Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 20

Cập nhật lúc: 2025-02-05 12:37:48
Lượt xem: 222

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc nàng chỉ là nàng thể cung, những việc khác, để hẵng .

Nỗi đau nơi đáy lòng quặn lên, nàng đau đớn nên lời, nước mắt ứa đến vành mi, nàng cố nuốt ngược trong, run rẩy đáp: “Từ khi chia xa Từ Gia, thần nữ còn lòng nào nghĩ đến chuyện cưới xin, chỉ một lòng chăm sóc mẫu đau ốm, nuôi dưỡng ấu …”

Lời của nàng lộ chút nản lòng thoái chí.

Lọt tai Hoàng đế như thể nàng vẫn còn lưu luyến Từ Gia, ở bên .

Hoàng đế bỗng thấy khó chịu trong lòng, hừ lạnh một tiếng từ kẽ răng.

Thôi, nàng tình nguyện, thể ép buộc nàng .

Chàng là đế vương, thể lấy tính mạng , thể , nhưng thể nào lay chuyển một trái tim tình nguyện.

Sau khi im lặng một lúc lâu, lặng lẽ thở dài: “Nàng đưa quyết định như , trẫm đành theo nàng…”

Phó Nhiêu thầm thở phào nhẹ nhõm, cánh tay cứng đờ nhúc nhích, chống dậy, quỳ thẳng , vẻ mặt ngơ ngác, như cánh hoa rụng cành cây, rơi xuống nơi nương tựa.

Hoàng đế ghế bành, nàng chằm chằm với ánh mắt sáng rực.

Quần áo của nàng nhàu, dù cố gắng che đậy nhưng vẫn còn dấu vết.

Những vết hằn rõ ràng sâu nhưng nàng vẫn cố gắng xóa sạch.

cũng chuyện phu thê với nàng một , nàng thật sự buông bỏ như ?

Sự ê ẩm trong lòng Hoàng đế mà cố gắng lắm mới đè nén từ từ trỗi dậy.

Chàng lặng im trong chốc lát, dời mắt khỏi nàng, giơ tay lên: “Lui …”

Rồi đưa mắt hiệu cho Lãnh Hoài An.

Lãnh Hoài An hiểu ý, dẫn Phó Nhiêu rời khỏi phòng trong.

Phó Nhiêu vài bước mới nhận quần áo đang mặc vô cùng nhếch nhác, chút khó xử, chỉ là mới trải qua một như , cả dại .

Lãnh Hoài An ở trong mắt, đau ở trong lòng, chỉ gian phòng phía Tây: “Bộ đồ đó của lão nô cho hong khô, hãy .”

Phó Nhiêu trút gánh nặng ở đầu vai, bái lạy y một cái thật sâu, quần áo sạch sẽ, cuối cùng về phía bức rèm châu ở gian phía Đông, bóng dáng mặc áo vàng mờ ảo đang nghiêng , vẻ mặt chìm trong bóng tối, nàng rõ.

Nàng ở cửa, bái một cái thật sâu rời chút do dự.

Lãnh Hoài An vì nghi ngờ nên sắp xếp một tiểu hoàng môn mới dẫn Phó Nhiêu rời .

Nào ngờ Phó Nhiêu chuẩn xuất cung, nửa đường một thái giám áo tím vội vã đuổi theo ngăn .

“Phó cô nương dừng bước, Hoàng hậu nương nương cho mời.”

Đáy mắt Phó Nhiêu lóe lên một tia ảm đạm, ban đầu nhanh chóng rời khỏi cung, những việc khác giao cho Hoàng đế giải quyết hậu quả, ngờ vẫn của Thục Quý phi tóm .

Phó Nhiêu bình tĩnh , hỏi: “Có chuyện gì?”

Thái giám áo tím nhạt, : “Cô nương liên quan đến một vụ án, Hoàng hậu đang tra hỏi, triệu cô nương đến yết kiến.”

Trái tim đang thả lỏng của Phó Nhiêu nhảy lên, nàng theo thái giám áo tím đến cung Khôn Ninh.

Ánh tà dương dịu dàng nhuộm khắp cung điện một lớp màu nhung ấm áp. Trước cung Khôn Ninh, kẻ tấp nập, cung nhân châu đầu ghé tai, chuyện ngừng.

