Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 41
Cập nhật lúc: 2025-02-05 12:44:59
Lượt xem: 171
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phó Nhiêu chán nản quỳ ở đó, thoáng thấy đang việc, vội vàng dậy, lấy gậy gỗ trong tay : “Bệ hạ, để …”
Nàng cầm cây gậy gỗ , Hoàng đế nhúc nhích, chỉ liếc mắt nàng : “Thế nào, trẫm sống an nhàn sung sướng nên chuyện ?”
“Ngài là thiên tử, chuyện như vẫn nên để thần nữ …” Nói xong, nàng lấy cây gậy trong tay .
Hoàng đế đẩy cánh tay nàng , nghiêng mắt : “Nhiêu Nhiêu, nơi quân thần, nàng là cô nương, theo lý trẫm chăm sóc nàng...”
Phó Nhiêu đang trả lời thấy ánh mắt dời tới cổ áo nàng, nàng cụp mắt xuống, thấy áo chẳng từ lúc nào lỏng một chút, để lộ một mảng da thịt trắng như tuyết, nàng cuống quýt che , xoay thắt cổ áo, hai tai cũng đỏ cả lên.
Hoàng đế mà , tìm chút củi khô, đốt lửa lớn.
Một lát ở đống cỏ: “Khi còn bé trẫm cưng chiều, phận mẫu phi thấp kém, là mà ở trong cung ai cũng thể chèn ép, đến một , Bắc Nhung bất ngờ xâm chiếm, biên quan báo nguy, lúc đó trong triều võ tướng đang hỗn loạn, trẫm nắm lấy cơ hội xin trận, khi đó, trẫm mới mười bốn tuổi...”
Phó Nhiêu mặc kĩ xiêm y, rót cho một chén rượu: “Bệ hạ mười bốn tuổi dẫn quân trận?”
Đang cúi xuống, nàng chợt cảm thấy mắt tối sầm, nàng quơ tay, ý thức trong đầu dần dần lâm hỗn độn.
Nàng đờ đẫn nam nhân tuấn mỹ mắt, dường như là điều tuyệt vời nhất thế gian , nàng chỉ tới gần , gần chút nữa, thậm chí … Môi mấp máy, nơi nơi đều hấp dẫn nàng đến vô cùng.
Không , Phó Nhiêu, ngươi tỉnh .
Nàng ngừng lắc đầu, nhưng ý thức chiếm cứ.
Hoàng đế ngọn lửa hừng hực, cũng thấy sự khác thường của nàng.
“ , Nhung Địch trẫm chỉ mười bốn tuổi nên nào đặt trẫm trong mắt, mà trẫm nghĩ, bọn họ khinh địch chính là thời cơ duy nhất của trẫm, trẫm lệnh cho lão tướng đánh phía chính diện, bản lặng lẽ mang theo ba ngàn tướng sĩ, vượt núi băng rừng, ẩn nấp tại một chỗ trong rừng rậm ba ngày ba đêm, đó tấn công địch từ phía lưng. Hai bên giáp công khiến đối phương trở tay kịp, trẫm chính là dựa trận chiến đó mà thiết lập uy quyền trong quân đội, về điều binh khiển tướng thì dễ dàng hơn nhiều…”
Hoàng đế xong, Phó Nhiêu, chỉ thấy đôi mắt xinh của nàng đờ đẫn, bộ dạng cũng ngẩn ngơ, cực kỳ thú vị.
Chàng nhẹ nhàng vuốt tóc mai rũ xuống của nàng, dịu dàng : “Mọi đều trẫm là Hoàng đế lăn từ mũi đao tới, trẫm tàn nhẫn vô tình, trẫm cũng cho rằng đời là như thế, nhưng mà Nhiêu Nhiêu, nàng , hai canh giờ , Lưu Đồng cho trẫm rằng nàng lạc, trẫm tâm trạng gì ?”
Gió lạnh cuốn theo ánh lửa nóng rực bay đáy mắt nàng, tâm trạng nàng nhộn nhạo, ý thức dính như keo, chỉ thì thào hỏi: “Tâm trạng gì?”
“Trong lòng trẫm chỉ một ý niệm, tìm cho bằng Phó Nhiêu của trẫm... Trẫm chỉ nàng bình an tổn hao gì dù chỉ là một cọng tóc...”
