Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 34
Cập nhật lúc: 2025-02-05 12:38:12
Lượt xem: 200
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặt trời lặn về phía Tây, lạnh mùa thu tràn về, một cơn gió lạnh bất ngờ màn lụa tung lên.
Hoàng đế sợ kinh động đến đang ngủ, bèn giơ tay giữ màn lụa , tiện tay kéo chăn bông dày giường xuống, đắp lên nàng, bọc chặt hình gầy yếu của nàng.
Phó Nhiêu ngủ say, đôi môi đào mọng nước như phủ một lớp son mỏng, hàng mi đen dài cong vút xếp đều mắt, ngủ trông ngoan, dung nhan đặc biệt dịu dàng và xinh , trái tim cũng mềm nhũn theo.
Đột nhiên nàng nhíu mày, như thể mang theo nỗi lo riêng.
Hoàng đế thầm thở dài trong lòng, duỗi tay nhẹ nhàng phủ lên trán nàng, ngón tay chậm rãi phác họa hình dáng lông mày nàng, vuốt phẳng nỗi u ám giữa đôi mày.
Lòng bàn tay rộng, vết chai ở tay nhẹ nhàng vuốt ve nàng khiến nàng nảy sinh cảm giác ỷ lạ lùng.
Nàng chu môi cọ cọ lên lòng bàn tay , tìm chỗ ấm áp, vô thức dựa đó, gương mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay lọt thỏm trong tay .
Làn da mềm mại và trắng mịn như lụa nhẹ nhàng áp lòng bàn tay chai sạn của .
Một luồng nhiệt lạ lùng lan khắp huyết mạch .
Hôm nay nàng mặc đồ nam, búi mái tóc đen một ngọc quan, ngược càng tôn lên gương mặt tì vết.
Nàng cực kỳ xinh , kiểu xinh khiến choáng ngợp ngay từ cái đầu tiên mà là kiểu dịu dàng và rực rỡ như ánh sáng của ngọc trai. Chỉ cần liếc nàng thì sẽ tài nào rời mắt khỏi hàng mi đen dài, giống như một cái móc câu, từ từ móc tim, thấm xương tủy.
Chàng còn trong độ tuổi ngựa non háu đá từ lâu, cũng trai ngây ngô từng trải.
Hậu cung muôn hồng nghìn tía, mỗi một nữ nhân gả đều ít nhiều liên quan đến lợi ích.
Chàng đối xử khác biệt với Thục Phi là vì năm xưa Lý lão gia tử c.h.ế.t trận bên cạnh , sinh lòng áy náy nên bù đắp lầm với con Thục Phi trong mấy năm qua.
Chàng là đế vương, chỉ tay che trời (*), mây mưa thất thường, từ lâu thế nào là tình, như nào là yêu.
(*) Chỉ tay che trời (手掌乾坤): là thuật ngữ sử dụng cho những khả năng điều khiển tất cả trong lòng bàn tay họ, thể đổi tình thế, cứu vãn tình hình, cứu tính mạng của .
Vậy mà một tình cảm rõ với Phó Nhiêu. Nàng cứng cỏi, bất khuất, ý chí kiên cường, thông minh sáng suốt, thấy nàng vất vả vực dậy gia đình như nhưng bao giờ tỏ yếu đuối, lập tức che chở nàng đôi cánh của .
Làm thể nàng cung, dính thị phi, nàng chỉ là một cô nương bình thường, chỉ sống một cuộc đời bình an.
Chàng cũng từng nghĩ đến việc buông tay nhưng chẳng hiểu .
Cũng là thèm khát cơ thể nàng thèm khát con nàng.
Khi nhàn hạ chỉ gặp nàng.
Có lẽ cả đời cũng từng nghĩ về một nữ nhân nhiều như .
Khóe miệng nàng chảy một chút nước, thật giống một đứa bé.
Lòng bàn tay nâng gò má nàng, ngón tay cái nhẹ nhàng lau giọt nước.
…
Bỗng nhiên giọng vội vã của Lãnh Hoài An vang lên bên ngoài thùng xe.
“Bệ hạ, Thái Hoàng Thái hậu triệu kiến Phó cô nương.”
