Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 172

Cập nhật lúc: 2025-02-11 13:12:08
Lượt xem: 71

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quỳnh Lâm yến ba năm một tổ chức tại sảnh phía Đông của Lễ bộ.

Vì chúng quan và phu nhân đến danh của Trạng Nguyên lang nên Quỳnh Lâm yến năm nay phần náo nhiệt hơn những năm , ai nấy cũng chiêm ngưỡng phong thái của .

Các thế gia mạng lưới tin tức nhanh nhạy, thường xuyên qua , mỗi vị phu nhân đều dẫn nữ nhi đang đợi xuất giá của nhà đến.

Theo lệ thường, tiệc rượu của nữ quyến sẽ bày ở phía Tây sảnh.

Hai bên đông và tây sảnh cách một xa, nhưng cũng ảnh hưởng đến việc nhiều vị phu nhân giả vờ lạc đường, lặng lẽ tới phía Đông sảnh tìm .

Họ liếc mắt thấy Trạng Nguyên lang vây quanh giữa đám đông.

Trên đầu đội Nhị Lương Quan(*), vận triều phục cổ tròn và tay áo rộng đỏ rực, đeo dải tế tất gấm, phong thái hiên ngang, tướng mạo Vân Trăn vốn thanh tú xuất trần, diện bộ quan phục mới tinh và diễm lệ càng tôn thêm khí chất cao quý của .

(*)Lương quan(梁冠): một loại mũ đội đầu truyền thống của quan Trung Quốc thời cổ đại, “lương” là đường sọc nổi chính giữa mũ, đường sọc càng nhiều chức vụ càng cao.

Nhân tài như , chư vị phu nhân liếc mắt ưng bụng.

Thế là các phu nhân tại chỗ nhờ nội thị chuyển lời cho nam nhân nhà , nhất định tìm cơ hội tóm Trạng Nguyên lang .

Lúc , Hoàng đế còn tới mà Vân Trăn chúng quan quấn lấy chuốc say.

Cũng may mang theo thuốc giải rượu bên , lặng lẽ nuốt một viên, chẳng mấy chốc tâm trí tỉnh táo như thường.

Hoàng đế nhận lễ tung hô bái lạy của quần thần tại điện Trung Thăng, mới đầu lướt qua, tân khoa tiến sĩ năm nay phần đông là trẻ tuổi.

Mấy năm Đại Hoàng tử thú thê và phong tước vị, bây giờ gối chỉ còn Thái tử Bùi Yến và Ngũ Hoàng tử Bùi Hiển. Hai theo lưng Hoàng đế bước trong, một thì thanh tú lạnh lùng, cao quý nội liễm. Người còn thì nở nụ lười biếng, thấy gì cũng hiếm lạ. Tuy năm nay Bùi Yến chỉ mới mười một tuổi nhưng giống như ông cụ non , còn nhỏ cực kỳ phong thái của Hoàng đế.

Hoàng đế chỉ các tiến sĩ trẻ tuổi và với Bùi Yến: “Yến Nhi, lát nữa con hãy quen nhiều hơn với những tiến sĩ trẻ tuổi , triều đường tương lai là thiên hạ của các con.”

Bùi Yến cung kính chắp tay: “Nhi thần lĩnh mệnh.”

Bùi Hiển rúc lòng Hoàng đế nũng: “Phụ hoàng, phụ hoàng, còn nhi thần thì ?”

“Con hả...” Hoàng đế đặt tiểu nhi tử lên đầu gối: “Đọc sách thêm mấy năm nữa hãy bàn.”

Bùi Hiển đến sách, đầu óc liền tê dại, vội vàng xuống khỏi Hoàng đế, nhào lòng Phó Khôn nhanh như chớp: “Cữu cữu, cứu con!”

Hoàng đế phủi vạt áo, : “Ha ha, cữu cữu con cũng cứu nổi con, yến tiệc, con “Luận Ngữ” cho trẫm , còn một bài thi phú.”

Bùi Hiển trốn lưng Phó Khôn, tỏ vẻ đáng thương cữu cữu: “Cữu Cữu, con thuộc “Luận Ngữ”, con mới chín tuổi thôi.”

Phó Khôn cũng nên lời với đứa cháu nghịch ngợm và lười biếng , khỏi nhéo mũi : “Càn quấy, lúc cữu cữu chín tuổi thuộc làu tứ thư ngũ kinh, còn con bây giờ đến cả “Luận ngữ” cũng thuộc, chẳng mất mặt Thiên gia ư?”

