Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 21

Cập nhật lúc: 2025-02-05 12:37:50
Lượt xem: 221

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi thấy bóng dáng cao lớn bước nhanh như gió, tất cả phi tần đều dậy quỳ xuống.

“Thần xin thỉnh an Hoàng thượng.”

Hoàng đế mặc một bộ trực chuyết vàng Hàng Châu, cũng quá nhiều hoa văn phức tạp, trực chuyết cắt may vặn tôn lên những đường nét mạnh mẽ, vóc dáng cao ráo, tao nhã của mặc. Trong tay cầm tràng hạt gỗ tử đàn nhỏ, chắp tay lưng, mặt biểu lộ cảm xúc gì.

Chàng vốn dĩ tuấn tú, tuy qua nhi lập chi niên (*) nhưng ngũ quan mất sự sắc bén thời trẻ, trong vẻ uy nghi và tao nhã pha trộn một chút sâu lắng, trải qua những năm tháng trầm lắng, khí chất thanh tao đó nhuộm một màu khí chất u sầu.

(*) Nhi lập chi niên (而立之年): tuổi xây dựng sự nghiệp, chỉ ba mươi tuổi.

Chàng sừng sững giữa cảnh sắc muôn hồng ngàn tía, như sắc trời chiếu xuống, khuôn mặt nhuốm ánh sáng rực rỡ.

Chàng thẳng, thong dong xuống: “Bình .”

Chúng phi dậy, lượt thu tâm trạng xem náo nhiệt, hoặc nín thở lắng lùi sang một bên, hoặc táo bạo về phía Hoàng đế ngóng trông, thỉnh thoảng động tác vuốt tóc, cố gắng thu hút sự chú ý của Hoàng đế.

Chỉ Phó Nhiêu quỳ mặt đất, nhúc nhích.

Không một ai để ý hình mảnh mai bộ y phục rộng lớn phức tạp đang run nhè nhẹ.

Tim nàng gần như nhảy lên cổ họng.

Nàng , dùng cả đời giam cầm để đổi lấy khoảnh khắc thoát , đáng giá ?

Nàng vẫn còn nhen nhóm chút hy vọng cuối cùng đừng , hy vọng sẽ giữ lời hứa, giúp nàng giải quyết hậu quả.

Hoàng đế nhàn nhã đặt tay lên đầu gối, chậm rãi mân mê chuỗi tràng hạt tử đàn trong tay, ánh mắt nghiêng lệch dừng ở Phó Nhiêu.

Váy đỏ tím phủ dài mặt đất như cuộn tranh tuyệt , cánh tay ngọc trắng như tuyết duỗi từ chiếc áo choàng rộng rãi, chắp mặt đất.

Trắng chút huyết sắc nào.

Chàng bỗng nhiên nhớ về y phục tơ lụa thêu chỉ vàng từng tuột khỏi lòng bàn tay

Đến giờ sự tê dại đó vẫn còn âm ỉ trong tâm trí.

Hoàng đế dừng một chút, dời mắt, nhận lấy tách mà Hoàng hậu tự đưa tới, nhấp một ngụm.

Sau đó Hoàng hậu xuống bên cạnh , sắc mặt hơn một chút, mỉm hỏi: “Dựa theo ý của bệ hạ, nãy Phó cô nương rời cung là theo khẩu dụ của ngài?”

Hàng chục cặp mắt trong điện đổ dồn Hoàng đế, Thục Quý phi ôm chặt nữ nhi hơn, trong lòng bối rối Hoàng đế.

Hoàng đế đặt tách xuống, gật đầu : “Trẫm qua rừng trúc cung Văn Hoa, đúng lúc thấy dẫn nàng tìm đường, trẫm hỏi nàng vài câu, mới mưa quá to nên lạc đường, lỡ mất tiệc mừng thọ của Hoàng hậu, trẫm nghĩ nàng còn bệnh ở nhà nên cho phép nàng khỏi cung.”

Phó Nhiêu thở dài nhẹ nhõm, cột sống căng thẳng thả lỏng, cơ thể trùng xuống.

Hoàng đế thấy hành động của nàng.

“Thì là thế.” Hoàng hậu đổi vẻ nghiêm nghị , biểu cảm lập tức trở nên dịu dàng, vội vã đưa tay về phía Phó Nhiêu: “Phó cô nương hãy bình .”

“Tạ bệ hạ, tạ Hoàng hậu nương nương.”

Phó Nhiêu đờ đẫn dậy, cụp mắt xuống, chậm rãi lùi vài bước sang một bên.

Khóe mắt chú ý tới tầm mắt liếc qua nàng, tim nàng đập thình thịch, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Chàng hứa sẽ thả nàng , đương nhiên sẽ nuốt lời.

