Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 150
Cập nhật lúc: 2025-02-11 13:06:24
Lượt xem: 106
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bùi Tấn ngày ngày rời cung, Thái Thượng Hoàng cũng , tò mò con dâu tương lai là thần thánh phương nào, bèn phái theo dõi một cách trắng trợn, Bùi Tấn thèm để ý.
Đêm ngày mười lăm tháng hai, cuối cùng Lãnh Hoài An hỏi thăm rõ ràng tình hình, trở về bẩm báo Thái Thượng Hoàng.
“Thượng Hoàng, gần đây bệ hạ ngày ngày lưu luyến gần Phó trạch, đón xong đến biệt uyển, nàng nô tỳ rõ, mang theo mũ rèm, lén lút…”
“Lén lút?” Thái Thượng Hoàng nuốt nước miếng, lắp bắp kinh hãi.
“Nam cưới nữ gả, quang minh chính đại chuyện yêu đương, vì lén lút?”
Lời ông còn dứt, đối diện với ánh mắt âm u ảm đạm của Lãnh Hoài An, một suy nghĩ nảy trong tim.
Im lặng một hồi lâu, Thái Thượng Hoàng giận tím mặt, vỗ bàn hét lớn: “Mau, mau tuyên Bùi Tấn tới cho trẫm!”
“Thằng nhóc thúi, thằng nhóc thúi, hổ, khó trách dụ bia đỡ đạn nó, thì là hành vi xa…” Thái Thượng Hoàng giận đến nỗi xung quanh bàn, hận thể cắt đứt suy nghĩ của Bùi Tấn.
Bùi Tấn vội vàng về cung kịp quần áo triệu, đành nhanh chóng chạy đến tẩm cung của Thái Thượng Hoàng.
Một chân bước nội điện, nghênh đón một quyển sổ con bay tới mặt.
Bùi Tấn nghiêng đầu, sổ con bay xẹt qua mũi , lập tức cắm khe hở của song cửa sổ.
Không thể , nhiều năm như vẫn thể giữ nguyên nhãn lực , thần xạ năm đó đúng là danh bất hư truyền.
Nếu tránh, chắc cánh mũi còn gọt mất một miếng thịt.
Làm thật ?
Hai đời vua dưỡng thành hoàng uy cuồn cuộn quanh .
Bùi Tấn giũ áo, sắc mặt xanh mét cất bước , liếc mớ hỗn độn đất, ngước mắt bóng dáng của Thái Thượng Hoàng, cạn lời hỏi: “Người phát điên gì ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ta phát điên?” Thái Thượng Hoàng vịn bàn dài, trợn mắt giận dữ: “Bùi Tấn, ngươi là đồ khốn hổ!”
Thái Thượng Hoàng đưa mắt xung quanh, tìm vật gì đó còn thể đập , cuối cùng giận quá mà chạy đến bức tường, lấy bảo kiếm treo đó , c.h.é.m Bùi Tấn.
Cung nhân luống cuống ôm chân ông lão.
Thái Thượng Hoàng ghìm , tức đến nỗi trợn trắng mắt, lạnh lùng móc mỉa Bùi Tấn: “Tiểu thư khuê các ngươi chịu, thích thê tử của cử nhân? Ngươi ném hết thể diện của trẫm !”
Trong đầu Bùi Tấn như đất bằng nổi sấm sét, kinh ngạc: “Người cái gì?”
“Ngươi đừng giả vờ!” Thái Thượng Hoàng đá vài cái, định đá các nội thị , nhưng những nội thị lao lên từng đợt, bao vây Thái Thượng Hoàng.
“Cả ngày ngươi cứ lén lút đến cửa nhà , đón đến biệt uyển Lương Viên, các gì? Trẫm giục ngươi thành hôn, ngươi tạo chân mệnh thiên nữ gì đó, sức khước từ, xiếc đời yêu đương vụng trộm , ngươi đang gì ? Nếu là cô nương đàng hoàng e là ngươi sớm đón cung !”
“Lãnh Hoài An phái hỏi thăm, Trịnh thị tuy lớn hơn mấy tuổi, nhưng xinh , phu quân nàng sức khỏe , nếu yêu đương vụng trộm với phụ nữ chồng, ngươi sẽ đến nỗi lén lút ?”
Bùi Tấn xong, một hồi lâu cuối cùng cũng hiểu , Thái Thượng Hoàng nghi ngờ và Trịnh thị vụng trộm.
Bùi Tấn tức đến nỗi mặt lúc đen lúc xanh, tức n.g.ự.c thở .
“Người linh tinh cái gì !”
