Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 156

Cập nhật lúc: 2025-02-11 13:06:36
Lượt xem: 87

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng sớm ngày mùng bốn tháng bốn, khoa cử kết thúc, Hoàng đế ngự triều tại điện Phụng Thiên.

Lễ bộ tiến hành công việc chấm thi trật tự gọn gàng, tiên để Văn chép tất cả các bài thi của thí sinh dán tên che, tránh trường hợp nhận diện chữ mà gian lận, hiện tại bài thi vẫn chép xong, các vị trọng thần chịu trách nhiệm chấm thi đều tụ tập tại đây, ba câu rời tân khoa tiến sĩ.

Đại Tấn quy định, quan đề thi khi kết thúc kỳ thi mới thả , năm nay quan đề thi là Lễ bộ Thị lang Khúc Ninh. Khúc Ninh ướt đẫm mồ hôi thái giám dẫn điện, các quan liền vây quanh.

“Khúc Thị lang , năm nay ông đề bài chút lệch, nhiều sĩ tử mới đầu, chọn “Quy Tàng”?” Trình Khang nhịn trách Khúc Ninh.

Khúc Ninh dở dở : “Chẳng để đề phòng Thái Thượng HSo...”

“Ý là ?” Mọi đều kinh ngạc.

Khúc Ninh khổ, siết c.h.ặ.t t.a.y áo, hạ giọng : “Vài ngày khi đề, Thái Thượng Hoàng mời uống ở Thái Dịch Trì, cùng đàm kinh luận phú. Ta nghĩ, nghi ngờ Thái Thượng Hoàng đang thăm dò đề thi, ? Bất cứ điều gì mà Thái Thượng Hoàng hỏi tới, đều dám đề, đành chọn những chỗ hóc búa...”

Khúc Ninh dứt lời, Liễu Khâm tặc lưỡi: “Ta cho rằng, Thái Thượng Hoàng vô cùng coi trọng kỳ thi khoa cử .”

“Sao ông ?” Trình Khang và Khúc Ninh cùng liếc lão.

Liễu Khâm liếc mắt Hoàng đế, thấy đang bàn bạc với Trung vũ hầu, liền hạ giọng: “Hai canh giờ , Thái Thượng Hoàng nhân danh giám sát chấm bài, tới Quốc Tử Giám...”

Mấy lão thần há hốc mồm kinh ngạc.

“Dạo ông rảnh rỗi lắm !”

“Không !”

Bọn họ thầm thì vài câu thì Hoàng đế bên gọi , vội vã .

Vừa trong, ánh mắt của mấy đồng loạt đổ dồn hình Hoàng đế.

Hoàng đế mặc thường phục đế vương vàng chói, long chương phượng tư (*), oai phong lẫm liệt, mỗi quần thần thấy đều cảm giác dễ chịu, chỉ là hôm nay khác thường.

(*) Long chương phượng tư (龙章凤姿): uy phong như rồng, tư thái như phượng.

Liễu Khâm nghiêng tới gần Trình Khang, thì thầm: “Lão Ngự sử, gần đây ngài mối cho bệ hạ ?”

“Không !” Trình Khang buông tay, vẫn oán giận: “Ngày nào cũng cung dâng một bức mỹ nhân đồ cung, đều bệ hạ ném ngoài...”

“Vậy túi thơm ?”

Khúc Ninh cho rằng Liễu Khâm quá: “Có lẽ bệ hạ đeo đại thôi, trong cung nhiều tú nương, thêu một cái túi thơm là gì ?”

“Tên đầu gỗ nhà ông, chẳng trách thái Thượng Hoàng dắt mũi!”, Liễu Khâm liếc ông một cái, liếc mắt với Trình Khang: “Lão Ngự sử, và ông theo bệ hạ nhiều năm như , ngoại trừ lúc xuất chinh bệ hạ mới đeo kiếm bên hông, ngày thường ngay cả một miếng ngọc bội cũng buồn đeo, hôm nay đeo một cái túi thơm? Còn màu sắc nữa, cũng hợp với hoàng bào cho lắm!"

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chắc chắn lý do!” Trình Khang trầm ngâm .

Sau khi hỏi han về triều chính như thường lệ, Hoàng đế thấy chúng thần đều chằm chằm túi thơm bên hông , thoải mái vuốt nhẹ túi thơm trong lòng bàn tay, mỉm hỏi: “Sao các khanh đều chằm chằm túi thơm của trẫm? Không cần ngưỡng mộ, lát nữa bảo phu nhân các khanh một cái là .”

Trình Khang nhịn nữa, hỏi: “Nghe ý của ngài, túi thơm là do thương của bệ hạ ?”

“Người thương gì, hoàng hậu, hoàng hậu tương lai!” Liễu Khâm lập tức nịnh bợ một câu.

Trình Khang cạn lời trừng mắt lão một cái:

“Người ? Nếu thật sự là hoàng hậu tương lai, cũng hạ chiếu thư, ban một cái danh, chúng nên nạp tệ (*) thì nạp tệ, nên thỉnh kỳ thì thỉnh kỳ (**), thể cứ đợi ở đây vô ích !”

(*) Nạp tệ: Nhà trai sẽ tặng cho cô gái một món quà hứa hôn, còn tiền của lễ đính hôn thì tùy thuộc độ giàu và địa vị của phụ nữ.