Phó Nhiêu giống như sét đánh tỉnh giấc, cánh tay run lên, đập thành xe, đột nhiên mở mắt.
Đập mắt là một khuôn mặt cực kỳ tuấn, ánh mắt ẩn chứa làn sương mờ mịt, bao bọc lấy nàng, giống như ngọn lửa dữ dội thể thiêu đốt trái tim khác, đến cuối cùng một tia sáng trong suốt lướt qua trái tim nàng, cùng với một tiếng nhẹ nhàng.
“Tỉnh ?”
Chàng lặng lẽ rút tay , như thể chỉ vén nhẹ mái tóc nàng.
Đến khi Phó Nhiêu hồn, thấy khóe miệng ươn ướt, hoảng hốt nhận gì.
Khuôn mặt nàng đỏ như ánh nắng chiều.
Giọng Lãnh Hoài An vang lên một nữa.
“Bệ hạ, Minh Quận vương thỉnh an Thái Hoàng Thái hậu, đó bao lâu, Thái Hoàng Thái hậu lập tức triệu kiến Phó cô nương…”
Hoàng đế thấy Minh Quận vương, mày nhíu .
Rốt cuộc Phó Nhiêu cũng hồi phục tinh thần, đôi mắt trợn tròn, nàng hoảng sợ : “Bệ hạ, tại Thái Hoàng Thái hậu đột nhiên triệu kiến thần nữ ? Phải thế nào cho ?”
Nàng nghĩ đến đang ở trong long xa Hoàng đế thì ngất xỉu .
Hiện tại ngoài khác gì chiếu cáo thiên hạ nàng và Hoàng đế trong sạch, nàng sẽ lựa chọn nào khác ngoại trừ cung.
nàng cố gắng để thể tạo một chân trời mới, thể phát huy năng lực trong Thái Y viện, thể chăm sóc già trẻ Phó gia, công việc buôn bán trở nên thịnh vượng.
Cuộc sống của nàng bao giờ như , nàng mất .
Nàng quỳ gối chân , trong mắt hiện lên vẻ bi thương cầu xin: “Bệ hạ, xin ngài, cứu …”
Cứu …
Lần nàng lớp rèm châu, ngước khuôn mặt nóng bừng về phía , cầu xin cứu nàng bằng đôi mắt quyến rũ nhào vòng tay , dùng đôi tay nhỏ bé sờ soạng lung tung .
Hôm nay nàng cứu.
Một tiếng thở dài nho nhỏ truyền tới từ kẽ răng.
“Trẫm giúp nàng, nàng bằng lòng ?”
Phó Nhiêu hổ cụp mắt, cúi đầu thật thấp, ngại ngùng dám ai, hận thể tìm một cái lỗ chui .
Nàng hiểu ý của Hoàng đế.
Chỉ cần một câu, sẽ chẳng chuyện gì.
nàng cung.
Đây là đầu tiên hỏi thẳng nàng như .
Trái tim Phó Nhiêu như rơi vạc dầu sôi, âm thanh xèo xèo trượt xuống cuống họng, thiêu đốt trái tim nàng.
Cơ thể mềm mại của nàng run nhẹ, hận thể rạp xuống đất, cử động.
Đương nhiên là tình nguyện.
Theo góc của vặn thấy phần gáy trắng như tuyết của nàng, đường cong mềm mại uốn lượn trong khiến tưởng tượng nhiều.
Sau khi im lặng một lát, cắn răng hỏi nàng: “Nàng thấy trẫm đến ?”
Phó Nhiêu đổ mồ hôi trong lòng bàn tay, xong lời , càng cảm thấy đầu ong ong, liên tục lắc đầu: “Không , thần nữ ý đó…”
Nàng ngẩng đầu , công bằng mà tướng mạo tuấn tú vô song, đối xử với nàng cũng , kiên nhẫn, quan tâm nàng ở bất cứ , lặng lẽ chăm sóc nàng, nàng bao giờ cảm giác bảo vệ, thế nhưng là Hoàng đế…
Ánh mắt Hoàng đế nặng nề nàng chằm chằm.
