Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 16

Cập nhật lúc: 2025-02-05 12:37:40
Lượt xem: 218

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mai Linh Tiêu sớm Công chúa Bình Khang dặn dò, ngăn cản Phó Nhiêu, lúc tiếp lời: “Ai da, đai lưng của thắt chặt quá, buông lỏng một chút mới . Như , Thẩm tỷ tỷ, ba các tỷ , chờ Phó cô nương là .”

Thẩm Dữu Mai Linh Tiêu một cái, nàng thật giả: “Không , chỉ một lát thôi, vẫn nên cùng .”

Mai Linh Tiêu cong khóe miệng lên: “Ơ, Thẩm tỷ tỷ tin ?”

Thẩm Dữu bất đắc dĩ, thể bởi vì một mà vô duyên vô cớ đắc tội Mai Linh Tiêu, đợi thêm một lát vẫn thấy Phó Nhiêu , đành dẫn hai khác .

Mai Linh Tiêu chờ các nàng hành lang, lập tức nháy mắt với nội thị, nội thị đóng cửa , ba lặng lẽ rời .

Xiêm y mới quả nhiên khó mặc, Phó Nhiêu mất nhiều công sức mới xong. Nàng từ bình phong vòng , trong điện trống rỗng, còn một ai.

Lòng nàng bỗng nhiên trùng xuống.

Gió lạnh chợt đến, đám mây dày cuộn lên bao trùm phía hoàng cung, sắc trời dần tối, đây là gần giữa trưa, ngay cả trong cung Tích Ngọc cũng tối tăm, đưa tay lên thấy năm ngón.

Phó Nhiêu chạy tới cửa sổ, trèo cửa sổ rời , mây đen cuồn cuộn bao trùm cả thành, chợt một tia sấm sét nổ vang, cho Phó Nhiêu lui về phía hai bước, ngã một bên bình phong.

Ánh sáng lóe lên, chiếu sáng cung điện tối đen như mực.

Ngay khi nàng sợ hãi, cánh cửa nhỏ bên trong đẩy , trong khi sấm chớp lóe lên, một vị cô nương mặc trang phục cung đình mang theo hai cung tỳ, ý dịu dàng tới chỗ Phó Nhiêu.

“Ôi, Huyện chúa xinh của , ngươi ?”

Phó Nhiêu ngoái đầu ả, sợ hãi trong lòng rút , ngược càng tỉnh táo.

Thấp thỏm hơn nửa ngày, cuối cùng cũng gặp chính chủ.

“Điện hạ thế nào?” Nàng vịn bình phong dậy, lạnh giọng hỏi.

Công chúa Bình Khang cúi đầu , vòng qua nàng một vòng thong thả bước tới mặt nàng, nháy mắt : “Nhốt ngươi ở nơi , cho ngươi uống một chút mị dược, cũng nhốt một thái giám ở đây, yến tiệc kết thúc thì dẫn đến , lúc đó chuyện của ngươi sẽ náo loạn hậu cung, đó thì xử tử!”

Phó Nhiêu xong đúng là tiếng: “Một thái giám ? Cũng đúng, nếu như là một nam nhân, với sự sáng suốt của bệ hạ, nhất định thể tra là ngươi hại , khi trở về đương nhiên sẽ cưới đó chuyện kết thúc, nhưng nếu là thái giám, sẽ bại danh liệt, còn cơ hội ngóc đầu lên nữa.”

“Coi như ngươi thông minh! một điểm ngươi đoán sai , chút chuyện lông gà vỏ tỏi kinh động phụ hoàng , Hoàng hậu nương nương tất nhiên sẽ thể dễ dàng tha thứ cho ngươi trò đồi bại trong thọ yến của , nhất định sẽ đánh c.h.ế.t ngươi.”

Phó Nhiêu gật đầu như thật, tới cửa sổ, tựa song cửa, ánh mắt sâu kín ngoài, đình viện rung chuyển bởi gió trời, mưa giăng đầy trời, giống như dã thú khổng lồ mở cái miệng đầy máu, nuốt chửng cả trời đất .

“Ta tặng Từ Gia cho ngươi, vì ngươi từng bước khó dễ ?”

Công chúa Bình Khang đáy mắt hiện lên vẻ hung ác, đột nhiên chửi bới: “Ta hận ngươi, chán ghét ngươi, mỗi lật cái rương của , đều thấy xiêm y ngươi , giày cũng là ngươi khâu, ở Từ gia khắp nơi đều dấu vết của ngươi, chịu đủ , trừ khi ngươi chết, mới thể an tâm...”

