Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 22
Cập nhật lúc: 2025-02-05 12:37:51
Lượt xem: 205
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chàng nhớ lời của Phó Nhiêu, trong lúc hai giằng co, bất cẩn hít bột thuốc.
Phó Nhiêu thoát , Bình Khang nàng cũng trúng độc, tiết lộ sự thật mặt .
Dược tính của loại độc mạnh thế nào, tự trải nghiệm, ?
Bình thường Phó Nhiêu dịu dàng, tao nhã cỡ nào biến thành một tiểu hồ ly quấn lấy ngừng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chàng bốn mới thể giúp nàng giải mị dược.
Chàng một lời, đáy mắt lạnh băng khiến rét mà run.
Thục Quý phi và Công chúa Bình Khang đều ngơ ngác, hiểu tại Hoàng đế chất vấn Phó Nhiêu, ngược cứ luôn tra hỏi con nàng .
Chỉ Phó Nhiêu mơ hồ hiểu .
Bởi , lời buộc tội của Công chúa Bình Khang những thể vạch tội nàng mà ngược còn bán chính .
Bấy giờ sợi dây căng chặt trong lòng Phó Nhiêu mới buông lỏng.
Cơ thể nàng lung lay, suýt nữa ngã xuống đất.
Khóe mắt Hoàng đế chú ý tới sự khó chịu của nàng, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.
Nàng nữ nhi của hãm hại, thất với , suýt nữa Thục Quý phi tính kế.
Quả nhiên là uất ức đến cùng cực.
Lúc cho nàng một lá bùa hộ mệnh.
Hoàng đế hề rằng, cán cân trong lòng lặng lẽ nghiêng về phía Phó Nhiêu.
Mây mù tan hết, ánh hoàng hôn chiếu muôn nơi, từ khung cửa sổ rọi tia sáng vàng.
Phó Nhiêu ngước mắt chằm chằm vầng sáng rực rỡ , sự tủi khỏi dâng lên.
Hoàng đế im lặng một hồi lâu, trong điện tĩnh lặng thể thấy tiếng kim rơi.
Một lát mới mở miệng.
“Người , dẫn Công chúa Bình Khang , đánh hai mươi đại bản, đưa về Từ phủ, lệnh cung!”
Công chúa Bình Khang lập tức như nghẹn một ở cổ họng, thể tin , mở miệng chất vấn, nhưng bất ngờ cổ họng như cứng phát tiếng nào.
Thục Quý phi xông tới, ôm chặt lấy nữ nhi trong lòng, màng tới vẻ ngoài nữa, quỳ sụp xuống đất lớn: “Bệ hạ, nàng chính là trưởng nữ của ngài, là nữ nhi mà ngài thương yêu nhất, tại ngài hỏi rõ ràng trách phạt nàng…”
Hoàng đế đợi nàng xong, ánh mắt lạnh băng liếc nàng : “Thục Quý phi, nàng thật sự trẫm tra ?”
Thục Quý phi run rẩy cả , chút may mắn cuối cùng cũng tan biến .
Chắc hẳn là khi Phó Nhiêu mất tích trong chốc lát gặp Hoàng đế, tố cáo ngự trạng, Hoàng đế dự tính mà đến, lời biện bạch của nàng chỉ còn nghẹn , buồn bã bệt xuống đất, thê thảm vô cùng.
Công chúa Bình Khang ngu nữa cũng đoán lẽ chuyện bại lộ nhưng vẫn cố chấp nắm góc áo Thục Quý phi, nước mắt lưng tròng, “Mẫu phi… mẫu phi… cứu con…”
Thục Quý phi nữ nhi bất lực của , nước mắt rưng rưng tuôn rơi, mở miệng gì đó nhưng e ngại Hoàng đế ở đây, cố nén đau đớn lắc đầu.
Hoàng đế về phía Công chúa Bình Khang với ánh mắt nghiêm nghị: “Về nếu Phó thị gặp bất cứ vấn đề gì, trẫm sẽ tra mà bắt con tới hỏi, nếu , con dời đến đất phong, vĩnh viễn kinh!”