Trán Phó Nhiêu toát mồ hôi nhưng sự can đảm trong xương tủy cũng trỗi dậy: “Bệ hạ, đầu thần nữ cung mẫu tử Thục Phi tính kế, đối với cung điện thật sự là… sợ hãi tột độ. Thần nữ gia thế, cung cũng chỉ thể là phi tần vô danh tiểu , bệ hạ nữ nhân nào mà chẳng , thần nữ liễu yếu đào tơ, thực sự lọt mắt bệ hạ…”
“Liễu yếu đào tơ?” Hoàng đế nheo mắt , ánh mắt u ám, từ từ giơ tay lên, vươn về phía gò má nàng.
“Ngoài …” Phó Nhiêu hít thật sâu, thấp giọng : “Mọi đều việc của thần nữ và Từ Gia, thần nữ thật sự chỉ trích lưng, mắng thần nữ quyến rũ bệ hạ…”
Chẳng lẽ nàng quyến rũ ?
Nàng nhớ rõ ngày đó nàng xinh quyến rũ nhường nào…
Bàn tay khựng bên má nàng, ánh sáng trong đáy mắt nàng, thể chạm đến nhưng cuối cùng chậm rãi buông xuống.
Hoàng đến thầm bất lực trong lòng, thật sự cách nào với cô nương cố chấp , thở dài : “Trẫm thể giữ nàng ở đây nhưng Thái Hoàng Thái hậu tìm nàng, ắt sẽ kinh động đến khác, cũng lợi đối với thanh danh của nàng, đến lúc đó nàng sẽ ?
Phó Nhiêu vắt óc cũng nghĩ cách nào , đành bất lực, đáng thương cầu xin .
“Bệ hạ, ngài cách, chắc chắn ngài cách mà, ngài mau cứu thần nữ với…”
Tin tưởng như .
Mà thôi.
Hoàng đế phì .
Sao thể so đo với một tiểu nha đầu chứ.
“Lãnh Hoài An, ngươi đây.”
Lãnh Hoài An cúi đầu từ cửa xe , quỳ ở cửa, cũng dám ngước mắt.
Hoàng đế chẳng bận tâm, chỉ thản nhiên sai bảo.
“Ngươi hồi bẩm Thái Hoàng Thái hậu, Phó Nhiêu ở doanh trướng pha chế thuốc, thiếu một loại thảo dược, nàng dẫn vài thị vệ tìm kiếm, sợ là nửa đêm mới về.”
Lý do khớp với những gì xảy đó.
Phó Nhiêu suy nghĩ một lúc ở bên cạnh bổ sung thêm: “Lãnh công công, vùng Yến Sơn nhiều sắn dây tím, thuốc thể trị đau tai, ù tai.”
“Ừm.” Hoàng đế gật đầu: “Hãy trẫm ù tai, Phó Nhiêu nhận lệnh của ngươi tìm loại thuốc .”
“Lão nô tuân chỉ.”
Sau khi y rời , Phó Nhiêu bái lạy Hoàng đế một cái, dập đầu : “Tạ long ân của bệ hạ.”
Hoàng đế nhẹ nhàng nhếch môi: “Nàng chớ vội cảm ơn trẫm, Minh Quận vương tìm Thái Hoàng Thái hậu chắc hẳn vì chuyện khác, sợ là trúng nàng , nàng phi tử của trẫm, cam tâm tình nguyện Vương phi của ?”
Câu hỏi mà chua quá.
Phó Nhiêu mím môi, rụt rè liếc , thấy vẻ mặt bình tĩnh tức giận thì mới yên tâm.
“Bệ hạ, thần nữ là một phúc, e rằng kiếp giẫm chân Nguyệt Lão, lão nhân gia ông nỡ se tơ hồng cho thần nữ, thần nữ phúc nhân duyên…”
Nàng xong, bản cũng đỏ mắt, cúi thấp đầu.
Hoàng đế nhớ nàng Từ Gia từ hôn, thất với , hôm nay Minh Quận vương coi trọng.
Hình như là chật vật, nhất thời chút gì.
Chỉ là khi nhớ tới nàng chịu phi tử của , Hoàng đế vẫn
đau lòng, thản nhiên : “Là tự nàng hưởng phúc phận đó thôi.”
