Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 183

Cập nhật lúc: 2025-02-11 13:12:28
Lượt xem: 78

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Vân Chi hết sức chăm chú trợ giúp Phó Nhiêu châm cứu, thỉnh thoảng lộ vẻ tươi tự hào.

Suốt hai tiếng đồng hồ, cộng với một loạt kỹ thuật xoa bóp, khi kết thúc, kinh mạch của ông Bùi dường như khai thông, ông ở đó luôn miệng “Thoải mái, thoải mái...”

“Giáo sư Vương, cháu gái nhỏ của ngài lớn lên xinh , thủ pháp càng xuất sắc.”

Vương Vân Chi gật đầu: “Không giấu gì ông, con bé thật đúng là niềm tự hào của .”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông lão tựa ghế nghỉ ngơi, nhịn mà hỏi thăm tình hình Phó Nhiêu:

“Con bé bao nhiêu tuổi , bạn trai ?”

Phó Nhiêu ở trong phòng rửa tay, xong lời , nhịn thầm một câu “Lão bát quái”.

Bùi Tấn im lặng lên tiếng liếc mắt Phó Nhiêu.

Vương Vân Chi ha hả lắc đầu: “Còn nhỏ, năm nay hai mươi hai, còn nghiệp, vội, để cho con bé chơi đùa một chút, hai năm nữa thì thể”.

Ông nội liếc mắt cháu một cái với vẻ thâm sâu khó dò, lời đến miệng nhưng nuốt trở .

Bùi Tấn năm nay ba mươi hai, lớn hơn mười tuổi, Vương Vân Chi vội, hiển nhiên là lặng lẽ âm thầm từ chối .

Đến tuổi bọn họ thì chỉ cần tiếng đàn là nhã ý.

Lời xong cơ bản liền hiểu rõ.

Ông nội híp mắt : “Quả thật là còn nhỏ, đúng , Bùi Tấn, con lớn tuổi, chuyện gì thì giúp Tiểu Nhiêu một chút, xem như giúp ông nội báo đáp con bé.”

Bùi Tấn đồng ý: “Vâng.”

Phó Nhiêu quần áo xong, từ trong phòng , tùy ý đeo balo lên :

“Bà nội, cháu về đây, ông nội, bảo trọng.”

Phó Nhiêu chào hỏi, cũng Bùi Tấn một cái, đẩy cửa rời .

Ông nội là tinh ý, từ thái độ thờ ơ của Phó Nhiêu thì thật đúng là cảm tình với Bùi Tấn.

Bùi Tấn là một tay ông nuôi lớn, ông rõ tiểu tử giới trẻ yêu thích đến mức nào, đây là đầu tiên một cô gái thích .

Ngạc nhiên nha.

Buổi tối trở biệt thự Bùi gia, tinh thần ông nội sảng khoái, giống như một nữa sống , nhịn khen Phó Nhiêu tận trời.

“Tấn Nhi , ông nội cô gái quả thật tệ, tài tài, tướng mạo tướng mạo, con nên suy nghĩ một chút ?”

Bùi Tấn chậm rãi ăn xong bữa tối, dùng khăn ướt lau miệng, ngay cả mắt cũng ông nội, lên lầu về thư phòng tăng ca.

Ngày hôm là thứ Sáu, đến lúc dự án AK tiến hành báo cáo giai đoạn một.

Sáng sớm Phó Nhiêu chạy tới cao ốc AK, đúng giờ cao điểm , thang máy chật như nêm cối.

Thang máy ting một tiếng dừng , bên trong truyền đến một giọng : “Có thể thêm một vài .”

Mọi lập tức xông thang máy, Phó Nhiêu là thực tập sinh, đợi đến khi những khác hết thì cô mới bước .

Cửa thang máy khép , bề mặt gương phản chiếu rõ ràng một .

Bùi Tấn!

Người đàn ông mặt mày thanh quý, tuấn tú, mang theo khí chất vương giả.

Phó Nhiêu đầu, tất cả liều mạng chen trong góc, chỉ để một Bùi Tấn chiếm vị trí chính giữa, mà cô là duy nhất sóng vai thẳng với .

Thì đây là thang máy của tổng giám đốc.

Yếu ớt lui về phía một bước.