Công chúa Bình Khang một nửa, nhớ tới cái gì đó, lông mày nhíu : “Ngươi đây là đang kéo dài thời gian?”

Lúc Phó Nhiêu : “Ta dám đến, tất nhiên là chuẩn , mẫu phi của ngươi thế lực lớn nhưng dù thế nào cũng lay chuyển Hoàng hậu nương nương, lúc Thẩm cô nương rời , nhờ chuyển lời cho Hoàng hậu nương nương, như Hoàng hậu nương nương sẽ nhanh phái tới tìm .”

Binh bất yếm trá(*), nàng chỉ thể lừa gạt Công chúa Bình Khang.

(*) Binh bất yếm trá: đôi khi đánh lừa quân địch để chiến thắng.

Hậu cung lớn như , căn bản sẽ cứu nàng, dù cho Hoàng hậu việc , thì cũng sẽ vì nàng mà trở mặt với Thục Quý phi.

Những thiên hoàng quý tộc dự đoán nàng nơi nương tựa, mới dám bóp c.h.ế.t nàng như bóp c.h.ế.t một con kiến.

Công chúa Bình Khang thật giả, cũng dám lơ là, sai một cung nữ bên cạnh: “Ngươi ngoài xem thử.”

Một cung tỳ rời từ cánh cửa nhỏ.

Phó Nhiêu thở phào nhẹ nhõm, một chọi hai, phần thắng của nàng lớn hơn một chút.

Công chúa Bình Khang hề chần chờ, nháy mắt với một tỳ nữ khác, tỳ nữ lập tức lao về phía Phó Nhiêu, Phó Nhiêu né tránh giãy dụa, Công chúa Bình Khang cũng do dự, vội vàng đến chặn Phó Nhiêu từ bên , chủ tớ hai bận rộn một hồi cuối cùng khống chế Phó Nhiêu.

Hai tay Phó Nhiêu hai kìm , đặt mặt đất, cung tỳ lấy bột thuốc trong ống tay áo , Phó Nhiêu thừa dịp cung tỳ buông lỏng lực đạo liền ngửa ngăn cản cung tỳ, cùng lúc đó, hai chân đạp về phía một cái, đá văng Công chúa .

Nữ tỳ cũng cực kỳ nhanh nhẹn, lập tức vẩy bột thuốc trong tay lỗ mũi Phó Nhiêu, Phó Nhiêu nín thở tránh né.

Trong thời khắc quyết định, Phó Nhiêu dùng hết sức lực, xoay một cái, nện một quyền gáy nữ tỳ khiến nữ tỳ ngất xỉu.

Công chúa Bình Khang đá một cước, ôm n.g.ự.c liên tục kêu đau.

Phó Nhiêu dám chậm trễ, nhanh chóng nhào về phía , khống chế cơ thể ả, lập tức cầm lấy bột thuốc rót miệng Công chúa Bình Khang.

“Điện hạ, đắc tội , ngươi cái gì thì hôm nay chính ngươi nên hưởng thụ!”

Đã là hạ độc nàng thì chuẩn sẵn phương án dự phòng, chờ Thục Quý phi nương nương đến xem trò của con gái .

Đổ bột thuốc xong, nàng buông Công chúa Bình Khang , Công chúa Bình Khang ôm cổ họng, ho đến chảy nước mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-16.html.]

“Phó Nhiêu, ngươi…ngươi…”

Phó Nhiêu lao lực một lát, lồng n.g.ự.c cũng mệt mỏi phập phồng.

nàng thèm hít một mà liền kéo cung nữ ngất xỉu , để cung nữ đè lên Công chúa Bình Khang, rút đai lưng Công chúa Bình Khang , trói hai với rời .

Nàng vòng khỏi cung Tích Ngọc từ lối nhỏ.

Ngoài điện mưa gió bão bùng, tiếng sấm nổ vang, đình viện đều ngập trong nước.

Nàng đường trong cung điện, khắp nơi đều , nàng nên nơi nào, nhớ đường , định theo đường cũ trở về, đó từ ngã rẽ về phía cung Diên Khánh, ngờ mới chạy về phía hai bước, đột nhiên bước chân chợt lảo đảo, tứ chi và cơ thể mềm nhũn cả .

Đầu gối Phó Nhiêu mềm nhũn, trái tim cũng lạnh một nửa.

Không , bột thuốc vẩy ở nàng, cẩn thận nàng dùng sức hít mạnh hai cái.

Lúc nàng để ý, thà rằng hít một ít bột thuốc còn hơn là bọn họ bắt nên đành mạo hiểm.