Công chúa Bình Khang dường như rút gân, ngã quỵ mặt đất.
Phó Nhiêu kinh ngạc liếc Hoàng đế, là ngược Công chúa Bình Khang là nàng xảy chuyện nhất.
Chiếc bùa hộ mệnh mà Hoàng đế ban thật đúng là khiến vui mừng.
Hoàng đế xử lý xong Công chúa Bình Khang, tầm mắt dừng Thục Quý phi, sắc mặt càng lạnh nhạt hơn.
“Thục Quý phi là ruột mà thể dạy dỗ nữ nhi, đây là thất trách, ngay bây giờ tước phân vị, giáng xuống Phi.”
“Bệ hạ…” Thục Quý phi đem tuyệt chiêu của dùng, quỳ chân mà đến lê hoa đái vũ (*).
(*) Lê hoa đái vũ (梨花带雨): Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi của Dương Quý phi. Sau dùng để miêu tả sự kiều diễm của con gái.
Hoàng đế để ý tới, nhàn nhạt phất tay áo dậy, rút góc áo khỏi lòng bàn tay nàng , bước lên vài bước, thẳng về phía .
“Ngay cả nữ nhi của mà nàng còn dạy thì chi tới Hoàng tử, thôi thì cho Tam Hoàng tử dọn qua cung Khôn Ninh, giao cho Hoàng hậu nuôi dạy!”
Hoàng đế xong lời thì nhanh chóng rời .
Hoàng hậu vui mừng khôn xiết, vội vàng dẫn theo các phi tần quỳ lạy: “Cung tiễn bệ hạ!”
Nàng ngẩng đầu lên chăm chú bóng dáng liêm khiết , chậm rãi nở một nụ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-22.html.]
Nàng Thục Quý phi áp chế bấy lâu nay, cuối cùng hôm nay cũng trút giận.
Phần thọ lễ nàng vui.
Trong khi đó Thục Quý phi… À gọi là Thục Phi mới đúng, suy sụp ngã xuống đất, trực tiếp ngất .
Hoàng hậu đổi vẻ mặt suy sụp tinh thần, ung dung xử lý Thục Phi và Công chúa Bình Khang, cuối cùng tầm mắt dừng Phó Nhiêu, nở nụ hài lòng.
“Hôm nay Phó cô nương ở trong cung dọa sợ, là của bổn cung, , ban cho Phó cô nương một cây ngọc như ý, một bộ trang sức bằng vàng nạm ngọc, một đôi vòng ngọc phỉ thúy, Lý Toàn, đưa Huyện chúa rời cung!”
“Nô tài tuân chỉ!”
“Tạ nương nương.” Phó Nhiêu bình tĩnh thi lễ, lúc lui ngoài.
Trước thái độ ân cần của Hoàng hậu, nàng chẳng thấy vui mừng, nàng chỉ thoát khỏi cung điện ngột ngạt .
Nội thị tên Lý Toàn dẫn Phó Nhiêu rời khỏi cung Khôn Ninh, tiểu hoàng môn mà Lãnh Hoài An sai tới ngăn .
“Lý công công, bệ hạ lệnh để nô tài dẫn Huyện chúa xuất cung.”
Lý Toàn lập tức phất tay, hiệu cho tiểu nội thị lưng đưa lễ qua: “Vậy thì vất vả cho ngươi .”
Tiểu hoàng môn thận trọng đón lấy hộp gấm tử đàn nạm bát bảo, hiệu cho Phó Nhiêu .
Phó Nhiêu theo chân tiểu hoàng môn men theo hành lang rẽ khỏi Đông lục cung, đó về phía nam dọc theo bức tường cung dài.
Đường trong cung dài dằng dặc mà sâu thẳm, màu đỏ rực thiêu đốt mắt nàng, cơ thể nàng căng cứng, trán nàng rịn những giọt mồ hôi mỏng, khi rời khỏi cung, nàng thể buông lỏng cảnh giác.