Bên , dời mắt tới chỗ Thục Quý phi, nheo mắt , lạnh giọng hỏi: “Tại Quý phi nổi giận loạn ?”

Hoàng hậu chầm chậm liếc mắt Thục Quý phi một cái, bình thường chỉ cần Hoàng đế xuất hiện, Thục Quý phi chắc chắn là đầu tiên đến nghênh đón, hôm nay như câm , sắc mặt xanh xao, chắc rằng chuyện ở cung Tích Ngọc đơn giản.

Từ lúc Hoàng đế bước , trái tim Thục Quý phi nguội lạnh, cũng chẳng ngoài bao lâu, lúc ngoại trừ một điều nhịn là chín điều lành, chuyển sự chú ý của Hoàng đế thì cũng còn cách nào khác.

“Hồi bẩm bệ hạ, lúc thần nghi ngờ Bình Khang và Phó cô nương tranh chấp nên hỏi vài câu, bây giờ bệ hạ chấp thuận nàng khỏi cung, thần đương nhiên lời nào để .”

Chỉ mong Hoàng đế bỏ qua chuyện , đừng điều tra thêm.

Hoàng đế giá lâm, tình thế khác , Hoàng hậu tìm cơ hội, hận thể mạnh mẽ trị Thục Quý phi một chút.

“Hả? Lời của Quý phi khiến bổn cung khó hiểu, nãy ngươi cứ ầm ĩ g.i.ế.c , đột nhiên truy cứu nữa? Không ngươi Phó cô nương hạ độc Bình Khang ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-21.html.]

Thục Quý phi thấy vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của Hoàng hậu, tức giận đến đau phổi, ngoài mặt vẫn bình tĩnh : “Quả thật thần nghi ngờ Phó thị gây rối Bình Khang, nhưng mắt chứng cứ, thần cũng thể tùy tiện buộc tội Huyện chúa, thôi, hôm nay là sinh nhật của Hoàng hậu nương nương, thần đương nhiên giữ mặt mũi cho Hoàng hậu, con chúng đành nén giận, truy cứu nữa.”

Hoàng hậu tức , thấy Thục Quý phi bỗng nhiên ngừng công kích, càng hoài nghi trong đó điều mờ ám nên nghiêm nghị : “Bệ hạ, thần cho rằng, một là Công chúa đương triều, một là Huyện chúa do bệ hạ phong, điều tra rõ chuyện thì sẽ liên lụy đến danh dự hai , cũng ảnh hưởng tới cảm xúc của bệ hạ.”

Thục Quý phi hận thể bóp c.h.ế.t Hoàng hậu, giả vờ chút uất ức với Hoàng đế: “Bệ hạ, thần vốn truy cứu, nếu Hoàng hậu nương nương cứ buông tha thì thần đành , hôm nay là tiệc mừng thọ của nương nương, nội thị quản lý chu , cho nên nhiều quan quyến ướt xiêm y như , nếu như thế thì Phó thị chẳng vì y phục mà xảy tranh chấp với Bình Khang.”

Hoàng hậu nghĩ thầm Thục Quý phi thật xảo quyệt, khắp nơi moi móc lầm của khác, sắc mặt nàng tái mét, đè nén cơn giận trong lòng, quỳ xuống mặt Hoàng đế.

“Bệ hạ, quả thật hôm nay thần trông coi chu , xin bệ hạ trách phạt.”

Chuyện của nàng là gì cả, Hoàng đế sẽ trách móc nặng nề, nhưng còn Thục Quý phi, sợ là đơn giản như .

Thục Quý phi thấy Hoàng hậu phản tướng nhất quân (*), tức đến mức xuống đài , tức giận vì mất cảnh giác để Hoàng hậu nắm thế chủ động.

(*) Phản tướng nhất quân (反将一军): Khi đang nắm ưu thế cực lớn thì đột nhiên tình hình nghịch chuyển.

Hoàng đế dò xét liếc hai bên, trong lòng sáng tỏ như gương.

Ngược chuyển tầm mắt về phía Công chúa Bình Khang trong lòng Thục Quý phi, chỉ thấy mắt nữ nhi dại , cái gì kích thích, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, cả như cà sương giá (*), mệt mỏi thể tả.

Vân Mộng Hạ Vũ

(*) Cà sương giá (霜的茄子): câu xuất phát từ phương Bắc. Mỗi khi cuối thu, nhất là tiết sương giáng (23 hoặc 24 tháng 10), phương Bắc vì nhiệt độ trong đêm hạ thấp mà thực vật kết một tầng sương mỏng, lúc quả cà hái (cà chịu nhiệt độ cao nhưng sợ lạnh) chịu sương lạnh kích thích nên làn da bên ngoài nhăn nheo, dùng để chỉ một tinh thần uể oải phấn chấn, phờ phạc, suy sụp, mất hồn…

Hoàng đế nhướng mày: “Bình Khang ?”