Phó Nhiêu đỏ mặt tránh ánh mắt , dám tiếp.
Hoàng đế cũng lười khó nàng.
“Được, trẫm sẽ giúp nàng.”
Chàng nhất định sẽ lo liệu chuyện của nàng đến cùng, nghĩ trong lòng.
Má lúm đồng tiền của Phó Nhiêu hiện , nàng vui vẻ dập đầu với : “Thần nữ tạ đại ân của bệ hạ.”
“Không cần, là trẫm dạy dỗ nữ nhi , khiến nàng chịu thiệt.”
Điều là sự thật.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoàng đế thật sự cảm thấy với nàng nhưng nàng danh phận.
Phó Nhiêu , những nỗi khổ đau chôn giấu trong lòng chậm rãi trào , nước mắt ngập tràn hốc mắt, tụ thành giọt nước, lăn theo khóe mắt, chảy xuống cổ áo nàng, dường như thấy lạnh, nàng cụp mắt, nước mắt càng như chuỗi hạt đứt dây, từng hạt, từng hạt rơi xuống.
Hoàng đế mà trong lòng đau đớn.
Chàng cúi xuống, ôm lấy bả vai run rẩy của nàng, nhẹ giọng trấn an: “Cô nương , đừng , trẫm sẽ chống lưng cho nàng, cố gắng bù đắp cho nàng.”
Phó Nhiêu nghẹn ngào lắc đầu, nước mắt lăn dài má, nàng : “Không, những lời của bệ hạ là đủ , thần nữ trách bệ hạ…”
Hoàng đế còn gì để , sắc mặt thu , lập tức lệnh cho bên ngoài: “Truyền Minh Quận vương.”
Khi đó Minh Quận vương đang vui vẻ long xa Thái Hoàng Thái hậu.
Nội thị bên ngoài vô cùng sốt ruột.
Không tìm thấy Phó Nhiêu xe ngựa, chỉ thấy một nha đầu kinh hoảng, nàng pha chế thuốc , hỏi những điều khác thì .
Nội thị tìm đến xe thuốc của Thái Y viện hỏi thăm, họ chỉ Phó Nhiêu lấy dược thấy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-34.html.]
Quanh quẩn tìm một vòng nhưng thấy bóng dáng nàng .
Đang rầu rĩ trả lời thế nào, Lãnh Hoài An bước từng bước nhỏ đến bên cạnh xa giá của Thái Hoàng Thái hậu.
Xa giá lập tức dừng , Lãnh Hoài An mỉm lên xe, quỳ ở bên trong thỉnh an: “Lão nô xin Thái Hoàng Thái hậu trách phạt, triệu kiến Huyện chúa Càn Ninh, nhưng may trong bữa trưa hình như bệ hạ chứng ù tai. Lão nô tìm Huyện chúa để lấy thuốc, nào ngờ Thái Y viện loại thuốc đó, duy chỉ ở núi sâu ở doanh trướng sắn dây tím, Huyện chúa đích hái thuốc, lão nô nghĩ bệnh của bệ hạ là bệnh cũ mắc khi ở trong quân, lo rằng một khi trị khỏi thì thể cứu chữa nên sai hai vũ lâm vệ theo nàng.”
“E là đến đêm mới thể về cung.”
Khi Thái Hoàng Thái hậu Hoàng đế khỏe, bà còn tâm trí để bận tâm đến Phó Nhiêu nữa, giọng lộ vẻ quan tâm: “Hoàng đế ù tai ? Những năm gần đây ít thấy Hoàng đế ù tai, còn tưởng khỏi chứ.”
Lãnh Hoài An theo : “Có lẽ tiếng kèn thổi quá lớn, nhất thời phát tác chừng.”
“Được, ngươi đừng trì hoãn, mau chăm sóc Hoàng đế.”
Lãnh Hoài An lui .
Ngay đó, Minh Quận vương cũng theo : “Nếu hoàng thoải mái, thần thăm một chút.”
Lãnh Hoài An liếc , thầm nghĩ Phó Nhiêu đang ở long xa, thể để bên ngoài , đang định từ chối, đột nhiên một tiểu nội thị bên cạnh Hoàng đế tới, thi lễ với Minh Quận vương: “Bệ hạ chỉ, tuyên Quận vương yết kiến.”