Giọng dịu dàng của như tia nắng mặt trời xuyên thẳng qua mây, mở một trống trong lòng nàng, lòng nàng trào lên niềm chua xót dày đặc, xen lẫn một ít tình ý xa lạ khiến thế nào, cùng với khát khao kéo dài len lỏi tới tứ chi.
“Bệ hạ… Bệ hạ…”
Nàng nhẹ nhàng gọi , nhẹ nhàng như mây.
Bóng đêm thấm trong màn nước, phản chiếu ánh mắt , trái tim tiếng gọi mềm mại trơn nhẵn của nàng chiếm lấy.
Hai má nàng đỏ sẫm như máu, ánh lửa nổi bật, huyết sắc kiều diễm dường như phá vỡ da thịt mỏng manh mà nhỏ máu. Đôi môi hồng đào khẽ mở, ngước với vẻ bối rối mê man, như thể là kẻ thống trị trong thế giới .
“Nhiêu Nhiêu, nàng cho trẫm , nàng thích trẫm ?”
Khuôn mặt của Phó Nhiêu nâng lên lòng bàn tay, hai má nóng bừng, tự chủ cau mày, lắc lư trái , bàn tay thô ráp của vuốt ve, mang theo một chút tê dại, lòng nàng run rẩy theo, vô cùng tham lam lưu luyến sự ấm áp của .
“Sao cơ?” Nàng mơ hồ hỏi.
“Nàng thích trẫm ?”
Phó Nhiêu nhíu mày, đau khổ cân nhắc hồi lâu, lồng n.g.ự.c bỗng dưng phập phồng thôi, lâu , như tìm lực chống đỡ nào đó, nàng như đinh đóng cột: “Không thích, bệ hạ, thần nữ thích ngài!”
Ánh mắt Hoàng đế như tổn thương, im lặng một lát, nheo mắt , ngóng ánh lửa sáng rực , buông nàng : “Phó Nhiêu, nàng cứ vô tâm vô tình như thế ?”
Lòng Phó Nhiêu một tia mất mát, ánh mắt đuổi theo tay , kéo trở về, lý trí giữ , sững sờ trả lời: “ , thần nữ luôn luôn vô tâm vô tình…”
Chàng nắm lấy hai tay mảnh mai của nàng, : “Nếu là vô tâm vô tình, nàng như với Từ Gia? Nàng rửa tay nấu canh cho , sắm sửa xiêm y cho ... À, trẫm hiểu , suy cho cùng, nàng vẫn là chê trẫm già mà thôi...”
Phó Nhiêu , lồng n.g.ự.c dâng lên một giọng mãnh liệt, vượt qua lý trí thoát khỏi răng môi.
“Không , bệ hạ, ngài già... ngài, tại như …” Nàng khổ sở mà lên, vội vã : “Ngài minh thần võ, nam nhi đời nào thể sánh bằng...”
“Sao ngài thể lấy bản so sánh với Từ Gia chứ, là cái thá gì, xách giày cho ngài cũng xứng, bệ hạ, ngài nên như ...”
Hốc mắt nàng đỏ bừng, mắt như che một tầng nước, thút thít: “Ngài như , sẽ khó chịu, thật sự khó chịu...”
Nàng nắm lấy tay vuốt ve gò má , hận thể m.ó.c t.i.m .
Hoàng đế thấy thế thì bật , tiểu nha đầu nhầm lẫn , tại mở đầu và kết thúc khớp như .
lời của nàng, quả thực lấy lòng , mặt hiện lên ý : “Theo lời nàng thì nàng cung?”
Vào cung? Vào cung?
Đầu óc hỗn độn của Phó Nhiêu chợt trở nên cứng ngắc, não giống như trói chặt, nàng đau khổ lắc đầu: “Ta cung, bệ hạ, …”
Hoàng đế liền , liên tục gật đầu: “Quả nhiên là một cô nương xa vô tâm vô tình!”
Chàng cúi tới gần mắt nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm long lanh, quả nhiên là nhan sắc động lòng .
Mặt nàng như bốc cháy, nóng ập , hình xinh thể chống đỡ, suýt nữa té ngã.
“Phó Nhiêu!” Hoàng đế nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, ngăn cản động tác của nàng.
Phó Nhiêu cực kỳ vui, xoay eo liều mạng giãy giụa, bất đắc dĩ, kìm tay nàng : “Nàng ? Có nàng sốt ?”
