Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 35
Cập nhật lúc: 2025-02-05 12:38:14
Lượt xem: 198
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phó Nhiêu , chỉ bình tĩnh dập đầu: “Nhận ưu ái của Thái Hoàng Thái hậu, thần nữ vô cùng cảm kích, chỉ là đây lão mẫu trong nhà từng nhờ mai mối, cũng chọn , sợ là phụ ý của ngài.”
Hàn phu nhân thấy cơ hội, bình tĩnh dậy, cúi đầu với Thái Hoàng Thái hậu.
“Bẩm lão tổ tông, thần phụ cũng từng về việc , khi Phó cô nương từ hôn với Từ phò mã, mẫu nàng vội vã định một mối hôn sự khác, hình như Trình lão ngự sử cũng ý mai.”
Phó Nhiêu ngờ hôm nay hộ , trong lòng cảm kích nên lời, nàng chỉ liếc Hàn phu nhân một cái, trong lòng âm thầm ghi nhớ.
Thái Hoàng Thái hậu híp mắt liếc Hàn phu nhân, mặt lộ vẻ hài lòng, hỏi Phó Nhiêu: “Quả thật như ?”
Phó Nhiêu gật đầu: “Thật sự việc .”
“Hắn là ở , tên là gì?”
Mặt Phó Nhiêu lộ vẻ chần chờ.
Nàng liên lụy đến Trần Hành, nàng còn trong sạch, thể gả cho Trần Hành , chẳng ô uế thanh danh của ?
Trong lòng nổi lên cảm giác đau nhói, lúc đang do dự.
Ngoài điện truyền đến tiếng kéo dài của nội thị: “Bệ hạ giá lâm!”
Phó Nhiêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng .
Mọi hốt hoảng vội vàng dậy quỳ xuống nghênh giá, chỉ thấy Hoàng đế Bùi Tấn mỉm , bước như gió trong điện.
“Hoàng tổ mẫu khá hơn một chút, tôn nhi vội tới thỉnh an ngài.”
Vừa khi Phó Nhiêu triệu kiến, đành bỏ tất cả trọng thần trong điện, tìm cớ vội vàng rời .
Hoàng hậu dậy lùi xuống bậc thềm, nhường chỗ cho Hoàng đế.
Hoàng đế nhẹ xua tay: “Miễn lễ.” Ánh mắt lơ đãng xẹt qua Phó Nhiêu, xuống bên cạnh Thái Hoàng Thái hậu.
Chàng mặc hoàng bào vàng tươi cổ tròn thêu kim tuyến hình mãng xà, dáng vẻ uy nghiêm, khi xuống trong điện, cả điện bừng sáng.
Thẩm Dữu lặng lẽ liếc qua khuôn mặt uy nghiêm, tuấn tú, vành tai lặng lẽ hồng lên, tim đập loạn.
“Hoàng đế tới thật đúng lúc, ai gia mai Huyện chúa Càn Ninh Phó Nhiêu cho Minh Quận vương, ý của con thế nào?”
Dường như Hoàng đế mới thấy đầu, sững : “Dạ? Cũng là một ý .”
Thái Hoàng Thái hậu tươi : “Ai gia cũng nghĩ như …”
“Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Thái Hoàng Thái hậu thấy một nửa, nhíu mày.
Hoàng đế xoa cằm suy nghĩ : “Chỉ là hình như Trình ái khanh từng với trẫm, mai cho nàng, lúc đó trẫm đồng ý .”
“Người ở ?”
“Trẫm nhớ rõ ở , diều, trẫm tin tưởng mắt của lão ngự sử.”
Về phần lão ngự sử mai cho ai… Hoàng đế cong môi, tự tính toán .
Hoàng đế và Hàn phu nhân đều như , Thái Hoàng Thái hậu thể cố chấp nữa, về phần là ai, thật sự cần tìm hiểu.
“Ai gia nghĩ chút đáng tiếc…”
Trong lòng Thái Hoàng Thái hậu cực kỳ khó chịu.
“A, tổ mẫu chỉ giáo cho?” Hoàng đế hỏi.