(**) Thỉnh kỳ: Chọn ngày lành tháng để tiến hành hôn lễ.

Hoàng đế xoa xoa đầu gối, ngượng: “Hai vị ái khanh sai, chẳng qua là hoàng hậu của trẫm vẫn còn ôm tỳ bà che nửa mặt, các ngươi cho trẫm thêm chút thời gian nữa...”

Chúng thần đờ

Vậy nên, Hoàng đế trúng , nhưng chẳng coi trọng Hoàng đế?

Chậm chạp như , đế vương mất mặt quá .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-156.html.]

Tranh đấu giành thiên hạ đánh thắng đó, mà cưới vợ rụt rà rụt rè.

Chúng thần khỏi ghét bỏ Hoàng đế nhà .

“Ngài thể hạ một chiếu thư để thành thứ ?” Hàn Huyền chậm rãi chen một câu.

Hoàng đế .

Trình Khang cảm thấy bất lực, chỉ chiếc túi thơm đeo bên thắt lưng của Hoàng đế: “Hoàng thượng hãy thành thật cho lão thần , chiếc túi thơm thực sự là do cô nương đó tặng? Hay là Hoàng thượng trộm ?”

Hoàng đế cạn lời, nổi giận : “Trẫm đến mức tệ hại như !”

“Vậy là do cô nương chủ động, cũng coi như là tình ý qua , chẳng Hoàng thượng thể thuận tiện hạ chiếu ?”

Việc kết hôn của Hoàng đế kéo dài đến tận bây giờ, lão thần còn cân nhắc xuất phận của nàng nữa, chỉ cần là nữ nhân, thể sinh con, cứ nhanh chóng đón cung.

Hoàng đế chà xát đầu gối , thu tay , xoa xoa trán : “Nàng còn phận của trẫm…”

Chúng thần: “…”

Hít , thở , hít .

Không thể nhịn nữa.

Trình Khang cắn răng : “Bệ hạ, xin ngài hãy cho một cái tên, lão thần sẽ giúp ngài thành mối !”

Hoàng đế liếc ông một cái, nếu ông mặt chẳng khác nào ép hôn.

“Được , trẫm sắp thành công , các ngươi chờ một chút, , khoa cử kết thúc, các ngươi cần chấm bài ? Đừng rảnh rỗi, mau !” Chàng nghiêm mặt .

Trình Khang và bất lực, chỉ hừ mấy tiếng lui khỏi Ngự thư phòng.

Vài lão thần cũng hạng bình thường, ngoài suy nghĩ đối sách.

Trình Khang : “Bệ hạ sĩ diện hão, nhất định dỗ cô nương cam tâm tình nguyện mới , nhưng chúng thể chờ , lão Liễu, nhà ngươi nhiều tay sai, phái theo dõi bệ hạ, xem đó là cô nương nhà nào, sẽ đích đến cửa.”

Sắc mặt Liễu Khâm lập tức đổi: “Lão ngự sử , theo dõi thánh tung, tội nhẹ , ông ?”

“Mà Hoàng đế ngoài chắc chắn Cẩm Y vệ theo, ông đấu với Cẩm Y vệ ?”

Hàn Huyền cũng cảm thấy đáng tin cậy: “Làm thế .”

Trình Khang cau mày thở dài: “Vậy ông xem thế nào?”

Hàn Huyền vuốt râu, suy nghĩ một lúc: “Ta một cách, ngầm , sẽ công khai...”

Hàn Huyền thì thầm vài câu với hai .

Liễu Khâm xong thì đắc chí: “Quả nhiên hổ danh là Tiêu Hà (*) thời nay, mưu .”

(*) Tiêu Hà: là một Thừa tướng nổi tiếng của nhà Hán, công lớn giúp Hán Cao Tổ Lưu Bang xây dựng sự nghiệp trong thời kỳ Hán Sở tranh hùng.

Trình Khang cũng hài lòng, tủm tỉm : “Đây gọi là tra manh mối, , cứ !”

Ông phủi phủi quần áo, sải bước tiến lên.

Hàn Huyền thấy vội vàng kéo ông : “Này , lão Trình, Lễ bộ chúng còn bận kỳ thi khoa cử mà, chuyện nhất định do ông lo liệu.”

Trình Khang sa sầm mặt , ông chằm chằm: “Đại hôn của Hoàng đế là đại sự hàng đầu của Lễ bộ. Hoàng đế ba mươi tuổi mà cưới, đó chính là do Lễ bộ các ngươi thất trách nghiêm trọng. Lễ bộ tròn trách nhiệm từ lâu, Hàn Thượng thư còn hổ dám để lo liệu ?”

Hàn Huyền nghẹn , nên lời, thấy Trình Khang xa, ông vội vàng kéo Liễu Khâm : “Liễu đại nhân, ngài cũng Lễ bộ chúng bận tối mắt tối mũi, coi như ngài thương xót, để ngài lo liệu chuyện nhé?”

Liễu Khâm chậm rãi kéo tay áo khỏi tay Hàn Huyền: “Hàn đại nhân, ông tới để chuyện , đó chính là chức trách của ông mà, nếu chấp nhận, về thánh thượng trách tội , ông xem chịu ?” Lão thấy mặt Hàn Huyền tái mét, Liễu Khâm mỉm nghiêng .

mà, chúng đồng liêu nhiều năm, mách cho ông một chiêu...”

Loading...