Minh Quận vương ngờ chạm vảy rồng, dáng vẻ hăm hở, nhanh về thánh giá phía : “Nhìn , chắc chắn là hoàng nhớ .”
Lãnh Hoài An âm thầm thương cảm, theo bước chân .
Một lát , Minh Quận vương đuổi kịp loan giá, quỳ gối thỉnh an cửa xe, đổi bộ dáng quần là áo lụa, giọng điệu cung kính.
“Thần thỉnh an hoàng , hoàng khỏe, thần tới thăm, hoàng tuyên thần gì sai bảo?”
Cách một cửa xe vàng chói, Phó Nhiêu thấp thỏm rèm cửa, sợ Minh Quận vương sẽ , nàng khẽ di chuyển quỳ ở một bên khác, rúc giá sách trong góc xe.
Hoàng đế thu mắt động tác lén lút của nàng, cong môi lên, nhưng lời cực kỳ nghiêm khắc.
“Cẩm Y vệ bẩm báo, đêm qua lêu lổng ở Bát Đại Hồ Đồng, thương một kỹ nữ, suýt nữa lỡ giờ khởi giá sáng nay, tội ?”
Bên ngoài xe, Minh Quận vương trợn to mắt, dập xuống ròng : “Bệ hạ, oan cho quá, thần sẽ mời Đô chỉ huy sứ Cẩm Y vệ Lưu Đồng tới chứng, thần …”
“Đủ !” Hoàng đế lạnh giọng quát : “Đệ nghĩ án thư của trẫm còn thiếu chứng cứ buộc tội ?”
Minh Quận vương im bặt trong phút chốc gào thét thảm thiết xin tha ngoài cửa.
Hoàng đế lười dây dưa với , cao giọng lệnh: “Người , kéo Minh Quận vương xuống đánh hai mươi trượng…” Ban đầu định ném về kinh thành nhưng nghĩ Minh Vương cũng theo, tiện mất mặt lão vương gia nên thôi.
Vũ lâm vệ dẫn Minh Quận vương xuống .
Phó Nhiêu ở bên trong thì ngẩn .
Cũng bởi vì Minh Quận vương xin cưới mà Hoàng đế đánh một trận, nàng kháng chỉ thì thế nào?
Tuy rằng quả thật Minh Quận vương cũng đáng đánh nhưng tại Phó Nhiêu cảm thấy Hoàng đế đang cố ý mỉa mai nàng.
Hoàng đế thấy đôi mắt đen láy của Phó Nhiêu tràn ngập hoang mang, hài lòng mỉm .
Một ngày nào đó nàng sẽ bằng lòng ở bên .
Giờ Dậu canh ba, loan giá băng qua lớp lớp hoàng hôn, đến hành cung Yến Sơn.
Hành cung Yến Sơn lưng về phía Bắc, về phía Nam, ba ngọn núi bao quanh, khí thế hùng vĩ.
Xa xa, dãy núi trùng điệp phủ phục trong ráng chiều giống như một vị tướng mạnh mẽ đang ngửa ôm cung, giống như một con rồng xanh đang úp, uy nghiêm và tĩnh lặng.
Hàng chục cung điện, hành lang nối dài, đan xen nhịp nhàng ẩn hiện giữa những cây xanh, mơ hồ thấy một vài con thú mái nhà, giống như móng vuốt đen vươn bầu trời đêm mù mịt, tạo thêm vẻ rùng rợn cho cung điện vốn yên tĩnh.
Hoàng đế xuống kiệu ở cửa cung từ lâu.
Phó Nhiêu trốn trong loan giá, mãi cho đến khi nội thị dẫn đến hậu viện chính điện thì nàng mới lặng lẽ xuống xe ngựa trong bóng đêm lờ mờ.
Lãnh Hoài An chỉ đạo mấy nội thị dỡ đồ đạc của Hoàng đế xuống, chiếc sân ban đầu rộng lớn chất đầy rương hòm, trông vẻ chật chội.
Phó Nhiêu tiến lên thi lễ với y, vẻ mặt hổ : “Làm phiền công công .”