Tim như lăn chảo dầu, nâng bước lên , xách Lãnh Hoài An lên, sắc mặt giận dữ : “Ngươi cái lão hồ đồ , ngươi hỏi thăm Trịnh thị xinh , hỏi thăm nhà một nữ nhi như hoa như ngọc…”
Thái Thượng Hoàng và Lãnh Hoài An đồng thời trấn áp.
Cơ thể Lãnh Hoài An mềm nhũn, gần như thở , run rẩy : “Có hỏi thăm… nữ nhi còn nhỏ mà… Hơn nữa, nếu thật sự là nữ nhi, vì ngài lén lút, ngài quang minh chính đại ?”
Bùi Tấn giận quá hóa , ném y ngã đất: “Kéo xuống, phạt hai mươi đại bản!”
Lãnh Hoài An nhanh nhẹn lật , dập đầu như giã tỏi: “Tạ bệ hạ long ân, tạ bệ hạ long ân...”
Thái Thượng Hoàng loạn tạo thành trò hề, cực kỳ ngượng ngùng chống cằm, chậm chạp hỏi Bùi Tấn: “Mà, con thật sự lừa phụ hoàng đấy chứ?”
Bùi Tấn cực kỳ giận, chống eo như trợn mắt với ông: “Hoàng hoa khuê nữ như hoa như ngọc, con lừa chi?”
“Vậy vì con lén lút?”
Bùi Tấn hít một , hung dữ liếc xéo Lãnh Hoài An đang co rúm, giải thích với phụ : “Tuổi nàng còn nhỏ, nhát gan, con dụ dỗ chứ? Chờ dụ dỗ đến khi nàng cam tâm tình nguyện thì mới cưới về.”
Thái Thượng Hoàng nhạy bén nắm trọng điểm, tròng mắt đảo một vòng: “Tuổi còn nhỏ? Nhỏ bao nhiêu…”
Bùi Tấn nuốt nước miếng, dám qua, mất vài phần tự tin: “Còn cập kê…”
Thái Thượng Hoàng đơ một lúc, tiện tay cầm mũ thái giám bên cạnh lên, nhắm mặt Bùi Tấn mà ném tới: “Ngươi đúng là cầm thú, nhỏ như mà ngươi tay hả? Khó trách lén lút!”
Lần Bùi Tấn né, để mặc ông ném trúng.
Sáng sớm hôm , Bùi Tấn thị triều xong về Ngự Thư Phòng, khi quần áo định rời cung ngờ thấy Lưu Đồng vội vã điện bẩm báo: “Bệ hạ, hiệu thuốc truyền tin đến, Phó cô nương bệnh, hôm nay tới hiệu thuốc.”
Bùi Tấn đau lòng: “Nghiêm trọng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-150.html.]
Lưu Đồng trầm ngâm : “Theo thám tử ở Phó phủ báo , hành động như thường, sáng sớm vẫn thỉnh an cha , chỉ là khi thỉnh an liền trở về khuê phòng, từng ngoài.”
Bùi Tấn yên tâm, nghĩ nếu là nguyệt sự tới chắc tiện ngoài, xoa cái mũi đau nhức, trong lòng hiểu sinh đôi phần mất mát.
Kiếp khi nàng gả hoàng cung, hai gần như tách rời một phút nào.
Mỗi ngày thấy nàng, trong lòng như mất miếng thịt.
Sống trở về mười lăm năm, gần như vùi việc triều chính, bận việc chỉnh đốn triều cương thì là chinh chiến tứ phương, chiến tranh thì đến biên cảnh chỉnh đốn biên phòng. Kiếp dựa Lý Huân giúp khơi thông hàng hải, kiếp đều tự hết những việc đó. Chính là vì chờ nàng cập kê là thể yên tâm ở cạnh nàng dài lâu.
Lần gặp nàng, trong lòng thấy kì lạ.
Bùi Tấn quanh Ngự Thư Phòng mấy vòng, thật sự chịu nổi nữa, bèn rời cung tới Phó phủ.
Vì để tiện hẹn hò cùng Phó Nhiêu, mua một tòa nhà bên cạnh Phó gia.
Sắc xuân dào dạt, mầm lá xanh non nhao nhao nhô đầu từ cành cây, trăm hoa đua nở, hương thơm nịnh mũi.
Bùi Tấn hành lang, lẳng lặng động tĩnh cách một bức tường.
Sau giờ ngọ, ánh nắng chói lòa, từ bên truyền đến tiếng sột soạt.