Nói chuyện lớn xảy .

Có thể xảy chuyện lớn gì chứ, đương nhiên là chuyện của Công chúa Bình Khang lộ.

Thái giám áo tím kín miệng, Phó Nhiêu hỏi manh mối gì, đành mang một bụng nghi hoặc bước điện.

Nàng khom theo nội thị, dám ngẩng đầu, chỉ giả vờ sợ hãi, trong điện, quỳ xuống.

“Thần nữ Phó Nhiêu thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”

Ánh mắt liếc thoáng qua thấy bên trong , kẻ , cảnh tượng muôn hồng ngàn tía.

Đây chắc là hậu cung của .

Trong cung vốn đang hỗn loạn, bỗng chốc thứ yên tĩnh, tất cả ánh mắt đều đổ dồn Phó Nhiêu, đều là đánh giá, hoặc vui sướng khi gặp họa, hoặc là xem trò vui.

Hoàng hậu thẳng ở phía , vẻ mặt đanh , : “Phó Nhiêu, hôm nay ngươi cung dự tiệc, tại vắng mặt?”

Phó Nhiêu đoán nàng sẽ hỏi câu , nơm nớp lo sợ .

“Hồi bẩm nương nương, thần nữ cung đúng lúc gặp mưa to, nội thị bất cẩn giẫm váy, bẩn váy, đành bất đắc dĩ cung Tích Ngọc đồ, cô nương Thẩm gia thể chứng việc , chỉ là khi thần nữ quần áo xong ngoài thì thấy ai nữa, thần nữ đường, mưa to tầm tã, lạc đường, lòng thần nữ nóng như lửa đốt, nào ngờ càng càng lạc, đó bất ngờ gặp một vị công công, đợi đến khi mưa tạnh thì mới tìm đường.”

Phó Nhiêu dứt lời, một giọng lạnh lùng vang lên từ bên cạnh.

“To gan, ngươi dám dối mặt Hoàng hậu nương nương!”

Phó Nhiêu âm thầm liếc qua, thấy đầu nàng đầy châu ngọc, khoác bộ đồ rực rỡ quyền quý, thấy Công chúa Bình Khang đang nàng ôm ở phía ngực, Thục Quý phi thì là ai?

Phó Nhiêu vẻ nghi hoặc, ngơ ngác Thục Quý phi: “Lời của nương nương là ý gì? Thần nữ dối điều gì?”

thể thừa nhận chuyện trúng dược nên đương nhiên xóa bỏ đoạn tranh chấp với Công chúa Bình Khang.

Thục Quý phi ngờ Phó Nhiêu dám trắng trợn láo, nghĩ đến hôm nay con gái chịu thiệt thòi lớn, tức giận : “Làm càn, Bình Khang gả thấp cho Từ Gia, ngươi ôm hận trong lòng, hôm nay mang độc cung, thừa dịp y phục sai dẫn Bình Khang tới, tay hại nàng. Phó Nhiêu, ngươi thật to gan lớn mật, c.h.ế.t mười cũng đủ chuộc tội!”

Hóa cung nữ Phó Nhiêu lừa đường gặp nội thị mà Hoàng đế sắp xếp chăm sóc cho Phó Nhiêu, ả cố tình dẫn nội thị nơi khác, khi trở về thì thấy Công chúa Bình Khang trói chặt, một thể cứu suýt nữa Công chúa Bình Khang tức giận bóp chết, tình thế nguy cấp, ả đành bẩm báo Thục Quý phi .

Thục Quý phi hoảng hốt, vội vàng tìm lý do rời tiệc giữa chừng, dẫn đến cung Tích Ngọc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-20.html.]

Cảnh tượng mà nàng thấy ở cung Tích Ngọc chính là ác mộng trong cuộc đời nàng .

Lúc dáng vẻ của nữ nhi giống như một con rắn lột da, quấn lấy cung nữ ngất xỉu, cắn liếm…

Lúc đó nàng suýt nữa ngất , lập tức sai thuộc hạ đến cung Phỉ Thúy lấy thuốc giải.

trong lúc đó, Hoàng hậu tin từ dẫn theo cung nhân cung Tích Ngọc.