Thái Hoàng Thái hậu thở dài : “Ai gia từng hỏi, nha đầu đạo sĩ phán là mệnh vượng phu, chẳng Từ Gia nhờ mà đỗ Trạng nguyên ? Nếu nàng mà gả cho Thường Nhi thì chắc chắn Thường Nhi sẽ đúng hướng, một việc thiết thực cho triều đình.”
Hoàng đế đến đó, nụ mặt bỗng chốc tiêu tán, trong đáy mắt thoáng hiện lên vẻ u ám.
Vượng phu? Trừ , ai dám phu quân của nàng?
“Hoàng tổ mẫu, thể tin lời của đạo sĩ , bản Thường Nhi tiến bộ, cho cưới một thiên tiên cũng nên chuyện gì, tổ mẫu yên tâm, trẫm rảnh rỗi sẽ dạy dỗ thật .” Giọng điệu nghiêm túc hơn một chút.
Thái Hoàng Thái hậu sợ Hoàng đế đánh Minh Quận vương một trận nữa, vội vàng bỏ qua chủ đề : “Được , cho phép , ai gia hỏi nữa.”
Cơn giận trong mắt Hoàng đế tiêu tan.
Thái Hoàng Thái hậu đám nữ quyến một lượt, nghĩ đến một chuyện trọng đại khác, đổi giọng : “ , Hoàng đế đến, nhân tiện để các quý nữ mắt .”
Các phu nhân đều đang ở đây, những cô nương đều đang chờ ở trắc điện bên cạnh.
Đang hạ lệnh gọi qua đây.
Hoàng đế thản nhiên từ chối : “Hoàng tổ mẫu, tối nay chính yến , lát nữa trẫm gặp cũng muộn, trẫm thể khỏe nên dành chút thời giờ tới thăm, đại thần trong điện đang chờ trẫm, trẫm phiền chuyện nữa.”
Thái Hoàng Thái hậu đành nuốt lời đến bên miệng, gật đầu : “Quốc sự trọng.”
Sau khi Hoàng đế rời lâu, Phó Nhiêu cũng cho lui.
Nàng vội vàng bước xuống bậc thang, theo con đường nhỏ bên cung Thọ Ninh để đến điện Càn Khôn.
Hành cung Yến Sơn dựng theo sườn núi, đường giữa các điện thông với , nhưng cung đường lớn như thường là nơi mà các vị chủ tử qua, những cung nhân thường theo con đường nhỏ chân núi. Phó Nhiêu thực sự chạm mặt bất kỳ ai nên vòng từ lối hành lang.
Đường nhỏ hành cung gập ghềnh, quanh co.
Nàng nhanh chóng vòng qua một vài cung điện mới đến bên điện Càn Khôn. Phía điện Càn Khôn là chính điện, hậu viện đục trong núi, thấp hơn một tầng so với mặt đất, Thái Y viện và nội thị giám đều ở đây.
Lên một dốc nhỏ là một mái đình tam giác, nối từ gian đình là một lối , qua lối đó về đằng là dãy phòng ngang mà nàng ở.
Nào ngờ bước trong đình thấy một bóng hình thanh tú đang giữa.
Phó Nhiêu kinh hãi: “Bệ hạ…” Nàng nhanh chóng kéo vạt váy, quỳ gối thi lễ với : “Tạ ơn cứu mạng của bệ hạ.”
Gió mát thổi qua đôi mày thanh tú của , Hoàng đế khoanh tay nhạt: “Trẫm đào tim đào phổi giúp nàng, nàng cũng nên cho trẫm đôi chút lợi ích chứ?”
Phó Nhiêu lời của trêu chọc khiến hai gò má đỏ bừng, nàng dời mắt, ấp úng : “Bệ hạ một chút xem , thần nữ thể cố gắng .”
Những việc thể thì .
Hoàng đế ý tứ trong lời của nàng, vui : “Đồ lương tâm, trẫm dùng cách che chở nàng, nàng đề phòng trẫm.”
Phó Nhiêu vạch trần tâm tư, nhẹ .
Nàng lên , đôi mắt hạnh cong thành hình trăng non, ý lộ từ khóe mắt, rơi xuống khóe miệng, nhuộm cánh môi nàng thành sắc đỏ tươi.
