Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 19

Cập nhật lúc: 2025-02-05 12:37:46
Lượt xem: 213

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Màn mây đen kịt như mực tạo thành vòng xoáy đen sì.

Gió lớn đập cửa, cổ thụ đung đưa.

Một vầng sáng ấm áp như nhung đổ xuống từ cửa sổ căn phòng, màn mưa hiện lên rõ ràng trong ánh sáng.

Hoàng đế bàn tay ngọc vươn kéo về phía , đôi mắt đen tựa xoáy nước, để mặc nàng bám tay , quấn chặt lấy, gương mặt, cổ, thậm chí là môi răng, dần dần nhiễm thở của nàng.

Hương thơm ngọt ngào theo nước bọt trôi xuống cổ họng , rõ ràng nên trơn trượt, thế nhưng cổ họng khô ngứa, thở mạnh mấy .

Cánh tay mềm mại như ngó sen quấn lấy cổ Hoàng đế, kéo xuống khiến gần như rạp nàng, cách xa một , đôi mắt quyến rũ của nàng, giọng khàn khàn theo tiếng gió len lỏi tai nàng.

“Nàng đừng hối hận…”

Có lẽ nàng cũng nhưng hiện giờ còn cách nào khác… Sau sẽ đối xử với nàng hơn, thương nàng hơn một chút, phong hiệu cũng bạc đãi nàng… Chàng nghĩ như .

Tay chân Phó Nhiêu mềm nhũn, thấy thụ động đón nhận, hình như hài lòng nên dứt khoát kéo một đoạn tóc ở che mắt , nụ ngọt ngào quyến rũ cùng với âm thanh nỉ non mềm mại quanh quẩn bên tai .

Cố kỵ bởi phận khiến tâm kiên định như đá.

Ánh mắt nàng mơ màng, tuy rằng tỉnh táo nhưng cảm giác nhanh nhạy, nàng như một con thú nhỏ mắt đỏ, ngoan cố moi t.i.m .

Hoàng đế những động tác đó của nàng chọc , cũng nàng như là dáng vẻ vốn của nàng là do trúng dược.

Má nàng đỏ bừng như ráng mây chiều, giọng trong trẻo bao phủ trái tim như một làn sương ngọt ngào, cố gắng xua tan nỗi lo của .

Đôi mắt mơ màng như bèo tấm chìm trong nước.

Hoàng đế cụp mắt nàng.

Mắt hạnh nàng như tơ, phần tóc trán ướt nhẹp, gò má ửng hồng ướt át, quyến rũ động lòng như hoa sen mới nở.

Một khi đưa quyết định thì chần chờ nữa.

Cùng với tiếng sấm sét vang dội, trong căn phòng như gió táp mưa rào, bóng hồng lướt qua.

Sau cơn mưa trời sáng, ánh mặt trời rọi qua đám mây, tia sáng chiếu khung cửa sổ, len lỏi qua cửa sổ phía Tây dừng ở giường, hoàng trướng che khuất cảnh tượng m.ô.n.g lung.

Dường như Phó Nhiêu mắc kẹt trong vũng bùn, mí mắt nặng trĩu, thế nào cũng khó tỉnh .

Mái tóc đen nặng trĩu che khuất nửa khuôn mặt nàng, cả giống như nghiền qua, cơn đau từ từ tụ ở tay chân, xương cốt, mày nàng run lên, bỗng nhiên mở bừng mắt.

Cảm giác xa lạ, choáng váng, mệt mỏi, trống rỗng mờ mịt quét qua từ bốn phương tám hướng, suýt nữa nhấn chìm nàng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nàng cụp mắt xuống, tấm áo lót ướt đẫm dính chặt , phần eo dính nhớp, dây buộc còn nữa.

Phó Nhiêu bỗng thẳng dậy, đầu óc hỗn loạn dần hiện một hình ảnh mơ hồ, kịch liệt.

Cả như sét đánh.

