Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 24

Cập nhật lúc: 2025-02-05 12:37:55
Lượt xem: 186

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dược đồng hơn mười tuổi giận dữ vung tay áo, tuy rằng thấp bé nhưng sức lực nhỏ, còn giật ngược cao to .

“Cô nương dạy chế thuốc, đem theo phương thuốc đến Gia Châu, lẽ thể giúp .”

Người cao lớn hơn lao đến ôm eo , cho .

Hai dược đồng lao , đánh đ.ấ.m túi bụi.

Phó Nhiêu ở tiền sảnh, hai mắt đẫm lệ, một luồng dũng khí tuôn trào từ trong lồng ngực, nàng buột miệng .

“Hai các ngươi đừng cãi nữa, tất cả ở trông coi tiệm, !”

Nàng trở về quỳ gối đau khổ van nài mặt Trịnh thị thu xếp thỏa các công việc trong nhà.

Đêm khuya nàng nhớ lời của Hoàng đế, nếu về , thì mong Hoàng đế thể trông nom quả phụ ấu của nàng. Nàng thức suốt đêm một phong thư bảo Đào Nhi giữ kỹ, nếu nàng chuyện gì bất trắc thì hãy giao phong thư đến phủ Tả đô Ngự sử, tin rằng Trình lão đại nhân chắc chắn sẽ giúp nàng chuyển cho Thánh thượng. Đào Nhi suýt nữa ngất nhưng thể cản nàng.

Ngày hôm Phó Nhiêu để một đám nô bộc, tự đến nơi chiêu mộ đặt ở cổng Chính Dương của Lễ bộ để ghi danh một , tự nhận danh sách ngự bút (*), khi đề tên giới thiệu, nàng khai tên Trần Hành.

(*) Ngự bút: chỉ chữ hoặc tranh tự tay vua hoặc vẽ.

Nàng định một nhưng dược đồng Gia Châu cứ cứng đầu theo, Phó Nhiêu đồng ý.

Hàng ngày triều đình đều xe ngựa đưa những vị lương y chiêu mộ đến Gia Châu, danh sách những vị lương y sẽ báo lên triều ngày hôm .

Vân Mộng Hạ Vũ

Đến ngày thứ ba khi Phó Nhiêu rời , Hoàng đế mới vô tình thấy tên Phó Nhiêu tấu chương liên hợp giữa Lễ bộ và Thái Y viện, tức giận hộc máu, lập tức đập vỡ một bộ đồ gốm sứ men xanh Nhữ (*).

(*) Đồ gốm Nhữ: là một loại đồ gốm Trung Quốc nổi tiếng và hiếm, sản xuất thời nhà Tống, với loại Nhữ quan diêu (汝官窯) sản xuất cho triều đình trong một thời gian ngắn 20-40 năm xung quanh năm 1100.

Một cô nương gầy yếu như nàng chạy đến Gia Châu gì?

Tại nàng quan tâm tới tính mạng của như .

Chàng kéo nàng về.

Hoàng đế tức giận lo lắng, hiếm khi nổi cơn thịnh nộ nhưng chỉ một lát , bình tĩnh .

Nàng là y sĩ, vốn chí hướng cứu giúp thế gian, từ đến nay nàng là một nữ tử tầm thường, nếu đó dám đơn cáo ngự trạng, cũng sẽ dứt khoát rời khỏi cung khi mất sự trong trắng.

Chàng là thiên tử, nên hạn chế bước của nàng bằng những suy nghĩ ích kỷ của .

Chàng tựa bàn, im lặng một lúc lâu mới khàn giọng lệnh.

“Gọi Lưu Đồng.”

Lưu Đồng chính là Đô chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, là một trong mười hai thị vệ trực tiếp lệnh của Hoàng đế.

Chuyên trách thăm dò cơ mật, nắm giữ các công việc truy bắt, tuần tra, bắt trộm, danh tiếng Cẩm Y vệ ở kinh thành lẫy lừng, dường như ai ai cũng kiêng kị.

Một lát , Lưu Đồng mặc phi ngư duệ tát (*) tiến , cúi đầu hành lễ, : “Vi thần Lưu Đồng khấu kiến bệ hạ.”

(*) Phi ngư: Một loại quần áo cung cấp bởi nhà Minh. Nó gọi là “Bộ quần áo cá bay” vì họa tiết cá bay đó. Duệ tát: Là một trong những trang phục của nam giới trong triều đại nhà Minh, nó là quần áo Hoàng đế, các hoàng tử và tất cả quan văn võ mặc hằng ngày.

Hoàng đế chống tay lên ngự án, ánh mắt nặng nề : “Phái năm tên Cẩm Y vệ theo Phó Nhiêu, dọc đường bảo vệ nàng, bảo vệ nàng đến Gia Châu, nhớ kỹ, nhất định mang nàng trở về an cho trẫm.”

Lưu Đồng cúi đầu: “Thần tuân chỉ.”

Bảy ngày Phó Nhiêu mới đến Mân Huyện, Gia Châu, nơi do Ngũ quân Đô đốc phủ tiếp quản, Hoàng đế phái một Đô đốc phủ Thiêm sự chủ trì phòng ngự, bộ Mân Huyện phong tỏa, khắp các quan đạo (*) đều binh lính canh gác.

(*) Quan đạo (官道): Đường đắp lên cho xe ngựa của viên chức triều đình — Đường sá do triều đình, nhà nước cho lập để dân chúng dùng.

Binh lính đóng quân ở bãi đất rộng phía núi, lều trại trải rộng khắp nơi, tạo thành hình bàn cờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-24.html.]