Cơn đau ẩn hiện bên cơ thể theo từng bước chân khập khiễng của nàng, xuyên thấu lục phủ ngũ tạng, nàng chịu đựng và tựa tường để bước .
Khi ngang qua cửa ngách điện Phụng Tiên, ánh nắng vàng đột ngột chiếu nàng, nàng nheo mắt , một luồng ấm bất ngờ bao trùm khiến nàng rùng , nàng nghiêng mặt sang thì bất ngờ phát hiện một bóng mặc đồ vàng đang bên cửa ngách.
Ánh chiều tà kéo dài bóng hình của , ngược sáng như tiên hoàng giáng thế, khiến dám thẳng.
Phó Nhiêu ngừng một lát, xoay bước .
Nàng cụp mắt xuống, chậm rãi tới mặt , chuẩn cúi .
“Thần nữ tạ ơn cứu mạng của bệ hạ…”
“Miễn lễ.”
Hoàng đế thấy nàng yếu ớt, vội vàng đưa tay đỡ nàng, khi tay chạm cánh tay nàng, Phó Nhiêu vô thức rụt , tay Hoàng đế cứng , khuôn mặt lộ vẻ mất tự nhiên, lập tức thu tay, chắp ở lưng.
Khuôn mặt Phó Nhiêu ửng đỏ, kiều diễm vô song, thậm chí thua kém gì đám mây hồng bầu trời.
Nàng vô cùng khó xử, dám , n.g.ự.c phập phồng, thử hỏi: “Bệ hạ còn gì dặn dò nữa ?” Là giọng điệu gấp chờ nổi rời .
Chàng còn lời nào.
Gió đêm thổi mơn man bay tà váy rộng của nàng, khiến dáng nàng càng thêm nhỏ bé.
Cảnh ngộ của nàng ở cung Khôn Ninh ngày hôm nay thực sự khiến đau lòng.
Thục Quý phi bất chợt tính kế, đúng là hủy hoại cuộc đời nàng.
Chàng thật sự đành lòng để nàng khỏi cung như , mặc dù rằng giữ nàng sẽ cho thanh danh của , nhưng đành lòng nàng cô đơn lẻ bóng, lạc lõng đường đời, một gánh chịu thứ .
Chàng gặp nàng khi nàng rời cung, cho nàng một cơ hội lựa chọn.
khi nàng chuyện vẫn quyết đoán.
Những lời lẽ mà chuẩn sẵn đều nghẹn trong cổ họng.
Ánh tà dương chiếu rọi lên cành cây, hoàng hôn nối liền , bầu trời nhuộm một ráng mây đỏ rực, bầu trời trong vắt vô tận, bao la rộng lớn.
Lần buông tay, là nên .
Phó Nhiêu chằm chằm đến mức da đầu tê dại, nhớ ở cung Khôn Ninh, bênh vực nàng, nàng lấy hết can đảm, khàn giọng hỏi: “Nếu bệ hạ gì căn dặn, thần nữ xin xuất cung…”
Bước chân nàng loạng choạng, khi sợ hãi, mệt mỏi ẩn sâu trong dâng lên như thủy triều, chỉ dựa một chống đỡ, hiện giờ Hoàng đế chịu cho nàng , dây cung căng nữa, nàng là chiếc nỏ sắp gãy…
Nàng nâng bước thôi, mở lời, nàng dám .
Một làn gió nhẹ thổi qua tóc mai nàng khẽ bay, nàng vuốt , thở mát lạnh của gần như trùm lấy đỉnh đầu nàng, tạo nên một vẻ quyến rũ.
Một lát mới phát một tiếng “ừm” nghèn nghẹn từ trong lồng ngực.
Phó Nhiêu tuân lệnh, như đại xá, lặng lẽ rút lui.
Khi đến cửa ngách, đang định xoay thì nàng thấy lưng truyền đến tiếng thở dài khe khẽ của .
“Nếu như chịu nổi thì tới tìm trẫm, trẫm, sẽ vĩnh viễn giúp đỡ nàng.”