Huyết sắc môi nàng dần dần nhạt , , nhất định là mơ, nàng lập tức nhắm mắt , lắc lắc đầu mở mắt .

Nơi nơi hỗn loạn, nàng in dấu những vết đỏ đậm nhạt giống , thậm chí cảm giác mềm mại, bồng bềnh vẫn đang len lỏi trong huyết mạch nàng, nàng hiểu sâu về y đạo, dù thế nào chăng nữa thì cũng rằng chuyện đó thật sự xảy .

Góc áo vàng chói… Tứ gia… Hoàng đế…

Mọi thứ ùa ý thức nàng một cách choáng ngợp, cảm giác ngột ngạt như nhấn chìm trong nước ập đến.

Làm bây giờ…

Sao nàng thể gặp

Cảm giác tuyệt vọng khi mất sự trong trắng và nỗi lo sợ liên lụy nhà đan xen trong tâm trí nàng, đầu óc nàng trở nên hỗn loạn.

Nàng hổ và giận dữ chết, nhưng nếu như nàng c.h.ế.t thì mẫu giường bệnh triền miên , ấu nên thế nào?

Không, nàng thể c.h.ế.t , tại nàng tự trừng phạt bản vì sai lầm của khác?

Tại nàng để Công chúa Bình Khang như ý chứ.

Từ khi sinh kiên cường, Phó Nhiêu kìm nén sự hỗn loạn trong lòng, dần dần bình tĩnh .

Nàng hít một thật sâu, cố gắng phân tích tình hình mắt.

Tứ gia… Tứ gia chính là bệ hạ.

Dựa mấy gặp gỡ, nàng đoán chắc sẽ lạm sát kẻ vô tội bừa bãi.

Nếu nàng kể sự việc, nhất định sẽ trách nàng.

Nếu trách, chắc chắn sẽ cho nàng cung…

Sau khi hai từ “ cung” hiện lên trong đầu Phó Nhiêu, trong lòng nàng lập tức cảm thấy cực kỳ ghê tởm.

Không .

Lần nàng chỉ đắc tội với Công chúa Bình Khang, Thục Quý phi tay g.i.ế.c nàng, nếu nàng cung phi, sợ là sống quá ba ngày, Thục Quý phi một trăm cách để hại c.h.ế.t nàng mà thần quỷ .

Nào đạo lý ngàn ngày đề phòng cướp (*).

(*) Đầy đủ là 只有千日做贼, 没有千日防贼 (Chỉ ngày ngày cướp, khó bề ngàn ngày phòng cướp): Đề phòng kẻ trộm cướp mỗi ngày thì khó.

Cung đình sâu thẳm, đều là xương trắng chất thành. Nàng gia thế nhờ cậy, danh tiếng, chỉ thể chờ chết.

Sau khi cung, sẽ ai lo liệu cho mẫu nàng.

Nếu con đường thể , như chỉ thể nghĩ cách để Hoàng đế tha cho nàng, cho rằng chuyện đều hề xảy .

Còn sự trong trắng… mắt Phó Nhiêu choáng váng, n.g.ự.c truyền đến cảm giác quặn đau, nàng đối mặt, ít nhất hiện tại nàng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-19.html.]

Sau khi Phó Nhiêu cân nhắc kỹ lưỡng, vẻ mặt căng thẳng, nàng nhắm chặt mắt , thở mạnh một .

Bên ngoài vang lên tiếng chuyện nhỏ nhẹ, khiến tâm trí Phó Nhiêu căng thẳng, nàng mờ mịt đỉnh trướng, căng cứng một lát, vội vàng lau nước mắt, cố nén cảm giác khỏe trong , dịch cơ thể cứng đờ xuống giường.

Cơn đau xé rách cơ thể luôn nhắc nhở nàng xảy chuyện gì, nàng cố gắng gạt những suy nghĩ đó , mặc quần áo , chậm rãi lê giày, chống giường dậy, ngón tay run rẩy vén mành trướng lên.