Ánh mắt nhàn nhạt rơi xuống Phó Nhiêu, khi thấy đôi mắt nhỏ của cô đang đảo quanh, cô đang định gì, đột nhiên cảm thấy chút buồn , cong khóe môi, nới lỏng cúc áo cổ, lộ xương quai xanh gợi cảm.

Phó Nhiêu chú ý tới động tác nhỏ của Bùi Tấn, âm thầm hừ hừ.

lúc , thang máy chậm rãi dừng , n.g.ự.c Phó Nhiêu bỗng nhiên dâng lên cảm giác buồn nôn:

Theo bản năng che miệng: “Ưm...”

Động tĩnh quá mức đột ngột, khiến nhất thời qua.

Lông mi Phó Nhiêu run rẩy, cảm thấy buồn nôn, nhịn mà bám chặt cửa thang máy.

Bùi Tấn theo bản năng đưa tay, nhẹ nhàng nắm lấy.

Thang máy lúc dừng hẳn, đưa Bùi Tấn lên tầng cao nhất .

Mắt thấy cửa thang máy chậm rãi mở , trợ lý giơ tay chặn cửa, chờ , bước chân Bùi Tấn trở nên chần chờ, u ám liếc Phó Nhiêu một cái.

Ánh mắt của hai giao trong giây lát giữa trung.

Một ý nghĩ khó tin và đáng sợ đồng thời dâng lên trong lòng.

Tim Phó Nhiêu đập như trống, hai má phiếm hồng, khi sự khó chịu từ từ biến mất thì còn là vẻ mặt tái nhợt.

Bùi Tấn khó khăn xoay tầm mắt, sải bước ngoài.

Sự tương tác của hai diễn trong khoảnh khắc. Trong mắt khác chỉ là Phó Nhiêu cảm thấy khỏe, chủ tịch hội đồng quản trị trụ sở chính tỏ lo lắng.

Phó Nhiêu ôm ngực, kinh ngạc về phía .

Cửa thang máy chậm rãi khép , dần dần ngăn cách bóng dáng cao lớn , cô chỉ thấy ting một tiếng, lòng cô rơi xuống đáy.

Mất hồn mất vía trở văn phòng, đầu óc Phó Nhiêu rối bời, thấy đồng nghiệp trong văn phòng đều đang ngay ngắn trật tự bận rộn, cô tìm cái cớ để chạy tới nhà vệ sinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-183.html.]

Cơ thể mảnh khảnh dựa vách tường, trượt xuống từng chút từng chút một.

Đã hơn một tháng rưỡi trôi qua kể từ đêm đó, theo lý thì nên sớm phản ứng.

Cô cố gắng tìm kiếm những đoạn ngắn trong trí nhớ, tìm kiếm chứng cứ mang bao cao su, nhưng dường như nhớ bất cứ cái gì.

, uống một viên thuốc tránh thai khẩn cấp ?

Những thứ là trọng điểm, trọng điểm là, cô quả thật lâu kinh nguyệt.

Chu kỳ kinh nguyệt của Phó Nhiêu khác với bình thường, chu kỳ của cô là hai tháng.

Hơn nữa trong thời gian bận rộn hạng mục AK nên cô căn bản quên mất chuyện kinh nguyệt.

Nhịn đưa tay đè lên cổ tay.

Đáng tiếc, tim cô đập nhanh đến mức cô thể cảm nhận chính xác.

Phó Nhiêu buông tay , tuyệt vọng nhắm mắt .

lúc , điện thoại đột ngột vang lên.

Phó Nhiêu liếc mắt , là lạ, lập tức tắt máy.

Lại gọi đến, cô tắt máy.

Lần thứ ba, Phó Nhiêu do dự một chút bắt máy:

“Ai ?” Ngữ khí cực kỳ ý .

Bên dừng một lúc, đó một giọng dịu dàng khàn khàn vang lên:

“Là …”

Tiếng lòng Phó Nhiêu đứt đoạn, hốc mắt nhịn phiếm hồng, mũi giật giật.

Bùi Tấn giọng nghẹn ngào của cô, trái tim lập tức mềm nhũn, trở nên vài phần bối rối:

“Đừng sợ, nhất định sẽ giải quyết vấn đề ...”

Anh vịn bàn việc lên, cầm lấy chìa khóa xe, ngoài:

“Bây giờ em thang máy xuống, chờ em ở ga .”

Phó Nhiêu hoảng hốt, nước mắt tràn mi, gào lên một tiếng: “Em !”