Ngộ nhỡ việc lộ , nữ nhi còn mặt mũi gặp ai, nàng cũng cần tranh giành địa vị nữa, Hoàng đế chắc chắn sẽ điều tra kỹ lưỡng chuyện , nàng thể dọa ngoài nhưng thể qua mặt Hoàng đế.

Chuyện nàng hạ độc ám hại Phó Nhiêu chắc chắn sẽ che giấu .

Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, nàng nhường quyền lực quản lý lục cung để đổi Hoàng hậu dừng bước ở ngoài cung Tích Ngọc.

Ngay đó, nàng hắt nước bẩn lên đầu Phó Nhiêu, Công chúa Bình Khang Phó Nhiêu hạ độc, còn là loại độc nào thì Thục Quý phi .

Hoàng hậu nửa tin nửa ngờ, phái tìm Phó Nhiêu.

Nào ngờ giờ ngọ mưa to như trút nước, cung nhân khó thể , tuy tuần tra một nhưng vẫn thấy bóng dáng Phó Nhiêu.

Mãi mới chờ đến lúc hết mưa, đưa nữ quyến khỏi cung, cuối cùng cũng tóm Phó Nhiêu.

Hiện tại trong cung Khôn Ninh, ngoại trừ Thẩm Dữu và một cô nương khác liên quan đến vụ việc ngày hôm nay, các quan quyến khác khỏi cung.

Lời của Thục Quý phi nhiều sơ hở.

Phó Nhiêu nhanh chóng nắm điểm mấu chốt: “Xin hỏi nương nương, thần nữ mang độc gì cung? Có chứng cứ gì ?”

Thục Quý phi đoán nàng sẽ như từ , với Hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương, mấy cung nữ bên cạnh Khang Nhi thể chứng.”

Trước khi tìm thấy Phó Nhiêu, Hoàng hậu tra hỏi cung nữ bên cạnh Công chúa Bình Khang, đương nhiên ở cung Phỉ Thúy đều trăm miệng một lời tố giác Phó Nhiêu.

Hoàng hậu về phía Phó Nhiêu với vẻ mặt phức tạp, che khăn nhẹ nhàng khụ một tiếng, lộ chút mệt mỏi: “Phó Nhiêu, hôm nay ngươi gặp Công chúa Bình Khang ?”

“Hồi bẩm nương nương, thần nữ từng!” Phó Nhiêu một mực chắc chắn gặp Công chúa Bình Khang, mà lúc Công chúa Bình Khang vì để tránh tai mắt khác nên cũng để cho ai ả tới cung Tích Ngọc, cho nên Phó Nhiêu mới cơ hội lợi dụng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Người sáng suốt cũng , cho Phó Nhiêu một trăm lá gan cũng dám mang theo thuốc độc cung ám hại Công chúa, nhất định là con Thục Quý phi trộm gà thành, ngược còn mất nắm gạo.

những cung phi và những quý nữ dám đỡ cho Phó Nhiêu chứ.

Mà Hoàng hậu Thục Quý phi hứa nhường quyền quản lý hậu cung thì đương nhiên cũng chẳng tiện truy cứu thêm nữa.

“Ngươi dùng cái gì chứng minh từng gặp Công chúa Bình Khang?”

Phó Nhiêu âm thầm lạnh, Hoàng hậu quả nhiên sẽ vì nàng mà đắc tội Thục Quý phi, chân tướng như thế nào quan trọng, đối với những bề như các nàng , lợi ích mới là hàng đầu.

Nàng dám chuyện trúng dược, Hoàng hậu đương nhiên thể dùng một gậy đánh ngã Thục Quý phi, việc , còn bằng nhân cơ hội bán tình nghĩa cho Thục Quý phi, đổi lấy lợi ích.

Nàng nhất định sẽ trả thù con Công chúa Bình Khang nhưng hiện tại, điều quan trọng nhất chính là thoát .

Phó Nhiêu suy nghĩ một lát, ngước mắt về phía Thẩm Dữu: “Thẩm cô nương, lúc bảo ngươi đợi cùng về cung Diên Khánh, tại cô nương ?”

Thẩm Dữu cũng ngờ về xảy nhiều chuyện như , mặt hiện lên vẻ hổ, nhưng hiện tại Thục Quý phi quyết tâm dồn Phó Nhiêu chỗ chết, mà Hoàng hậu rõ ràng sẽ giúp Phó Nhiêu, nàng thể một xoay chuyển tình thế, nàng là cháu gái của Hoàng Thái hậu, thường ngày tham gia cuộc chiến giữa hai cung, hôm nay thể xuất đầu vì Phó Nhiêu ?