Bùi Hiển bĩu môi, chỉ cảm thấy hôm nay cữu cữu vui tính chút nào, lưng nép bên Tạ Tương, yếu ớt van lơn: “Tạ tướng, lát nữa ngươi dẫn về nhà ? Ta sẽ so đo chuyện lão tam nhà ngươi đập vỡ nghiên mực của nữa.”

Tạ Tương dở dở , đỡ vững vàng mỉm : “Điện hạ, nhà của thần ngài tới thì tới, nhưng vẫn thuộc bài.”

Mặt Bùi Hiển xanh mét. Cậu hất tay y , thở phì phò dậy, giương mắt quanh, song chỉ thấy đại thần cả điện đều ôm bụng . Đương triều Tả đô Ngự sử Tạ Tương thể che chở cho , cữu cữu ruột là đương triều Lại bộ Thị lang Phó Khôn cũng bao che giúp , còn những lão thần đều là thầy của Thái tử ca ca, ai trong họ thích lười biếng.

Cậu liếc tân khoa tiến sĩ đài một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng Trạng Nguyên lang vận hồng bào.

Bùi Hiển hớn hở chạy tới, xuống bậc thang kéo tay áo rộng của Vân Trăn: “Trạng Nguyên lang, thi phú của hẳn là phi phàm, dạy nhé?”

Đôi mày và mắt của Bùi Hiển cực kỳ giống Phó Nhiêu, lanh lợi đáng yêu, khiến cảm giác gần gũi, Vân Trăn vén áo thi lễ: “Thần sẽ dốc hết lực...”

Hắn kịp dứt lời, một vị lão thần bên cạnh kéo : “Vân hiền điệt, ngươi đừng nhảy hố, vị Ngũ điện hạ giờ học hành, ngươi dạy cho thôi, chứ chắc chắn là để ngươi hộ đấy.”

Vân Trăn ngẩn , bao giờ nghĩ tính tình của Bổn Bổn là như thế, liếc mắt sang, nín gật đầu: “Có lẽ thần cách...”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ồ?”

Hoàng đế phía lập tức nổi hứng thú, Vân Trăn mấy : “Ngươi chính là Trạng Nguyên Lang năm nay? Lên đây .”

Vân Trăn , lòng thầm ngạc nhiên, chỉnh y quan sải bước tiến lên, tới ngự tiền, hành đại lễ cúi lạy: “Thần Vân Trăn, khấu kiến Ngô Hoàng vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Bình .”

“Tạ ơn bệ hạ.”

Hoàng đế bắt đầu quan sát .

Nhìn từ xa Vân Trăn phong thái phi phàm, bây giờ gần mới Trạng Nguyên lang dáng vẻ chi lan ngọc thụ, vô cùng tuấn.

Sắc mặt Hoàng đế chợt đổi nhỏ.

Mấy vị trọng thần ở phía , ai nấy cũng đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

Quả nhiên Hoàng đế vẫn thích tân khoa Trạng Nguyên trẻ tuổi, tuấn tú.

Vân Trăn cũng nhận vẻ mặt Hoàng đế kỳ lạ, hình như phần bất mãn với .

Hoàng đế nhẫn nhịn, song vẫn nhịn nổi, trầm giọng : “Bảng Nhãn, Thám Hoa ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-172.html.]

Bảng Nhãn và Thám Hoa cùng tiến lên thỉnh an.

Hoàng đế nhướng mắt , sắc mặt sa sầm.

Mặc dù Thám Hoa lang vẻ ngoài đoan chính, nhưng vẫn cách Phan An một .

Còn Trạng Nguyên lang mới đúng là Phan An.

Tự dưng Hoàng đế thấy mất hứng, điều chuyện đến nước , thể mặt rằng Trạng Nguyên lang hơn Thám Hoa lang, thể đổi ?

Chuyện thiếu đạo đức thế , .

Hoàng đế nhanh chóng lấy bình tĩnh, tiếp tục khích lệ và giáo huấn như thường lệ: “Ba các ngươi chính là nhất giáp tiến sĩ đương triều, là rường cột tương lai của quốc gia, khắc kỷ cần cù, vì nước vì dân...”