Chàng nhớ tới đầu lưỡi linh hoạt ướt át của nàng… âm thầm dời mắt.
“Ghi nợ , đợi trẫm nghĩ kỹ sẽ đòi nàng.”
Đây là đầu tiên để ý một cô nương, bỏ mặc cả triều thần đang đợi ở cung.
Hoàng đế nhanh chóng rời , Phó Nhiêu kinh ngạc bóng lưng , lộ vẻ hoang mang.
Chàng đợi ở đây chỉ là vì lấy phần thưởng từ nàng.
Hình như Hoàng đế đáng sợ như trong lời đồn kể .
Phó Nhiêu trở phòng ngủ, ngủ một giấc đến qua giờ ngọ mới tỉnh, Hạ Linh lấy đồ ăn giúp nàng, sáng nay nàng ở trong phòng, lẽ là chơi, Phó Nhiêu cũng quan tâm, Hạ Du chỉ dặn nàng dẫn Hạ Linh đến, còn chuyện cứ để cha lo.
Phó Nhiêu dùng cơm trưa xong thì tiểu hoàng môn tới gọi nàng, là Lãnh công công tiêu chảy mời nàng đến khám.
Phó Nhiêu lập tức cầm theo hòm thuốc tới chính điện.
Quả nhiên Lãnh Hoài An chút hợp thủy thổ, đang ôm bụng dựa sạp nhỏ tại gian phòng nghỉ.
“Huyện chúa, mấy vị thái y đều mời , phiền Huyện chúa bắt mạch giúp lão nô một chút.”
“Việc nên thôi.” Phó Nhiêu bình thản tiến lên, bắt mạch giúp y, y lạnh bèn kê đơn mở hòm thuốc, đưa cho y dược cao.
“Công công, ngài thoa dược cao rốn, ấm nóng thông khí, sẽ khỏe nhanh hơn.”
Mắt Lãnh Hoài An sáng lên, nhận lấy: “Huyện chúa, đây là đầu tiên lão nô thấy thứ đồ , hiệu nghiệm ?”
Phó Nhiêu tự tin , : “Đây là phương thuốc mà tổ mẫu nghiên cứu nhiều năm, trẻ con đau bụng, thử trăm sai, ngài dùng thử , bảo đảm thuốc khỏi bệnh.”
“Nói trắng , bắt mạch xem bệnh, chắc hơn thái y trong Thái Y viện, nhưng nếu bàn về chế thuốc, e là ít ai thể bằng .”
Lãnh Hoài An đánh giá Phó Nhiêu một nữa, liên tục gật đầu: “Huyện chúa quả nhiên là giỏi giang, là phúc khí của bệ hạ.”
Phó Nhiêu , sắc mặt cứng , ý biến mất.
Lãnh Hoài An thấy thế nhớ cuộc chuyện của hai long xa, khỏi lo lắng cho nàng.
“Nha đầu ngốc , tại ngươi nghĩ , theo bệ hạ, ngươi chỉ cần hưởng phúc.”
Phó Nhiêu giật , lắc đầu, kiên quyết : “Công công, theo bệ hạ, còn thể xem bệnh cho ?”
“Việc …”
“Làm nghề y là chí hướng cả đời của , bệ hạ vô cùng , nhưng điều hướng tới…”
Nàng dứt lời thì thấy bóng dáng vàng chói đang thẳng bên trong tấm bình phong phòng bên, thấy tiếng nàng từ khi nào, bước đây, đúng lúc thấy lời của nàng.
Trái tim Phó Nhiêu đập loạn, nhưng hiếm khi nàng hề nao núng, mà thẳng mắt .
Nàng cho suy nghĩ của .
Hoàng đế tức giận như nàng tưởng tượng, ngược còn , nhẹ nhàng bước như thường lệ.
“Sao nàng nếu theo trẫm thì thể điều ?”
Lúc Lãnh Hoài An mới phát hiện Hoàng đế ở phòng bên, vội vàng lên thi lễ với , lặng lẽ ngoài.
Hoàng đế chắp tay Phó Nhiêu, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Phó Nhiêu hoảng sợ trong lòng, ôm chặt hòm thuốc lòng, bình tĩnh lấy hết can đảm : “Dù , cũng thể tranh giành một nam nhân với nhiều nữ nhân như .”