Thẩm Dữu tránh khỏi ánh mắt nóng rực của Phó Nhiêu, chỉ cụp mắt thi lễ với Hoàng hậu.

“Nương nương, khi thần nữ rời , đúng là Phó cô nương y phục ở bình phong, chỉ là thần nữ và hai vị khác rời , Mai chờ Phó cô nương, còn thì thần nữ .”

Mai Linh Tiêu hiển nhiên về phía Công chúa Bình Khang, điều phá hỏng đường của Phó Nhiêu.

Quả nhiên Mai Linh Tiêu tiến lên, quỳ lạy .

“Hoàng hậu nương nương, thần nữ Phó cô nương cung đầu, sợ nàng lạc đường nên chờ nàng cùng về cung Diên Khánh, nào ngờ Phó cô nương xiêm y xong thì quá mót, bảo thần nữ rời , hiện giờ nghĩ , nhất định là Phó cô nương nhân cơ hội dụ Công chúa đến gặp , đó ám hại Công chúa.”

Nàng dứt lời, trong điện yên tĩnh.

Những chuyện đều Phó Nhiêu đoán nhưng chỉ điều nàng ngờ Hoàng hậu Thục Quý phi mua chuộc.

Sở dĩ hôm nay nàng dám xuống tay với Bình Khang là nàng cược Hoàng hậu sẽ nhân cơ hội hạ bệ Thục Quý phi, nào ngờ Thục Quý phi cũng là ghê gớm, dùng cách gì mà thuyết phục Hoàng hậu ngơ.

Mà nàng càng dự đoán sẽ trúng độc, gặp Hoàng đế…

Tất cả thứ như những vụn băng nhỏ lăn qua trái tim nàng, khi đau đớn qua , đầu óc nàng nhanh chóng hoạt động, suy nghĩ tìm cách đối phó.

“Hoàng hậu nương nương, miệng mồm cung Phỉ Thúy chỉ trích thần nữ, thế nhưng thần nữ cũng là Huyện chúa do thánh thượng phong, cho dù chỉ trích cũng chứng cứ xác thực, thứ nhất, thần nữ dụ Công chúa tới gặp bằng cách nào? Thứ hai, thần nữ hạ độc gì với Công chúa? Thứ ba, Công chúa điện hạ giải độc như thế nào?”

Phó Nhiêu hỏi điểm mấu chốt.

Hoàng hậu , trong lòng chợt động, ánh mắt giễu cợt về phía Thục Quý phi.

Sắc mặt Thục Quý phi lập tức thâm trầm thể tả, khi do dự một lát, nàng ngước mắt, liếc Phó Nhiêu, .

“Những thắc mắc , bổn cung tự khắc sẽ trả lời ngươi, chỉ là bổn cung hỏi ngươi , từ nãy đến giờ ngươi ? Hôm nay là tiệc mừng thọ của nương nương, mưa tạnh mà ngươi tới cung Khôn Ninh thỉnh tội , ngược còn xuất cung, Phó cô nương đừng với , ngay cả chút phép tắc mà ngươi cũng ?”

Thục Quý phi cũng nắm điểm yếu của Phó Nhiêu.

Đầu ngón tay Phó Nhiêu trở nên trắng bệch, nàng cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh ngoài mặt: “Thần nữ mới , thần nữ lạc đường…”

“Ta thấy là ngươi tật giật trốn tránh!”

“Nương nương, thần nữ … thần nữ tránh mưa lạc đường, tình cờ gặp một tiểu hoàng môn, tiệc mừng thọ kết thúc, thần nữ hoảng sợ, dám quấy rầy nương nương nên định rời khỏi cung.” Phó Nhiêu quỳ sát đất dậy nổi một nữa.

Hoàng hậu cũng lâm tình thế tiến thoái lưỡng nan, suy nghĩ một lát, ung dung hỏi: “Ngươi , tại tự ý xuất cung? Có ai chứng ?”

Tiếng dứt, bên ngoài điện vọng một giọng uy nghiêm.

“Trẫm thể chứng!”

Loading...