hoàng đế cây cao hơn rừng ắt gió quật(*), yêu cầu tất cả đại thần hết bộ bài thi.

(*)Nguyên văn của câu là “Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi”, ý nhân vật tài hoa hơn dễ đố kỵ và chỉ trích.

Đợt thi từ ban sáng đến khi trời tối, cùng các đại thần nội các cũng tranh cãi vì tam giáp.

Phó Khôn vẫn thứ nhất với tài hoa xuất chúng.

“Bệ hạ, Phó Khôn văn chương thạo đời, lập ý sâu xa, liền mạch lưu loát, quả là thiên tài, thể đầu nhất giáp!”

Sau khi Hàn Huyền và Trình Khang qua văn chương của Phó Khôn, hai đều cực kỳ tán thưởng.

Có điều đại thần nội các mới nhậm chức, Hộ bộ Thượng thư Chương Tri Khách cho rằng tuy Phó Khôn đưa mấy điều trị(*) nhưng khó thực hiện , nên nhường cho bài văn chặt chẽ và giản dị khác xếp hạng nhất.

(*)Lại trị: chỉ tác phong và thành tựu chính trị của quan thời xưa.

Chương Tri Khách là thực tế, y nghĩ rằng một thiếu niên mười mấy tuổi thể Trạng Nguyên.

Loading...