Hoàng đế sửng sốt.
Phó Nhiêu thấy Hoàng đế kinh ngạc, bỗng cảm thấy việc chống đối cũng hề khó, bèn mạnh dạn nhón chân với .
“Bệ hạ bản lĩnh đừng lấy thêm phi tử khác, chỉ cưới một , đương nhiên cam tâm tình nguyện, một mực theo ngài.”
Sau khi để lời táo bạo , nàng vội vã xách hòm thuốc chạy khỏi chính điện.
Trở phòng, nàng ôm đôi má ửng hồng, hít thở thật sâu mới bình tĩnh .
Hoàng đế chọc giận đến tức ngực.
Bởi vì tối nay Hoàng đế sẽ tổ chức tiệc tại cung Thiên Vũ, buổi chiều, nữ quyến các cung ngoài mà ở trong phòng trang điểm thật .
Trong yến tiệc, các quý nữ lên đài hiến nghệ, tiệc xong, theo lệ, Hoàng đế sẽ chọn một trong đó sủng hạnh, mấy ngày , Hoàng đế thể triệu kiến mới thị tẩm, mà nữ tử thị tẩm sẽ cung phong phi khi Hoàng đế hồi cung.
Hoàng đế Càn Trinh Bùi Tấn đang tuổi tráng niên, sinh cực kỳ tuấn tú, con cái gối ít ỏi, quý quyến các phủ cung nhận sủng ái ít.
Mặc dù phi tử các cung bất mãn trong lòng nhưng từ đến nay trong cung đều là mới cũ, cũng kỳ lạ.
Duy chỉ bầu khí trong điện Thanh Vũ của Thục Phi là trầm lặng.
Tỳ nữ quỳ gối chân nàng , cài chiếc trâm hoa lấp lánh lên búi tóc nàng .
Thục Phi liếc gương đồng, tức giận rút , ném lên bàn trang điểm, dọa tỳ nữ giật .
“Nương nương, đây chính là thọ lễ mà bệ hạ tặng ngài sinh thần năm ngoái, ngài luôn thích nó nhất ?”
Thục Phi chằm chằm bản trong gương, lộ nụ đau đớn.
“Đang yên đang lành Thái Hoàng Thái hậu tổ chức tuyển tú, sắp bảy mươi còn gượng dậy đến hành cung, đơn giản là chỗ dựa cho nhà đẻ, nay Thẩm gia chẳng còn huy hoàng như , một tháng Thẩm lão thái gia về vườn, Thẩm gia chẳng còn ai dùng nữa cho nên bà mới vội vã đưa Thẩm Dữu cung, để Thẩm gia một vị Hoàng hậu!”
Nữ tỳ kinh hãi: “Nương nương, Hoàng hậu nương nương vẫn còn sống, Thẩm Dữu còn trẻ tuổi, thể Hoàng hậu?”
“Ngươi coi trọng quá , sức khỏe của Hoàng hậu , sớm muộn gì cũng sẽ chết, Thẩm Dữu xuất danh môn, trẻ tuổi, nếu sinh thêm một đứa con trai, khi chết, Thái Hoàng Thái hậu để ý chỉ, Hoàng đế để cho nàng vị trí Hoàng hậu thì cũng thể.”
Nữ tỳ bừng tỉnh: “Hoàng hậu nương nương nhẫn tâm mới đến đoạt vị trí của ?”
“Đương nhiên là .” Trong mắt Thục Phi lộ vẻ lanh lùng: “Đừng Kiều Lệnh Di giả bộ dịu dàng, phóng khoáng, nhưng bên trong thì tính toán từng chút một, bản cung chịu nổi vẻ ngoài giả tạo đó của nàng , xem, trong những mới chắc chắn sẽ của nàng , về phần là ai, đêm nay, chúng chờ xem kịch vui!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Thục Phi là hoàng cung thêm mới nhất trong các phi tần, nhưng nàng chịu tổn thất lớn nên đành nhẫn nhịn.
Tối nay, những khác bận rộn nghĩ cách lấy lòng Hoàng đế, nàng nhân cơ hội đoạt hài tử.