“Ha ha, ngủ ngon nhé…” Lãnh Hoài An cong mắt đùa, cần nhiều lời nữa, còn một đống việc cần y xử lý, y kêu tiểu hoàng môn dẫn Phó Nhiêu đến chỗ ở.
Tẩm cung của Hoàng đế lớn, hai bên chính điện trắc điện, trắc điện đằng nối liền với một dãy phòng nhỏ, đình viện ở phòng nhỏ chính là nha thự tạm thời của Thái Y viện, Lãnh Hoài An sắp xếp Phó Nhiêu ở một căn phòng nhỏ nhất.
Có mấy vị nương nương cảm thấy khỏe do đường quá xóc, khi mới xuống xe ngựa, vài vị Thái y gọi .
Chỉ còn vài dược đồng sắp xếp đồ đạc, hòm thuốc và dược liệu trong sân.
Hạ Linh cũng ở đây hỗ trợ.
Đây là một tiểu viện hình vuông, một phòng ở phía nam, nơi mà một Thái y sẽ nghỉ đêm nay.
Phó Nhiêu tìm kiếm dọc theo hành lang uốn cong, cuối cùng cũng tìm thấy Hạ Linh.
“Linh Nhi.”
Hạ Linh thấy tiếng gọi , lập tức bỏ việc đang , vội vã chạy về phía nàng, ôm nàng lòng.
“Phó tỷ tỷ, tỷ , sợ chết, hôm nay Thái Hoàng Thái hậu triệu kiến tỷ sợ c.h.ế.t , đó tìm cha mới tỷ Lãnh công công giữ hái thuốc, xong ?”
Hạ Linh tay nàng nhưng thấy hai tay nàng trống .
Mặt Phó Nhiêu lộ vẻ hổ, nàng giải thích: “Tỷ xong dược đưa cho bệ hạ .”
Hạ Linh suy nghĩ đơn thuần, chẳng nghĩ ngợi nhiều, kéo Phó Nhiêu bốn phía: “Phó tỷ tỷ, đêm nay chúng ở ? Cha sẽ ở cùng tỷ.”
Sáng sớm hôm nay, Đào Nhi mang y phục của Phó Nhiêu đến xe ngựa ở cổng thành, Hạ Linh cất giúp nàng, lúc hai cầm hành lý của về phòng, lập tức sắp xếp đồ đạc cùng đến nhà ăn lấy hộp thức ăn về, ăn uống no đủ, nghỉ ngơi sớm.
Đêm đầu tiên trôi qua bình an, lẽ là vì quá mệt mỏi trong suốt hành trình.
Sáng sớm hôm , Tư lễ giám truyền lệnh nghỉ ngơi hồi phục một ngày, đợi ngày mai sẽ cử hành nghi điển săn b.ắ.n mùa thu.
Nữ quyến nhốt trong cung cả ngày rủ ngoài chơi khắp nơi, thậm chí các cô nương gan hoạt bát còn kết bạn thả diều ở thảo nguyên hành cung, cung điện Yến Sơn tô điểm bởi hoa đỏ và liễu xanh, tạo nên nét thú vị khác biệt.
Thái Hoàng Thái hậu lớn tuổi, xe ngựa cả ngày nên mệt, ngủ say, sáng sớm Hoàng đế đến thỉnh an, thấy lão nhân gia vẫn ngủ, đánh thức, một lúc trở về tiền điện triệu tập quần thần giải quyết việc triều chính.
Đến trưa Thái Hoàng Thái hậu mới tỉnh, đầu hỗn loạn, vẻ mặt .
Thẩm Dữu thấy thế cực kỳ lo lắng, hỏi cần gọi Thái y , Thái Hoàng Thái hậu ngăn cản.
“Bệnh cũ, đơn thuốc cũng chẳng mới mẻ gì ngoài các loại thuốc bổ, dùng nhiều tác dụng nữa…”
Sau khi uống mấy ngụm cháo, cắn miếng dưa chuột, cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn một tí.
Hôm nay mới tới hành cung, chắc chắn phu nhân tới đây thỉnh an.