Không ngờ tác dụng thuốc mạnh như .

Nàng am hiểu sâu sắc dược lý, dòng chảy mạnh mẽ trong cơ thể khiến nàng cảm thấy xa lạ, một loại sợ hãi cực hạn dâng lên đỉnh điểm, nàng tuyệt vọng thoáng qua đường về, cắn răng, vịn tường rời theo hướng ngược .

Trước mắt, chỉ thể đến chỗ tránh một lát, đó nghĩ cách.

Nàng dọc theo hành lang phía chạy về phía Tây, tiếng cung nhân thì tránh .

Giãy giụa mấy hồi, nàng trốn một căn phòng nhỏ hẻo lánh.

Căn phòng cây cối bao quanh ba mặt, một mặt hồ nước và chỉ một hành lang dài thông tới điện chính.

Một trận mưa gió mạnh mẽ quét xuống, hơn phân nửa cành trúc đều rơi xuống hành lang, đập song cửa sổ kêu sột soạt, lá trúc ướt sũng dính giấy dán cửa sổ trong suốt, trông như móng vuốt đen ngòm.

Phó Nhiêu chui cửa căn phòng, núp trong góc ngừng thở dốc.

Vừa chạy tới chạy lui khiến mị dược ngày càng phát huy hiệu nghiệm, cơ thể mềm nhũn ập đến như thủy triều, nàng gần như ngã mặt đất, yếu ớt như bùn, cơ thể chìm trong bóng tối.

Mồ hôi bết dính.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tim nàng đập thình thịch, gần như nhảy ngoài.

Nàng hít sâu, điều chỉnh thở trong giây lát, cảm giác bồn chồn vốn che giấu dần dần lộ , một cảm giác khó tả nào đó đang chảy trong m.á.u nàng, giống như từng giọt từ ngọn nguồn chảy xuống, mạnh mẽ rơi xuống hồ lạnh, b.ắ.n nước lên tung tóe.

Hoa nước dày đặc phả chóp mũi nàng, khiến nàng gần như thở nổi.

Phó Nhiêu miễn cưỡng ấn huyệt Trung phủ, kìm nén những ý nghĩ khô nóng.

Sóng nhiệt trong cơ thể trút xuống như thủy triều, tai mắt thoáng trở nên nhạy cảm.

Trong giây lát, truyền đến một ít lời vụn vặt từ phía xa.

Phó Nhiêu căng thẳng, lập tức dựa khung cửa sổ quan sát xung quanh, xuyên qua sấm sét ngoài trời và lửa nóng trong thấy bóng về phía điện chính.

Không , phát hiện manh mối tới tìm nàng.

dù gì nữa, mắt thể để bất cứ ai phát hiện nàng, chỉ cần tìm nàng, nàng đều cơ hội thanh minh.

Cũng may lúc rời , Phó Nhiêu ôm theo xiêm y ướt của nàng, thế là nàng nâng xiêm y ướt che đỉnh đầu, từ cửa vòng , chạy trong rừng trúc.

Mưa to dày đặc tưới xuống như che khuất bầu trời.

Ầm ầm, tiếng sấm ngang qua, mưa như trút nước.

Cả Phó Nhiêu ướt đẫm, nhưng vẫn khô nóng chịu nổi, giống như ngàn vạn con kiến gặm cắn trong cơ thể nàng, dần dần nuốt chửng lý trí của nàng.

Nàng chạy bao lâu, cũng nơi nào, nàng giống như chim non gãy cánh, hoảng sợ về .

Rừng rậm um tùm, ánh mặt trời, phân biệt phương hướng.

Ý thức lúc thanh tỉnh, lúc mơ hồ, giống như mưa gió lúc to lúc nhỏ.

Trong khi cung Diên Khánh ăn uống linh đình thì cơ thể Phó Nhiêu như cánh chim nhạn chợt lao một căn nhà giữa cơn bão.

Két một tiếng, cánh cửa nàng lảo đảo đẩy , trong lúc nàng mất chỗ dựa, thể mềm mại như chiếc lá rụng trượt xuống, cánh tay đau nhức, nàng lấy lý trí trong giây lát, ngước mắt lên, xuyên qua mảnh rèm châu, nàng thấy trong vách ngăn phía Đông lóe một mảnh góc áo vàng óng ánh.

Một vệt vàng sáng khi rõ khi mờ, trải dài trong tầm mờ ảo của nàng.

“Cứu …”

Nàng dùng hết sức lực, nắm lấy góc áo rạp xuống.

Loading...