Chàng sờ sờ gò má nàng, cảm thấy cực kỳ nóng, vẻ mặt cũng đúng lắm, khác hẳn với nàng bình thường trầm tĩnh.
Ngoại trừ bệnh, thật sự nghĩ nàng vì đột nhiên như .
hết tới khác, Phó Nhiêu đều liều mạng đẩy n.g.ự.c : “Bệ hạ, khát, khát khát...”
Xem là sốt thật .
Bộ dạng đáng thương , giống như một con mèo nhỏ ai cần khiến trái tim Hoàng đế mềm mại như thể nhỏ nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-41.html.]
Chàng rơi đường cùng, đành ôm lấy nàng, đến chiếc nón tre cách đó năm bước để lấy túi nước, nàng bệnh , giúp nàng hạ sốt.
Chàng rằng khi chính lên hai bước, cũng cảm thấy khó khăn khi bước .
Chàng lắc đầu, buộc thần trí tỉnh táo, đỡ lấy nàng, khó khăn lấy túi nước, xuống, nhẹ nhàng đặt nàng ở giường, dỗ dành: “Nhiêu Nhiêu, đến đây, uống nước.”
Phó Nhiêu miệng lưỡi khô khốc, cơ thể dường như chịu nổi, cầm lấy túi nước uống, nước lạnh rót cổ họng, lạnh lẽo trong suốt, cuối cùng nàng cũng kìm nén nóng trong cơ thể. Giọt nước rơi xuống má nàng, nàng lau mặt một cái, thở hổn hển, lý trí trở về phòng ngự. Nàng ngước mắt lên, thấy một khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, nhất thời hoảng sợ, vội vàng giãy khỏi vòng tay của , vội lui về: “Bệ hạ…”
Hoàng đế bất ngờ kịp đề phòng nàng đẩy một cái, trở tay chống mặt đất, sững sờ nàng, mỉm , thầm nghĩ nha đầu thật lương tâm.
Phó Nhiêu lúng túng đến hổ vô cùng, bước chân mềm nhũn, chải mái tóc rối bù, nàng hồn .
Có nàng phát tác ?
Quả nhiên là trúng độc rắn…
Phó Nhiêu ảo não nhắm mắt , nghiêng mắt bên ngoài, bên ngoài như một tấm màn mưa, đỉnh núi tối đen như mực.
Cuồng phong như thú, mưa to giàn giụa, trận mưa quá mức mạnh mẽ, mưa lớn đến nỗi cây xanh cao lớn cũng chịu nổi mà cong lưng.
Không thuốc, hoa Linh Đằng dược liệu giải độc, nên thế nào cho ?
Cũng trúng độc ?
Phó Nhiêu bước tới, cách một cách an , cẩn thận xổm xuống, nắm lấy tay Hoàng đế, lẳng lặng bắt mạch.
Nàng nhắm mắt, cố gắng nhịp tim tĩnh , nhưng hết tới khác, lồng n.g.ự.c cứ như nổi trống, nóng từ sâu trong cơ thể dâng lên.
Hoàng đế thấy sắc mặt nàng đỏ bừng, cảm thấy đúng: “Làm ?”
Trong giây lát, Phó Nhiêu buông , bất đắc dĩ : “Bệ hạ, con Lăng Hoa Xà độc, trong cơ thể cũng một chút.”
Hoàng đế sửng sốt, hóa thể khô nóng là do độc tính, rượu mạnh gây nên.
Bốn mắt , nghiêng lệch chạm sơ ý tránh , nhất thời hai ngây như phỗng.
Gió lạnh tràn , ngọn lửa rít lên, gió lạnh cuốn tóc của nàng, bất ngờ kịp đề phòng quẹt qua mặt .
Hoàng đế theo bản năng đưa tay chộp lấy, ban đầu chỉ coi là cảm giác say rượu, bây giờ ý thức là cái gì nên ngay lập tức tỉnh táo .
Ánh lửa bức , nổi bật hai má phấn hồng của nàng như mỹ ngọc, buông lỏng tóc của nàng nhưng tay cứng đờ, dung mạo của nàng thu hút, dời mắt .
Dung mạo nàng cực , nở rộ như hoa mùa xuân.