Thẩm Dữu hầu hạ Thái Hoàng Thái hậu lâu, tính cách của bà, lập tức tìm dầu gió bôi xoa bóp thái dương bà, một lát giúp bà mặc y phục chỉnh tề tới chính điện.
Quả nhiên Hoàng hậu dẫn theo phi tần cùng đám ngoại mệnh phụ chờ ở ngoài điện.
“Ngoài trời lạnh, mau mời .” Thái Hoàng Thái hậu hạ lệnh hỏi chuyện về Minh Quận vương: “Đang yên đang lành, tại bệ hạ đánh nó?”
Thẩm Dữu dìu bà từ đằng tấm bình phong, đỡ bà xuống ghế mềm, thấy phía bóng di chuyển, hẳn là Hoàng hậu dẫn tiến nên cúi , hạ giọng : “Cô tổ mẫu, đêm Quận vương chuyện đường, Hoàng đế mới đánh một trận.”
Thái Hoàng Thái hậu nhíu mày, khuôn mặt trắng bệch càng tái nhợt hơn: “Nó , luôn hối cải, cần dạy dỗ .” Lại nghĩ đến chuyện ngày hôm qua mà Minh Quận vương mới đề cập: “Con sai dẫn cô nương Phó thị đến đây cho xem.”
Phó Nhiêu tướng vượng phu, lẽ gả cho Minh Quận vương thể giải kiếp của .
Trong lòng cân nhắc như , Hoàng hậu ở bên dẫn các phi tần và nữ quyến quỳ xuống bái lạy.
“Miễn lễ, .”
Tuổi càng cao càng thích náo nhiệt.
Thái Hoàng Thái hậu nheo mắt từng một, muôn hồng nghìn tía, đầu đầy châu ngọc, đều là những cực kỳ xinh , tại Hoàng đế hứng thú, lẽ là còn mới mẻ nữa.
Ánh mắt dừng ở quan quyến phía bên , những vị tới đều là nữ quyến của trọng thần trong triều, đều tuổi.
“Mau xuống .”
“Tạ Thái Hoàng Thái hậu.”
Mọi thi lễ, dựa thứ bậc địa vị, từng vị trí của .
Lão phu nhân hàng đầu lông mày nhỏ dài, hòa thuận, vui vẻ mở miệng .
“Đã một năm gặp lão tổ tông, ngài vẫn mạnh khỏe như .”
Thái Hoàng Thái hậu rướn lên .
Thẩm Dữu lo bà nhận là ai, vội vàng cúi nhắc nhở, Thái Hoàng Thái hậu vui đẩy : “Thôi thôi thôi, con cho rằng già cả mắt mờ , đây là tức phụ Lễ bộ Thượng thư Hàn Huyền gia.”
Khi thấy câu đó, nét mặt của Hàn phu nhân lập tức rạng rỡ, bà với : “Ôi chao, xem, lão tổ tông nhận , đây là phúc khí tích tụ bao nhiêu năm đấy.”
Mặt mày bà nhỏ gọn, khí chất nho nhã, dáng đoan trang, lời cố ý lấy lòng khác thế nhưng khiến ghét .
Mọi đều khúc khích vì câu của bà .
Thái Hoàng Thái hậu cũng phá lên , nhận lấy khăn tay mà Thẩm Dữu đưa cho, xoa xoa đôi mắt sưng: “Ôi, tuổi , chẳng còn nhớ hết nữa.”
“Lão tổ tông thế chứ hồi trẻ tài b.ắ.n cung của ngài nức tiếng thiện nghệ, ngày mai so tài võ đài, đám thần phụ còn trông chờ ngài bộc lộ tài năng đấy!”
“Thôi thôi thôi, ngươi còn trêu ghẹo ai gia cơ đấy!”
Mọi chuyện phiếm với Thái Hoàng Thái hậu một lúc thì thấy một cung nhân lặng lẽ nhỏ một câu bên tai Thẩm Dữu.
Thẩm Dữu hồi bẩm Thái Hoàng Thái hậu, bà lắng một lúc, gật đầu : “Cho nàng .”
Mọi đều dừng lời, liếc mắt về phía cửa.
Một lúc , Phó Nhiêu một nội thị dẫn cung Thọ Ninh.