Giống như là vì trốn tránh, cô dứt khoát trốn trong WC, ôm điện thoại di động, nghẹn.

Bùi Tấn dừng bước ở cửa, tim lập tức như thắt thành bánh quẩy, chậm rãi dỗ dành:

“Không sợ, Nhiêu Nhiêu sợ, nhất định sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng, em đang ở , tới tìm em!”

“Không cần!”

Phó Nhiêu xổm, hoảng hốt cùng hối hận đan xen trong đầu, nước mắt giống như hạt châu đứt dây, ào ào rơi xuống, nấc lên giống như chim non sợ hãi.

Tiếng đứt đoạn xuyên qua điện thoại di động xuyên màng nhĩ, từng chút từng chút thấm , thắt chặt trái tim .

Lồng n.g.ự.c nghẹn , thể đột nhiên con mà là vì đẩy một cô gái thế động như , cáu kỉnh cởi cà vạt ném lên ghế sofa, trợ lý gõ vang ở cửa, lạnh giọng quát: “Đi ngoài!”

cầm điện thoại càng chặt, hạ giọng thuyết phục:

“Nhiêu Nhiêu, em , em là một cô gái thông minh lý trí, em đừng rối, chỉ là khó chịu một chút ?” Ngữ khí khàn khàn như tơ lụa, chua xót : “Dù nếu thật sự , cũng nên sớm phản ứng.”

“Khi bệnh viện đưa kết quả xác nhận thì chúng cũng đừng suy nghĩ nhiều, ? Có lẽ đó chỉ là một báo động sai.... Ngoan, lời, xin nghỉ cho em, bây giờ em thang máy của tổng giám đốc đến ga , sẽ đến ngay…”

Giọng của trầm đàn ông luôn thể mang đến sự trấn an cho khác.

Tại thời điểm như , lùi bước mà chủ động gánh vác, thể coi là quá cặn bã.

Trong lòng Phó Nhiêu dễ chịu hơn một chút.

Luôn đối mặt.

Sau khi hoảng loạn qua , Phó Nhiêu bình tĩnh , lau nước mắt, cúp điện thoại.

Bùi Tấn thoáng qua điện thoại di động, thở phào nhẹ nhõm, dặn dò trợ lý vài câu, lấy áo khoác bước ngoài.

Phó Nhiêu chằm chằm màn hình dần dần biến thành màu đen, sững sờ một hồi tê dại lên, cứng ngắc theo chỉ dẫn của từng bước một tới thang máy tổng giám đốc xuống ga .

Đưa mắt lên, trong ga chuyên dụng của tổng giám đốc một chiếc xe trong phía Nam gara lóe sáng đèn, Phó Nhiêu bước tới, Bùi Tấn ở vị trí lái, đưa tay giúp cô đẩy cửa, ánh mắt lo lắng lướt qua gò má cô, dịu dàng : “Lên xe.”

Phó Nhiêu dám , cứng nhắc lên.

Bùi Tấn thấy sắc mặt cô trắng bệch, trong lòng cực kỳ khổ sở, khom lưng qua giúp cô thắt dây an .

Hơi thở mát lạnh phả mặt.

Cơ thể Phó Nhiêu dán sát lưng ghế, ngửi thấy mùi cơ thể quen thuộc, nhịn nhắm mắt , cô nhớ tới đêm đó, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Anh đưa mắt nước mắt trong suốt của cô gần trong gang tấc, hình ảnh lướt qua đáy mắt giống như thiên sứ ngã xuống nhân gian tim Bùi Tấn thắt , cách cô gần, chậm rãi :

“Đừng sợ, tất cả . sẽ tôn trọng em, sẽ cho em câu trả lời thỏa đáng.”

“Có vấn đề gì cũng đều sẽ gánh vác cùng em.”

Phó Nhiêu giọng trịnh trọng của , trong lòng hiện lên một tia hoảng loạn, hô hấp của quá gần, bức thật chặt, nhịn nghiêng mặt, cứng ngắc :

“Thầy đừng suy nghĩ nhiều, lẽ là báo động giả, thầy yên tâm, bất kể cảnh gì em cũng sẽ quấn lấy thầy…”

Bùi Tấn lẳng lặng chăm chú cô một hồi, trong lòng hiểu chút khó chịu, về, thắt chặt dây an , chậm rãi khởi động xe.

Loading...