Phó Nhiêu do Cẩm Y vệ đích hộ tống tới, tướng thủ giữ dám thờ ơ. Nàng đến doanh trại thái y , cẩn thận hỏi han tình hình, khi hỏi thăm, nàng phát hiện tình hình khá giống như trong ghi chép của tổ mẫu, lập tức thêm niềm tin. Nàng đích đến bẩm báo Thái Y viện phó đầu, kê đơn thuốc của tổ mẫu, nhưng thái y nào để nàng mắt, chẳng với nàng một lời.

Sau đó Phó Nhiêu đến mặt Đô đốc phủ Thiêm sự để cầu xin, vị Đô đốc phủ Thiêm sự với Lưu Đồng ở trong quân chút tình nghĩa, tên là Hoắc Sơn.

Bề ngoài Hoắc Sơn cao lớn, thô kệch, là một lính điển hình, cẩn thận đánh giá Phó Nhiêu mấy , thầm nghĩ, từ đến nay tên Lưu Đồng vẫn luôn là một Bồ Tát mặt sắt, phái tâm phúc hộ tống một cô nương tới Gia Châu, chẳng lẽ là hồng nhan tri kỷ của ?

dùng thuốc chữa dịch bệnh nào là trò đùa, những thái y còn thử nghiệm nhiều , thể để một nữ nhi tự tiện chơi đùa ?

Hắn cũng thể Lưu Đồng mất mặt, lúc nghĩ một cách: “Có một doanh trướng ở phía nam, nơi đặt một binh lính mắc bệnh, nếu ngươi sợ thì hãy thử nghiệm với họ .”

Phó Nhiêu đồng ý, mấy ngày nàng đánh bạo dùng mạng che mặt và miệng, đích thăm các binh sĩ bệnh, bốc thuốc theo đơn của tổ mẫu.

Lúc đầu hiệu quả rõ ràng, đó nàng dựa triệu chứng bệnh, tăng giảm liều lượng thuốc thích hợp.

Kỳ tích xuất hiện ở ngày thứ bảy.

Triệu chứng của ba lính nàng cứu chữa giảm đáng kể, chuyện truyền , cả nơi đóng quân gần như sôi sục.

Bên Thái Y viện, năm thái y chết, dám khinh thường, mấy thái y họp bàn với Đô đốc phủ Thiêm sự, lập tức quyết định gia tăng lượng thuốc.

Bảy ngày , tình thế cải thiện đáng kể.

Những phụng chỉ đến Gia Châu đều ở tình huống ngàn cân treo sợi tóc, hôm nay ngày mai thế nào, nếu thể sống sót, ai mà thích cơ chứ?

Lúc Hoắc Sơn coi Phó Nhiêu như tổ tông , hận thể dâng cúng cho nàng.

Chỉ thấy quắc mắt như báo, lớn tiếng lệnh: “Người , nhanh chóng đưa tin về kinh thành, bẩm báo bệ hạ, tình hình dịch bệnh kiểm soát!”

Một thị vệ lập tức nhận lệnh rời .

“Chờ !” Hắn gọi thị vệ .

“Lại phái báo cho Lưu Đồng, hồng nhan tri kỷ của lợi hại, bảo chuẩn cho , ca ca trở về sẽ uống rượu mừng của !”

Phó Nhiêu khuôn mặt đỏ bừng lên: “Hoắc tướng quân, ngươi hiểu lầm…”

Nàng định giải thích thấy Hoắc Sơn nghênh ngang rời , còn phất tay với nàng: “Không hổ…”

Phó Nhiêu còn gì để .

Lúc Phó Nhiêu hồi kinh phụng mệnh là một tháng , khi đúng mùa thu tháng mười, đan quế tỏa hương.

Sau khi dịch bệnh dập tắt, Phó Nhiêu là công đầu. Sau khi các đại thần trong triều nghị sự đồng loạt dâng tấu lên Hoàng đế, luận công ban thưởng.

Với Phó Nhiêu mà , phong hào, chỉ còn đơn giản là vàng bạc, châu báu, lụa là.

Hoàng đế long ỷ, , kể từ khi Phó Nhiêu rời khỏi kinh thành, mỗi ngày Cẩm Y vệ đều mật báo riêng đặt án, mỗi đêm khuya, khỏi tưởng tượng từ vài chữ ít ỏi , nàng can đảm thế nào, hiên ngang dũng cảm .

Tuy nàng là nữ tử nhưng tấm lòng của lương y, ý chí hành y cứu đời, chẳng những cứu sống bách tính mà còn ngăn chặn loạn lạc, thể sánh ngang thiên quân vạn mã.

Hoàng đế đương nhiên cũng cảm thấy chút vẻ vang.

Vừa đúng lúc , Tả đô Ngự sử Trình Khang bước khỏi đám .

“Bệ hạ, thần cho rằng ban thưởng thêm nhiều vàng bạc, vải vóc cũng chỉ là dư thừa, đầu năm Phó thị mười chín, phò mã gia lỡ dở, hôn sự khó khăn, bằng bệ hạ ban cho nàng một mối hôn sự, đó mới là giúp khi gặp nạn.”

Lãnh Hoài An , sặc nước trong cổ họng, sợ tới mức suýt quỳ xuống.

Trình Khang thực sự là tự vạch áo cho xem lưng.

Lúc Phó Nhiêu và Hoắc Sơn cùng một ở Thái Y viện đang đợi ở ngoài điện chờ chỉ, Trình Khang đưa ý kiến tứ hôn mặt , chẳng là gác bệ hạ ở lửa nướng .

Loading...