Trong điện Thọ Ninh, Thái Hoàng Thái hậu vỗ nhẹ lưng Thẩm Dữu, mệt mỏi nhắm mắt khuyên nhủ: “Dữu Nhi, hạ ép Hoàng đế tổ chức yến tiệc , con nhất định nắm chắc cơ hội.”
“Tính tình con điềm đạm, thùy mị đoan trang, là thích hợp cho vị trí Hoàng hậu, con nhanh chóng Hoàng đế sủng ái, sinh hạ con nối dõi thì Thẩm gia chúng mới hết lo…”
Năm nay Thẩm Dữu mười tám xuân xanh, sở dĩ đến tận bây giờ gả là vì cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-35.html.]
Trong đầu nàng hiện lên bóng hình cao lớn , trong mắt khỏi lộ vẻ ngưỡng mộ.
“Cô tổ mẫu, liệu Hoàng hậu phát hiện việc chúng , tối nay nàng sẽ ngăn cản con chứ?”
Thái Hoàng Thái hậu híp mắt, đôi mắt xám lóe lên vẻ sắc lạnh: “Nếu nàng thông minh, tự sẽ cho nàng thể diện, nếu nàng dám cản trở, vị trí Hoàng hậu của nàng cũng nên chấm dứt.”
Sau khi Hoàng hậu xem qua một lượt tất cả việc của yến tiệc, trong ánh tà dương lờ mờ, nàng bước một gian phòng nhỏ để nghỉ ngơi. Giây lát , một nữ tử mặc áo choàng đen lặng lẽ bước từ góc tối, quỳ chân nàng .
“Thần nữ Phó Kha thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu chống tay dựa gối dựa, vẫn mở mắt, dùng ngón tay ấn nhẹ huyệt thái dương, ngón út đeo một chiếc móng giả bằng đồi mồi, đá khảm một viên đá xanh ngọc lục bảo lấp lánh ánh sáng. Cùng với ánh sáng , giọng trầm thấp của Hoàng hậu vang lên: “Bổn cung cũng nhiều lời, ngươi đá Thẩm Dữu ngoài, sinh hạ hai đứa con, trưởng tử giao cho bổn cung nuôi nấng, bổn cung sẽ để nó Thái tử, con thứ sẽ để ngươi giữ , Kiều gia và Phó gia ngươi liên thủ, hưởng giang sơn.”
Đôi mắt Phó Kha tĩnh như hồ sâu: “Thần nữ lĩnh mệnh.”
Vào giờ Tuất, yến bắt đầu, yến tiệc linh đình, vũ nữ như mây.
Qua ba tuần rượu, Hoàng hậu kêu các quý nữ lên đài hiến nghệ.
Tỷ như ấu nữ Thẩm Dữu của Viễn Sơn hầu, đích nữ Phó Kha của Phó đô Ngự sử Phó Lâm Hải, nữ nhi Chu Nguyệt Như của Hình bộ Thượng thư Chu Tuyên, trưởng nữ Mai Tiêu Dung của Thông chính ty Mai Hằng cùng mười mấy qúy nữ khác lượt lên đài biểu diễn.
Những đó đều biểu diễn , như múa, hoặc đánh đàn, cũng ngâm thơ.
Thái Hoàng Thái hậu đặc biệt sắp xếp cho Thẩm Dữu xuất hiện cuối cùng.
Khi Thẩm Dữu xuất hiện thì hầu như ai cũng đều tràn đầy mong đợi.
Thái Y viện cũng , dù cho Hạ Linh cũng cố gắng kéo Phó Nhiêu: “Phó tỷ tỷ, tỷ theo chơi .”
Phó Nhiêu đèn nghiền thuốc, dược cao của Lãnh Hoài An dùng liên tục trong ba ngày, nàng chuẩn thêm một ít: “Muội tự , tỷ bận.”
Nàng hứng thú với tuyển tú, rõ ràng Hoàng đế sẽ nạp phi, chắc chắn những cô nương lăn lộn vô ích .
Hạ Linh khuyên nổi nàng, lo bỏ lỡ cuộc vui.
“Muội chỉ xem nhất tài nữ kinh thành chúng Thẩm đại tiểu thư sẽ biểu diễn gì?” Nàng phấn khích chạy ngoài.