Hoàng đế lải nhải mấy câu bảo bọn họ lui xuống, ban đầu định hỏi kỹ Vân Trăn xem cách gì để trị Tiểu Ngũ, song thấy khuôn mặt phong hoa tuyệt đại đó, một vài hồi ức mấy hiện lên trong tâm trí, lập tức khoát tay.

“Về chỗ .”

lúc , Vân Trăn quỳ xuống.

“Bệ hạ, thần việc khởi tấu.”

Hoàng đế sửng sốt, nỗi bất mãn vất vả lắm mới dằn xuống giờ dần trỗi dậy.

Ngày đầu tiên trở thành tân khoa Trạng Nguyên lang mà việc khởi tấu, vẻ khiêm tốn nhưng thực chất ngạo mạn.

“Chuyện gì?” Giọng trầm xuống vài phần.

Vân Trăn ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng thực tim đập như trống, cũng sợ, nhưng nếu cầu ban hôn riêng với Hoàng đế, Hoàng đế sẽ cả trăm cách khiến câm miệng.

Cách duy nhất chính là cầu hôn tại kim điện, cho chuyện ầm ĩ đến mức ai cũng , đồng thời ngăn cản đường của Yến gia và gây áp lực cho Hoàng đế.

Vân Trăn vén áo bào quỳ xuống, hai tay trắng nõn đặt mặt đất, giọng trong trẻo: “Bệ hạ, mặc dù thần bất tài, nhưng thần ngưỡng mộ Công chúa Càn Trinh lâu, cầu xin bệ hạ gả Công chúa cho thần thê...”

“Ngươi cái gì?” Đôi mắt của Hoàng đế trợn tròn, tưởng tai lầm, thể vịn mép sạp nâng nửa dậy.

Vân Trăn ngừng một lát, cao giọng hơn một chút và gật đầu thưa: “Thần khẩn cầu bệ hạ ban hôn Công chúa Càn Trinh cho thần.”

“!!!”

Các lão thần khắp điện đều đồng loạt phun một ngụm rượu.

“Khụ khụ khụ...”

Mọi Vân Trăn chằm chằm với vẻ sợ hãi xen lẫn tức giận.

Bọn họ ngại lừa Hoàng đế để bảo vệ Trạng Nguyên lang , nhưng là để vọng tưởng đến Công chúa.

Đang Trạng Nguyên lang yên lành thì , hà cớ gì dẫm vết xe đổ của Từ Gia?

Phi bào(*) của Vân Trăn dính rượu ướt một nửa, chẳng hiểu mô tê gì, chỉ Hoàng đế: “Bệ hạ...”

(*)Phi bào: quan phục màu đỏ.

Có lẽ Hoàng đế quá đỗi khiếp sợ nên hồi lâu vẫn bình tĩnh nổi: “Ngươi cưới Công chúa Càn Trinh?”

“Vâng... thần ngưỡng mộ nàng lâu, kính xin bệ hạ ban hôn.”

Lúc Hoàng đế lấy bình tĩnh.

Sắc mặt thoắt xanh thoắt trắng, trong mắt dần hiện lên vẻ kiêu căng lạ thường.

Chàng chậm rãi thẳng , ngước mắt những chiếc đèn cung đình phức tạp và hoa lệ, hít một thật sâu.

Lại xuất hiện một Trạng Nguyên lang trẻ tuổi, tuấn tú đòi cưới nữ nhi của .

Cưới nữ nhi của nhưng hề nâng niu quý trọng, còn nhớ thương tiểu thê tử của ...

Dáng dấp mang phong thái tao nhã của Vân Trăn mặt và bóng hình của Từ Gia năm xưa chồng chéo lên .

Trong đầu Hoàng đế như một tầng chướng khí giăng kín, lý trí của tầng chướng khí che phủ, chỉ còn lửa giận khó lòng nguôi ngoai và đục khoét cơ thể.

Chàng đưa mắt xung quanh, liếc thấy trường kiếm bên hông Tôn Chiêu.

Chàng phóng tới, rút trường kiếm , một tia sáng bạc mỏng manh rời khỏi vỏ, phát âm thanh chói tai phá vỡ sự im lặng trong đại điện.

Tất cả cảm xúc của Hoàng đế dồn hết lên trường đao, giơ kiếm lên: “Ngươi thật to gan, dám mơ tưởng đến Công chúa Càn Trinh của trẫm!”

Chúng thần thấy thế, vội tiến lên ngăn cản.

“Bệ hạ!”

“Bệ hạ bớt giận!”

Loading...