Không lâu , liền thấy tiếng nhẹ nhàng của Phó Nhiêu, nàng chỉ huy Đào Nhi đặt thang gỗ để hái hoa.
là Phó Nhiêu tới nguyệt sự, nhưng mà sở dĩ nàng tới hiệu thuốc là vì nụ hôn của Bùi Tấn.
Gần một tháng , nàng và Bùi Tấn ở chung sớm tối, lòng chỉ coi là lớn trong nhà.
Bận nghiên cứu chế tạo các loại dược hương nên đúng là nàng coi nhẹ chuyện nam nhân đối xử với .
Cũng quá , từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, thể bắt bẻ. Nàng chỉ cho là luôn đối nhân xử thế như , đối xử với ai cũng thỏa đáng.
Nụ hôn hôm đánh vỡ ảo tưởng của nàng.
Chàng thích nàng, mới thể đối xử với nàng bằng bất cứ giá.
Trong lòng nàng tự nhiên, hoảng loạn, sợ hãi, thể tưởng tượng nổi.
Nàng liên tục với , Bùi Tấn tư dung xuất chúng, tính cách điềm tĩnh, thể thích nàng, nhưng nụ hôn , dịu dàng ướt át, đến giờ vẫn như đặt giữa trán nàng.
Chàng lớn hơn nàng mười lăm tuổi, thể nào.
Cha và mẫu sẽ đồng ý.
Bình tĩnh xem xét, việc buôn bán dược hương càng càng lớn, nàng bỏ, nhưng nếu tiếp tục như nữa ?
Trằn trọc hai hôm, Phó Nhiêu quyết định giao phương thuốc cho Bùi Tấn, thứ nhất là coi như cảm ơn , thứ hai, chỉ cần một phần lời cũng thể mang nguồn thu cuồn cuộn dứt cho Phó gia.
Ngày mười chín tháng hai , Phó Nhiêu sai Chung ma ma dẫn Đào Nhi đến hiệu thuốc , báo việc cho quản sự.
Quản sự lập tức đưa tin tức về hoàng cung.
Bùi Tấn cầm hộp gấm Phó Nhiêu đưa tới cửa hàng, sắc mặt trầm xuống.
Hộp gấm là hai mươi phương thuốc nàng hao hết tâm sức nghiên cứu chế tạo .
Cực kì quý giá, đổi là khác, đây chắc chắn là phương thuốc bí mật truyền ngoài.
Nàng cứ như mà đưa cho , chỉ cần một phần lời.
Cuối cùng nàng cũng nhận tâm tư của .
Khoảng thời gian tiếp theo, Phó Nhiêu ngoài, Bùi Tấn gặp nàng nên buồn ăn uống, suy nghĩ hồi lâu, nghĩ cách.
Ngày ba tháng ba, tết Thượng Tị, ánh sáng mặt trời đẽ, cỏ mọc chim bay, ở nhà cả một mùa đông, nên cô nương gia đều du xuân ngày .
Thái Thượng Hoàng từ chối tất cả nữ nhi các quan cung, thể chậm trễ nhân duyên của các cô nương , vì thế sai Hoàng Thành Tư tổ chức tiết xuân mộc ở ngoại ô Thanh Sơn Tự, cũng tiện cho quyền quý kinh thành kết .
Không cần thiệp mời, kể cả dân thường, ai cũng thể đến.
Hương khói của Thanh Sơn Tự nhiều, hàng bái phật dâng hương dứt.
Phía đông của chùa còn một rừng trúc rậm rạp, rừng trúc chạy dài đến hồ Yến Tước, sông núi tươi , xanh um tươi .
Người đều khỏi thành từ sáng sớm đến Thanh Sơn Tự dâng hương, cầu nguyện ở ao phóng sinh, đến cửa chùa phía đông, dọc theo đường hẹp quanh co, phía hồ Yến Tước, hoặc thả chén nước trong rừng trúc, lấy văn thơ để kết bạn, hoặc đánh mã cầu ở trại nuôi ngựa ở phía hồ Yến Tước, hoặc chơi thuyền.
Khung cảnh hoa khoe đua thắm, cảnh sắc tráng lệ.
Vốn Phó Nhiêu định ngoài, khoa khảo sắp tới, Trịnh thị kiên quyết đến Thanh Sơn Tự xin điềm lành cho Phó Luân, nàng đành cùng.
Trước khi cửa, Trịnh thị còn trang điểm chải chuốt cho nàng.
“Qua hai tháng nữa con cũng cập kê , quyết định hôn sự cho con, con còn nhớ Trần Hành ? Hiện giờ nhậm chức ở Thái Y Viện, trở thành thái y, sư phó sư mẫu con đưa tin tới, cố ý kết hôn sự …”