Nàng ngước mắt, một bóng vàng chói thẳng cửa sổ.

Khuôn mặt tuấn tú, nhưng giống những trẻ tuổi tràn đầy sức sống mà khoan dung, trầm tĩnh thời gian luyện, giống như nước lặng chảy sâu, núi cao sừng sững, khiến bất giác thần phục.

Có vẻ mới tắm xong, trán còn vương chút nước, đang giơ tay cài nút áo.

Chàng thấy tiếng động, ngước mắt về phía Phó Nhiêu.

Phó Nhiêu nhanh chóng tránh mắt chỗ khác, cắn chặt răng, hạ quyết tâm, màng đến cơn đau ở phía , ba bước thành hai, vội vã lao đến bên , quỳ xuống đất.

“Tạ ơn cứu mạng của bệ hạ!”

Nàng quỳ rạp tại chỗ dậy nổi, âm cuối run nhưng giọng điệu đặc biệt kiên định.

Bàn tay đang buộc một nửa bỗng cứng đờ, đáy mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, ánh mắt chợt trầm xuống, bình tĩnh nàng chăm chú.

Chàng mím môi một lời, sắc mặt chút khó coi.

Chàng mơ hồ hiểu ý nghĩa trong câu của Phó Nhiêu.

Nàng nức nở nhận tội với , cũng nhu nhược đáng thương cầu xin ban cho một danh phận, mà là tạ ơn cứu mạng của , dường như dùng “ơn cứu mạng” xóa sạch bộ đoạn nhân duyên của hai .

Rõ ràng mới nửa canh giờ , nàng quyến rũ mê , quấn lấy ngừng, hiện giờ xa cách giống như từng xảy chuyện gì.

Đầu lưỡi đẩy má , thể phân biệt rõ là cảm giác gì.

Chàng cài nút áo xong, xuống chiếc ghế bành bên cạnh, nàng.

“Phó Nhiêu, hôm nay xảy chuyện gì, tại nàng tới tận đây?”

Phó Nhiêu dập đầu đất, tim đập thình thịch.

Nàng nhớ tới chuyện xảy ở cung Tích Ngọc, cũng Công chúa Bình Khang thế nào , nếu Hoàng đế nàng chuốc thuốc Công chúa Bình Khang, chắc chắn sẽ tức giận, nàng thể nhận tội danh phạm thượng .

Phó Nhiêu cân nhắc trong chốc lát, kèm theo tiếng nức nở, kể tường tận chuyện Công chúa Bình Khang hãm hại nàng, chỉ bỏ bớt chi tiết nàng cũng chuốc thuốc Công chúa Bình Khang, nàng rạp mặt đất, nức nở ngừng.

“Bệ… bệ hạ, khi thần nữ giãy giụa, nữ tì vẩy bột thuốc xuống thần nữ, thần nữ cẩn thận hít một chút nên trúng độc…”

Lời của nàng để chừa đường sống, đợi bệ hạ phát hiện Công chúa Bình Khang cũng trúng độc, nàng chỉ cần chắc là khi nữ tì vẩy thuốc bột, Công chúa Bình Khang bất cẩn hít một chút.

Nàng cố gắng tẩy trắng cho .

Tuy Hoàng đế suy đoán nhưng khi thật sự chân tướng vẫn tức giận nổ đầu, chỉ hận thể một tát vả c.h.ế.t Công chúa Bình Khang.

“Trẫm sẽ phái tra rõ việc , yên tâm, trẫm tuyệt đối nuông chiều!”

Ánh mắt dừng cơ thể mềm mại đang run rẩy của nàng, thoáng hiện lên vài phần ấm áp.

Mái tóc đen tuyền buông dài lưng nàng, những sợi tóc mái trán vẫn còn ướt đẫm, do sợ hãi , vòng eo nàng hạ xuống tạo thành một đường cong mềm mại, khiến đột nhiên nhớ đến cảnh ân ái đó.

Nữ nhi hại nàng, hạ quyết tâm bồi thường cho nàng thật .

