Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 30
Cập nhật lúc: 2025-02-05 12:38:05
Lượt xem: 162
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Du hai nữ nhi xinh như hoa như ngọc đều đến tuổi bàn chuyện cưới xin, đến Yến Sơn săn thú thể nào cũng con nhà quyền quý . Hạ Du vốn tìm một lang quân xuất chúng cho nữ nhi, nếu thể gả cho nhà quyền quý thì gả cho Quan quân Hiệu úy cũng .
Ai ngờ ông đùa thế mà Phó Nhiêu tưởng thật: "Được, , cứ bảo Hạ cô nương ."
Hạ Du cạn lời, ông cầm cây thước trong tay định bụng sẽ gõ đầu nàng. Song nhớ đến việc Phó Nhiêu là Huyện chúa nên vội rụt tay về: "Đừng nhiều nữa, mau dọn đồ . Ngày mai cho ngươi nghỉ một ngày, giờ Thìn ngày mặt ở cổng Chính Dương, tùy giá đến Yến Sơn."
Hạ Du nổi tiếng là cứng nhắc, nếu y thuật của ông cao thì với tính cách thẳng thắn của ông, e là sẽ lên chức quan ở Thái Y viện. Ông bước hai bước, bỗng ngoái Phó Nhiêu từ xuống , tủm tỉm bảo: "Phó cô nương, dù gì cô nương cũng là Huyện chúa, Tây Sơn, nên dẫn theo hai nha ?"
Phó Nhiêu thế thì trở nên cảnh giác, nàng ưỡn thẳng lưng, kiên quyết lắc đầu bảo: "Ta cần..."
Hạ Du , hẳn , dừng chân mặt nàng, cong mắt : "Vậy chắc một thì nhỉ..."
Phó Nhiêu nước mắt: "Nhà một nha riêng, nàng cũng cùng."
"Là khỏe khoắn, lanh lợi mà cứ giờ Thân là thập thò ở cổng Chính Dương ?" Hạ Du chép miệng ghét bỏ: "Người đó , dẫn ngoài dễ gây họa. Thế , hai nữ nhi nhà chỉ nhỏ hơn ngươi một tuổi, mà tính tình dịu dàng, ngoan ngoãn. Ngươi dẫn chúng theo, dọc đường thể giúp đỡ lẫn ."
Phó Nhiêu âm thầm lườm ông với ánh mắt xem thường, nếu nàng dẫn nữ nhi của Hạ Du theo thì chẳng là ai chăm sóc ai nữa.
Nàng đang định dứt khoát từ chối thì bỗng nhớ đến nào đó ở Ngự thư phòng. Lỡ như Lãnh Hoài An âm thầm gây rối, dẫn nữ nhi của Hạ Du theo thì chừng tên thái giám đáng ghét sẽ e dè một chút. Thế là trong chớp mắt, nàng bắt chước mấy đại nhân ở quan thự, chắp tay đầu, mặt nhưng lòng , Hạ Du: "Hạ Thái y , chỉ thể dẫn theo một thôi, ông xem thì ."
Dứt lời, Phó Nhiêu nghênh ngang rời khỏi Điển Dược cục.
Sau khi rời khỏi nha môn của Thái Y viện, nàng dọc theo hàng lang Nam Cung ngoài. Đến cổng Đại Minh, nàng bắt gặp một bóng dáng quen thuộc đang bước đến nàng tựa đất rung núi chuyển.
Đó là Hoắc Sơn, Thiêm sự của Ngũ quân Đô đốc phủ.
Trước Thái Y viện là nha môn của Lễ Bộ, bên đường Ngũ quân Đô đốc phủ, gặp Hoắc Sơn cũng gì là lạ.
Hoắc Sơn mỉm bước tới chỗ nàng thì là điều lạ.
Phó Nhiêu mặc quan phục, là trang phục nam nhi, đương nhiên cũng bắt chước quan ở nha môn, cúi chào Hoắc Sơn: "Thỉnh an Thiêm sự đại nhân."
Dáng nàng sáng chói cửa cung, ánh chiều tà đang dần rơi xuống bức tường cung, khuôn mặt nàng ánh lên vẻ rực rỡ.
"Miễn lễ, miễn lễ." Hoắc Sơn hùng dũng bước tới mặt nàng, quan sát bộ quan phục của nàng. Vóc nàng xem là cao trong các nữ tử, quan bào màu xanh lục Trịnh thị may , buộc thêm thắt lưng nổi bật dáng vẻ ưu tú của nàng.