Phó Nhiêu bóng lưng nàng , thất thần trong chốc lát.
Dù cũng lối thoát, sẽ .
Cung Thiên Vũ xây một hồ nước, ánh trăng rọi xuống một lớp sương trong, làn khói mờ ảo mặt nước, ánh đèn hắt từ cửa sổ bằng lụa mỏng, hòa ánh trăng trong trẻo, khiến cho cung Thiên Vũ như Bồng Lai tiên cung.
Thẩm Dữu ở giữa muôn vàn ánh mắt chú ý, bước lên bục đá cẩm thạch trắng ở chính giữa, bàn dài bằng tử đàn, nàng cầm bút một bức thư pháp.
Chỉ là một bức chữ bình thường, chẳng đáng để , khỏi chút thất vọng.
Chỉ đợi Thẩm Dữu xong, đích đem trục cuốn đến mặt Hoàng đế, chậm rãi khom : “Đây là hạ lễ của thần nữ dâng tặng bệ hạ.”
Hoàng đế và Hoàng hậu cùng lúc hướng mắt về phía trục cuốn , chỉ thấy đó bốn chữ lớn “Sơn Hà Cẩm Tú”.
Thư pháp mạnh mẽ uyển chuyển, khí thế hùng hồn, giống như do một cô nương , quả thật khiến khen ngợi.
đây điều quan trọng nhất, quan trọng là nét bút của nàng giống hệt nét bút của Hoàng đế Bùi Tấn.
Đôi mắt Hoàng hậu thoáng vẻ kinh ngạc.
Chẳng trách.
Nàng âm thầm liếc sắc mặt Hoàng đế, thấy kinh ngạc, chợt vỗ tay: “Chữ .”
Cũng thể tâm trạng gì.
Xưa nay lòng Hoàng đế luôn thâm sâu, vui giận lộ ngoài, thể hai là ân đức .
Hoàng hậu thầm lo lắng.
Thẩm Dữu đúng là hao hết tâm tư.
“Chữ của Thẩm cô nương quen mắt quá.” Một vị đại thần lên tiếng.
Thẩm Dữu thi lễ với , thẹn thùng mất vẻ đoan trang về phía Hoàng đế : “Từ nhỏ thần nữ học theo thư pháp của bệ hạ, ít nhiều cũng chút thành tựu, mong bệ hạ chớ trách.”
Đây là đang với Bùi Tấn, trái tim nàng thuộc về từ lâu.
Theo lý mà , nam nhân nào thể chống cự sự chân thành .
Bùi Tấn là vị Hoàng đế sinh lưỡi kiếm, giang sơn , phần phụ hoàng dựng lên chỉ một, còn đều là chiến tích mà gây dựng.
Chàng vững tâm như sắt từ lâu, những lời lấy lòng tầm thường lay động .
Theo lệ, Thẩm Dữu tiến lên mời rượu.
Nàng nhận chén rượu trong tay thị nữ, quỳ mặt đất dâng lên Hoàng đế.
Cung nhân nhận lấy đặt lên bàn.
Trước bàn Hoàng đế đặt mười chén rượu, từ chén đầu tiên đến chén cuối cùng đều chỉnh tề như một, chén rượu lay động ánh ngũ sắc, lấp lánh ánh nước.
Chàng uống chén rượu nào thì nghĩa là tối nay sủng hạnh vị .
Hàng trăm ánh mắt trong điện đều đổ dồn đầu ngón tay .
Tay đặt mặt bàn, vẫn động.
Thẩm Dữu lùi sang một bên cùng quỳ xuống với các cô nương khác, chờ Hoàng đế lựa chọn.
Mà cung nhân tiến lên theo thường lệ, cắm châm bạc chén rượu cuối cùng.
lúc , việc khiến kinh ngạc xảy .
Châm bạc rút đổi màu.
Mọi vô cùng kinh hãi.
Đàm Chính Lâm lập tức tiến lên kiểm tra , khi xác nhận, ông quỳ mặt đất.
“Hồi bẩm bệ hạ, rượu độc!”
“Độc gì?”
“Lăng Hoa Độc!”