Chỉ là, hiện tại, hành động của nàng khiến đoán .

“Phó Nhiêu, chuyện hôm nay, trẫm sẽ đòi công bằng cho nàng…”

Chàng còn dứt lời, Phó Nhiêu sợ nạp cung, dập đầu như băm tỏi: “Ơn cứu mạng của bệ hạ, thần nữ thể báo đáp , khi thần nữ trở về sẽ lập cho bệ hạ một tấm bài trường sinh, cầu mong bệ hạ vĩnh bảo xương hoa (*).”

(*) Vĩnh bảo xương hoa (永葆昌华): là một thành ngữ tiếng Trung nghĩa là mãi mãi tươi , ý chỉ trẻ mãi già, sống lâu và sống khỏe mạnh.

Sự ấm áp trong đáy mắt Hoàng đế dần dần biến mất, chỉ còn sự lạnh lẽo.

Lưng Phó Nhiêu đổ mồ hôi lạnh, nàng nhắm mắt , đánh cược một sẽ khó khác.

Sự im lặng như cực hình dày vò nàng, nhưng nàng vẫn kiên cường, hề mảy may động đậy.

Nàng vây hãm trong tường cung cả đời , thà rằng lúc cố chấp để tìm đường thoát còn hơn sống bằng chết.

Ngoài mành, Lãnh Hoài An yên lặng xoa trán, hầu hạ bệ hạ tắm gội, bệ hạ còn hỏi y nên ban cho Phó Nhiêu phận gì, , căn bản còn chẳng quan tâm.

Y nỡ sắc mặt Hoàng đế, chỉ lặng lẽ lùi về phía một bước, hận thể để Hoàng đế coi như y tồn tại.

Ngoài cửa sổ, gió thổi vi vu, cơn mưa cuốn cái oi ả của mùa hạ, mang sự mát mẻ.

Hoàng đế im lặng hồi lâu, Phó Nhiêu cũng đoán suy nghĩ của , nàng hấp tấp phủi sạch như thế, e rằng đụng vẩy ngược của đế vương.

Nàng mặt đất, thút thít nức nở mấy tiếng, ngẩng mặt lên, hai mắt đẫm lệ mờ mịt ngước , cả thể còn kịp chỉnh trang sạch sẽ, tất cả đều lọt con ngươi đen láy của .

“Bệ hạ, thần nữ mà là thể, vì để cứu thần nữ nên bệ hạ bất đắc dĩ mà , huống hồ thần nữ mạo phạm , nếu thần nữ điều mà đòi dùng báo đáp thì chẳng là hành động của kẻ tiểu nhân ? Đây là lý do thứ nhất.”

“Thứ hai, cả triều đều quá khứ của thần nữ và Từ Gia, thần nữ bệ hạ là bậc quân tử, tuyệt đối sẽ bỏ mặc sự trong sạch của thần nữ nhưng thần nữ cũng thể vì thế mà khiến thanh danh của bệ hạ tổn hại, sử sách sẽ ghi chép chuyện như thế nào đây?”

Sau khi xong lời cuối cùng, gò má nàng ửng hồng, hiện lên vẻ mong manh quyến rũ, sự thẹn thùng và hổ dâng lên trong đáy mắt, nàng nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ, chắc là ngài cũng nhỉ?”

Không nạp nàng hậu cung, để vết nhơ trong sử sách.

Nói cho cùng, đây cũng chỉ là một chuyện ngoài ý .

Nàng ép buộc , cũng uất ức cam chịu, đây là lòng tự tôn duy nhất của nàng.

Trái tim như siết chặt, chỉ còn một nỗi đau như ẩn như hiện.

Trong mắt Hoàng đế một lớp sương mù bao quanh, im lặng trong chốc lát, khóe môi nở một nụ nhẹ: “Nàng của trẫm, cung, nàng nghĩ tới hậu quả ?”

Nàng từng nghĩ, cũng kịp ngẫm nghĩ.

Loading...