"Không tồi, trông như đấng nam nhi tuấn tú !"
Phó Nhiêu im lặng tiếp lời mà chỉ , tỏ vẻ gì mau , thì nhanh biến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-30.html.]
Khoảng thời gian ở Gia Châu, cứ rảnh rỗi là Hoắc Sơn tra khảo chuyện của nàng và Lưu Đồng. Nàng thể tiết lộ chuyện của Hoàng đế nên đương nhiên thể giải thích tại Lưu Đồng cử tín đến chăm sóc nàng, thế là Hoắc Sơn dây dưa đến đau đầu.
Hoắc Sơn quen với giọng điệu chán ghét của nàng nên chỉ cúi , nhỏ giọng bảo: "Ta thăm dò giúp ngươi , Lưu Đồng thích cô nương giỏi giang tự vươn lên, còn thấy thể trèo cao với ngươi ."
Nguyên văn lời của Lưu Đồng là: "Ta thiết với Phó cô nương, phận của Phó cô nương cao quý, ngươi đừng quấy rầy nữa."
Vân Mộng Hạ Vũ
Đường đường là Đô Chỉ huy sứ của Cẩm Y vệ, mà ai thấy cũng kính sợ, thể xứng với một nữ tử mồ côi nơi nương tựa chứ? Theo cảm nhận của Hoắc Sơn, Lưu Đồng năng thận trọng, là trong nóng ngoài lạnh, chắc chắn là xem trọng Phó Nhiêu nhưng sĩ diện mà khổ .
Phó Nhiêu thế thì nước mắt: "Hoắc Thiêm sự, rốt cuộc là ngươi bao nhiêu nữa đây, thật sự quen Lưu Chỉ huy sứ!"
"Ngươi đùa ?! Hôm đến Lưu phủ thăm đó, còn thấy đó sắp xếp đến phủ của ngươi để bảo vệ ngươi mà!"
Phó Nhiêu: "..."
Hoắc Sơn thấy khuôn mặt xinh của Phó Nhiêu lúng túng thành màu gan heo thì khỏi phì : "Phó cô nương , đừng ngại ngùng như . Không cả, ngươi cô nương bình thường, mà Lưu Đồng của bọn cũng chẳng nam tử bình thường, hai các ngươi là trời sinh xứng đôi!"
Không ai dám gả cho Lưu Đồng, cũng chẳng ai dám cưới Phó Nhiêu, là xứng đôi lứa ư.
Sau khi Hoắc Sơn dứt câu "trơi sinh xứng đôi" thì chợt thấy một luồng gió lạnh thổi qua, cảnh giác theo bản năng đối với nguy hiểm của võ tướng khiến chợt đầu , thấy một bóng dáng cao ráo nghiêm nghị đang sừng sững cây cầu ngọc thạch trắng.
Chàng mặc bộ thường phục mãng long ngũ trảo màu đen tuyền, gương mặt tuấn tú tỏa phong thái chững chạc, chỉ một ánh mắt quét đến khiến chiến tướng c.h.é.m g.i.ế.c nhát tay chiến trường như Hoắc Sơn sợ hãi. Hoắc Sơn kịp sầu não quỳ sụp xuống thưa:
"Thần lỡ lời, xin bệ hạ trách phạt!"
"Người , kéo Hoắc Sơn xuống, phạt nặng 30 quân côn!"
"Tuân lệnh!"
Phó Nhiêu sợ đến mức quỳ phịch xuống, mở lời giải thích cho Hoắc Sơn mấy câu nhưng sợ biến khéo thành vụng.
Đây là đầu tiên nàng cảm nhận rõ ràng rằng... Quân uy khó dò.
Nàng cụp mắt, ngẩn ngơ mặt đá xanh ngọc đất, dám nhúc nhích.
Bấy giờ, ánh của Hoàng đế mới dời sang nàng. Ánh chiều tà phủ lên nàng một lớp vàng óng ả, chiếc áo choàng xanh bao lấy cơ thể mảnh mai, mềm mại. Chiếc mũ lương quan dường như với nàng, lúc nàng cúi đầu chiếc mũ lương quan sụp xuống, che khuất hơn nửa gương mặt xinh . Chàng thấy nàng bối rối vội vàng giữ lấy mũ lương quan, ấn mạnh lên đầu, thế là chiếc mũ lõm xuống, ở trong mắt hệt như một tiểu cô nương lén mặc quan phục của đại nhân .
Thật sự thú vị.
Khuôn mặt Hoàng đế vô thức hiện lên chút ý .