“Độc tính gì?”
Đàm Chính Lâm thoáng qua Thẩm Dữu, chần chờ : “Kích dục…”
Mặt Thẩm Dữu biến sắc, nàng vội vàng quỳ xuống, lộ vẻ oan uổng: “Không thể nào, bệ hạ, thần nữ hạ độc, thần nữ thể hạ loại độc với ngài , thể…”
Nàng kêu một tiếng đưa tay che miệng, lẽ tức giận trong lòng, cũng lẽ là danh tiếng mà nàng dày công gây dựng trong nhiều năm nay đột nhiên sụp đổ, nàng đau lòng cùng cực nên nôn một ngụm máu.
Thái Hoàng Thái hậu thấy thế sắc mặt chợt đổi, bà liếc Hoàng hậu một cái, cố đè nén cơn giận : “Hoàng đế, Thẩm Dữu là cô nương do đích nuôi dạy, ai gia lấy tôn nghiêm của Thái Hoàng Thái hậu bảo đảm, nhất định nàng.”
Hoàng đế chậm rãi duỗi tay, cầm chén rượu lên, ngửi thử, sắc mặt thoáng biến đổi: “Quả thật rượu bình thường.”
Đàm Chính Luận hiểu tại Hoàng đế ngửi, căng thẳng run rẩy áo bào: “Bệ hạ ngài…”
Hoàng đế lắc đầu: “Trẫm …” Chợt, với sắc mặt bình tĩnh: “Trẫm tin tưởng hoàng tổ mẫu, cũng tin tưởng Thẩm gia, cho gọi Cẩm Y vệ Lưu Đồng, bảo tra rõ việc .”
Hoàng đế chống bàn dậy, cơ thể đột nhiên lảo đảo.
Quần thần đều kinh hãi, dậy: “Bệ hạ!” Liên tục vang lên những âm thanh kinh ngạc.
Hoàng đế bật , khoát tay với chúng thần: “Không , trẫm bất cẩn ngửi thử, ngờ thuốc mạnh như .”
Sắc mặt chợt trầm xuống, lệnh cho Lưu Đồng.
“Trẫm lệnh cho ngươi đêm nay tra rõ, ngoại trừ Thái Hoàng Thái hậu , ai ngươi kiểm tra thì phép rời khỏi.”
Đại điện im lặng.
Nếu chỉ tra độc thì vấn đề lớn nhưng nếu Hoàng đế đầu độc thì là chuyện nghiêm trọng.
Một khi sự thật phanh phui, kẻ sẽ kết cục .
Tâm trạng Hoàng hậu lạnh hơn mấy phần.
Nàng tính toán kỹ càng, ngờ Hoàng đế hít một , nàng cũng độc tính của thuốc nặng như , nàng khỏi âm thầm liếc Phó Kha bằng ánh mắt lạnh lùng.
Phó Kha còn hoảng sợ hơn nhưng cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh.
Mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát, ban đầu nàng định gài bẫy Thẩm Dữu, đá Thẩm Dữu ngoài, ngờ Hoàng đế bất cẩn trúng độc, yến hội tuyển tú đành dừng .
Hoàng đế để một đám đều mục đích riêng , giả vờ mệt mỏi rời khỏi cung Thiên Vũ.
Lãnh Hoài An cùng cận vệ thiên tử lặng lẽ dìu rời .
Sau khi về đến hành lang điện Càn Khôn, Hoàng đế bỏ tay Lãnh Hoài An , thản nhiên : “Trẫm .”
Mục đích Hoàng đế ngửi thử chính là để gây áp lực cho Thái Hoàng Thái hậu, từ đó kết thúc yến tiệc, tiện thể cũng cảnh cáo kẻ tiểu nhân ý đồ xa.
Ai dám hạ độc thiên tử, lập tức khiến bọn họ bao giờ trở .
Những năm gần đây triều chính định, ít khi nổi giận, những cung phi cho rằng tính tình lên, xem nhất định trừng phạt .
Chuyện còn thì giao cho Lưu Đồng lo.
Chàng tin, Lưu Đồng sẽ cho một câu trả lời thỏa đáng.
Sau khi trở điện Càn Khôn, sắc mặt Hoàng đế phiếm hồng, hô hấp cũng gấp hơn.