Thục Quý phi liếc qua nữ nhi trong ngực, nước mắt lập tức trào , mang theo tiếng nức nở : “Thần cũng , khi thần thấy nàng ở cung Tích Ngọc thì nàng như … Chỉ một tiếng sấm dọa sợ , đợi lát nữa thần sẽ cho đến chùa Hộ Quốc mời pháp sư pháp sự, cầu phúc bệ hạ và Bình Khang…”

Thục Quý phi còn dứt lời Hoàng hậu ngắt lời: “Ơ, Thục Quý phi cho rằng chúng nhiều như điếc ư, nãy ngươi Phó Nhiêu hại Bình Khang ?”

“Ý thần là…”

Thục Quý phi còn cãi , Hoàng đế lạnh giọng cắt lời: “Đều câm miệng !”

Hai hậm hực im miệng.

Hoàng đế Bình Khang đầy thâm ý: “Bình Khang, con phụ hoàng , con thế?”

Đôi mắt trống rỗng của Bình Khang chuyển động, tầm mắt dần tập trung , bóng dáng Phó Nhiêu rõ dần trong mắt ả, ả như kích thích dữ dội, sắc mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, òa lên .

“Phụ hoàng, cầu xin phụ hoàng chủ cho nhi thần…”

Thục Quý phi giật khi thấy nữ nhi đột nhiên lao về phía chân Hoàng đế, nàng duỗi tay kéo ả nhưng kịp.

Công chúa Bình Khang dùng hết sức lực thoát khỏi sự kìm kẹp của Thục Quý phi, quỳ xuống chân Hoàng đế, ôm lấy ống quần lớn.

“Phụ hoàng, Phó Nhiêu vẫn luôn ghi hận nữ nhi trong lòng, hạ độc nữ nhi!”

Phó Nhiêu tim giật thót, chuyện nàng lo lắng nhất xảy .

“Bệ hạ, thần nữ oan!” Phó Nhiêu quỳ sụp xuống, nước mắt như chuỗi ngọc đứt rơi xuống đất từng giọt từng giọt.

Ngoại trừ tỏ yếu thế, nàng còn lựa chọn nào khác. Chỉ hy vọng sẽ tin nàng vì sự vô tội của .

“Nếu thần nữ thật sự hại Công chúa, tại mạo hiểm liều ở trong cung? Thứ cho thần nữ một câu đại bất kính, Công chúa Bình Khang sống ngay bên cạnh thần nữ, nếu thần nữ thật sự nổi lòng , e rằng tay ở bên ngoài cung sẽ tiện hơn chứ.”

Lời của Phó Nhiêu lý, đúng là ai tin.

Hoàng đế Phó Nhiêu, ánh mắt dò xét thẳng mắt Công chúa Bình Khang: “Trẫm hỏi con, nàng hạ độc gì với con?”

Công chúa Bình Khang lắc lắc đầu, hình ảnh sự việc xảy trong cung Tích Ngọc hiện lên trong tâm trí, cảm giác ghê tởm dâng lên, ả hổ, giận dữ thôi: “Là mị dược…”

Hoàng đế nặng nề nhắm mắt , lúc suy đoán ban đầu xác minh.

Nỗi giận trong mắt Hoàng đế thể kìm nén nữa, giọng lạnh như băng thốt từ kẽ răng: “Trẫm hỏi con cuối, là mị dược thì con giải độc thế nào?”

Công chúa Bình Khang tại Hoàng đế hỏi ả như , sắc mặt lạnh lùng của cho sợ hết hồn, ấp úng: “Nhi thần… nhi thần…” Ả ngoảnh Thục Quý phi.

Việc đến nước , Thục Quý phi đành kiên trì đến cùng.

Nàng giơ khăn lau nước mắt, nức nở : “Bệ hạ, thần cho để Bình Khang nước lạnh, ngâm nửa canh giờ mới giải dược tính… Lúc là lo tổn hại thanh danh nàng, bệ hạ, Phó thị ác độc đến …”

Hoàng đế những giận mà còn , chính miệng Chu Hành Xuân cho , loại độc nếu thuốc giải giao hoan với nam tử thì giải , Thục Quý phi thể giải độc cho Bình Khang chỉ với một thùng nước lạnh ? Tất nhiên là dối.

Sự thật là trong tay Thục Quý phi thuốc giải.

Loading...