Phó Nhiêu Thái Hoàng Thái hậu tuyên triệu, lập tức nghĩ cách bảo Hạ Linh báo tin cho Lãnh Hoài An.
Nàng dạy Hạ Linh với Lãnh Hoài An: “Huyện chúa bảo nô tỳ với công công, sợ là thuốc mà ngài sẽ chậm trễ, Huyện chúa Thái Hoàng Thái hậu triệu cung.”
Lãnh Hoài An nhất định thể hiểu ý.
Nàng cúi đầu bước nhanh quỳ ở trong điện: “Thần nữ thỉnh an Thái Hoàng Thái hậu.”
“Ngẩng đầu lên.”
Phó Nhiêu ngẩng đầu, cụp mắt đầu gối , khóe mắt chú ý tới bên trong điện chật kín chỗ .
“Lại gần thêm một chút.”
Phó Nhiêu hít một thật sâu, xem Thái Hoàng Thái hậu thật sự định gả nàng cho Minh Quận vương, đành kéo váy tiến lên, quỳ mặt Thái Hoàng Thái hậu, thái độ dịu dàng, cung kính, đúng là chê .
Thái Hoàng Thái hậu hài lòng gật đầu, đánh giá dung mạo nàng, môi đỏ răng trắng, tự nhiên phóng khoáng, đúng là một cô nương chững chạc, càng yêu thích hơn.
“Nghe trong nhà ngươi chỉ một bệnh mẫu, việc trong nhà đều do ngươi quyết định, hôn sự của ngươi là do ngươi tự quyết nhỉ?”
Trong lòng Phó Nhiêu lạnh tanh, mở miệng Thái Hoàng Thái hậu chặn đường lui của nàng.
“Thần nữ sợ hãi, Thái Hoàng Thái hậu nhớ như , trong nhà đúng là chỉ một bệnh mẫu và một ấu , tuy rằng việc trong nhà đều do thần nữ lo liệu, nhưng về hôn nhân đại sự, đương nhiên là hỏi qua ý mẫu .”
Thái Hoàng Thái hậu khẽ một tiếng, để tâm.
Mẫu của Thẩm Dữu ở bên cạnh cũng tiếp theo lời Thái Hoàng Thái hậu: “Nói cũng , nhưng nếu gặp chuyện vui mang phú quý, chắc hẳn ngươi cũng sẽ gật đầu, mẫu ngươi chỉ vui mừng thôi.”
Các nữ quyến đều Thái Hoàng Thái hậu ban hôn Phó Nhiêu cho ai, tiện tiếp lời.
Phó Nhiêu thẹn thùng, dáng vẻ ngượng ngùng.
Hoàng hậu liếc mắt nàng, hỏi Thái Hoàng Thái hậu: “Lão tổ tông, ngài đang chỉ hôn cho ai ?”
Chỉ hôn, đó là ý chỉ, thể cãi .
Thái Hoàng Thái hậu ôm túi sưởi, chậm rãi mỉm : “Nha đầu là phúc, tại Minh Quận vương để mắt tới, cưới nàng vợ lẽ, ai gia nghĩ, tuy nàng xuất mấy danh giá nhưng tấm lòng rộng lượng và gan hiếm thấy, chắc chắn thể quản khác, chừng, Minh Quận vương nàng chế ngự cũng nên.”
Bà xong, nữ quyến trong điện âm thầm biến sắc.
Tai tiếng của Minh Quận vương đồn xa, vị Vương phi đây của c.h.ế.t rõ ràng nhưng Thái Hoàng Thái hậu gả Phó Nhiêu cho Minh Quận vương, chẳng là cố tính hại con gái ?
Phó thị nữ rõ ràng tấm lòng hành y cứu thế, cứ dính dáng tới mấy thứ đào hoa rẻ rúng, là Từ Gia phụ bạc, giờ vướng Minh Quận vương.
Hàn phu nhân Hàn Huyên kể Phó Nhiêu công trong việc dập dịch, đành lòng, thấy tiểu cô nương dáng vẻ thanh tú, kiêu ngạo nịnh nọt, càng yêu mến hơn, trong lòng tính toán sẽ giúp đỡ thế nào.