Lãnh Hoài An thấy thế, chợt cảm thấy , khom tiến lên đỡ cánh tay : “Bệ hạ, cần thần gọi một vị cô nương tới ?”
Đã là độc kích dục, tìm một vị phi tử là thể giải quyết.
Hoàng đế lắc đầu: “Trẫm ghét những âm mưu quỷ kế , ngươi xem ai trong họ đáng tin đây?”
Lãnh Hoài An nặn một nụ gượng gạo.
“Trẫm tính toán trong lòng, chịu đựng thêm chút là .”
Trước đây phi tử thị tẩm trong cung, để trợ hứng cũng sẽ dùng chút hương thuốc kích thích, từng trải, đáng lo ngại.
Hoàng đế nhắm mắt ngửa trường kỷ, tay ấn giữa mày, lộ vẻ mỏi mệt, cực kỳ thất vọng đối với chuyện đêm nay.
Ai thể chịu nữ nhân bên gối trăm phương nghìn kế tính kế chứ.
Hậu cung , thật sự khiến mà cảm thấy chán ghét.
Lãnh Hoài An lo lắng, từ từ ngoài: “Lão nô gọi ngự y cho ngài.”
Lúc gọi Phó Nhiêu tới cứu giá, chẳng là bỏ lỡ cơ hội ?
Dường như Hoàng đế đoán đúng suy nghĩ của y, trầm giọng quát: “Đứng !”
Lãnh Hoài An chậm rãi ngoái đầu .
Chỉ thấy uể oải tựa ở gối, giọng mơ hồ rõ truyền đến: “Gọi Hạ Du.”
Lãnh Hoài An hiểu nổi, khuyên thêm nhưng thấy Hoàng đế lạnh lùng trừng mắt y, y giật , liên tục gật đầu.
“Được , lão nô gọi Hạ Du.”
Một lát , cửa noãn các đẩy , chỉ thấy Lãnh Hoài An dẫn theo một bóng dáng kiều diễm nhẹ nhàng bước .
Khuôn mặt đó son phấn, trắng nõn tì vết, chính là khuôn mặt mà ngày nào cũng mơ đến.
Trong lòng Hoàng đế hoảng hốt, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
Lãnh Hoài An quỳ xuống đất phịch một tiếng, quỳ rạp xuống đất dậy nổi mà cáo tội: “Bệ… bệ hạ, ấu tử của Lễ bộ Thị lang Khúc Ninh đại nhân cưỡi ngựa ngã thương, Hạ Thái y qua đó khám cho , Thái Y viện chỉ còn Phó cô nương…”
Phó Nhiêu chuyện gì đang xảy , việc nhân đức nhường ai ôm theo hòm thuốc bước tới, quỳ gối mặt Hoàng đế, bình tĩnh : “Thỉnh bệ hạ vươn cổ tay, thần nữ bắt mạch giúp ngài.”
Lãnh Hoài An chỉ Hoàng đế trúng độc chứ vẫn độc gì, nàng gì về chuyện cung Thiên Vũ cả.
Khi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn vươn tới, Hoàng đế nhắm mắt , nghiến răng nghiến lợi hai chữ: “Ra ngoài!”
Phó Nhiêu chỉ nghĩ rằng giấu bệnh, ngẩng đầu , thấy sắc mặt thật sự khác thường, dường như đang cố nhẫn nhịn điều gì, chân mày nhíu , : “Bệ hạ, hãy để thần nữ bắt mạch cho ngài.”
“Chuyện nhỏ đáng ngại, nàng về…” Chàng cố nén khó chịu, giọng điệu chậm đôi chút nhưng nàng.
Vừa chỉ liếc nàng một cái, rõ ràng nàng mặc quan phục nhưng trong mắt thấy dáng vẻ vô cùng yêu kiều.
Có lẽ do nhớ nàng quá lâu, gặp mong , tâm tư kìm nén , dược tính trong cơ thể chỗ dựa, kích thích .
Chàng cụp mắt, cố gắng để giọng điệu của vẻ bình thản.
“Nhiêu Nhiêu, nàng ngoan, lời, trở về nghỉ ngơi…”