“Nhiêu Nhiêu, đến chỗ trẫm…”
Trong hang động tĩnh lặng, tiếng trầm thấp của vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của đêm.
Phó Nhiêu khó chịu vô cùng, mơ màng giống như ngủ , chỉ cảm thấy cả ngàn vạn con kiến gặm nhấm, khiến nàng thể tập trung điều gì quyết định cái gì.
“Bệ hạ…”
Tuy nàng , nhưng âm thanh khỏi miệng đặc biệt yêu kiều quyến rũ.
Nàng thống khổ nhắm hai mắt, kéo cổ áo để gió lạnh thổi mới dễ chịu hơn một chút.
Thời gian trôi qua, nhiệt độ càng ngày càng cao, mồ hôi từ lưng chảy , theo sống lưng trượt xuống.
Hoàng đế thấy trán nàng mồ hôi đầm đìa liền độc tính trong nàng nặng hơn , thấy nàng lung lay sắp đổ, liền tới gần nàng...
Lý trí còn sót của Phó Nhiêu buộc tránh , lắc lắc thắt lưng, chậm rãi lùi một : “Không , đợi một lát nữa là sẽ thôi…”
Hoàng đế vẫn đưa tay về phía nàng, trịnh trọng : “Trẫm hứa với nàng sẽ đường đường chính chính nghênh đón nàng cung...”
Sở dĩ đuổi theo Phó Nhiêu buông là vì trong lòng kế hoạch, lúc đầu quá rõ ràng, nhưng dần dần, ý tưởng bén rễ.
Chuyện cung Thiên Vũ , Hoàng hậu khó chối tội, mặc dù còn tra chứng cớ, nhưng là ai thì trong lòng đều rõ, sử dụng thủ đoạn hạ lưu, thể nhịn .
Chờ Lưu Đồng lấy chứng cứ, liền đủ lý do phế hậu. Sau khi phế truất, thể giao ngôi vị Hoàng hậu cho nàng.
Trước mắt, hai đều trúng độc rắn, chịu đựng như là cách, ai thể dự đoán một lát nữa mất khả năng khống chế thì sẽ phát sinh cái gì.
Trước khi chuyện đó xảy , cho nàng một lời hứa.
Phó Nhiêu để ý lời của , nàng ở nơi đó, thắt lưng mềm mại, tư thế xinh , cả ướt sũng, giống như vớt từ trong nước.
Hoàng đế sắc mặt tối tăm như vực thẳm, tình trạng của nàng ... Đương nhiên, cũng khá hơn chút nào.
Chàng nghiêng về phía , chạm cánh tay nàng, đỡ nàng dậy.
Phó Nhiêu ngước mắt, tầm mắt m.ô.n.g lung, vẻ mặt căng thẳng, đường cong hàm cứng rắn mà sắc bén… Ánh mắt mãnh liệt như nuốt chửng nàng.
Sóng nhiệt bốc , mắt nàng mơ hồ, chỉ thấy bóng lắc lư, kéo qua kéo , giống như chui trong đầu nàng, chui trong lòng nàng.
“Bệ hạ…” Nàng lên thành tiếng, nàng thống khổ bên ngoài mưa to xối xả, sắp cắn nát cái miệng nhỏ nhắn: “Ta... Ta đến chỗ mưa...”
Theo một tiếng lẩm bẩm , nàng chống đỡ nửa , lảo đảo phóng ngoài.
Bên ngoài hang động, mưa bụi trong veo, ngọn núi u ám.
Một trận mưa bụi theo gió cuốn tới mặt, nàng còn khỏi cửa động, một cánh tay mạnh mẽ ngăn , chộp lấy cánh tay mảnh mai của nàng, kéo nàng trở về, xoay , ngăn cách nàng với bên ngoài mưa gió.
Vân Mộng Hạ Vũ
Phó Nhiêu thiếu chút nữa đụng n.g.ự.c , mồ hôi dính dính, dán xiêm y, cực kỳ khó chịu.
Ngước mắt lên, tầm mắt đan xen.
Chàng cúi đầu, cẩn thận phủi từng li từng tí mồ hôi trán nàng, nhẹ nhàng đỡ lấy nàng, dịu dàng trấn an: “Nhiêu Nhiêu, đừng sợ, tất cả đều trẫm ở đây”.
Sự bất an của thể vững vàng chiếm cứ ý thức của nàng, cánh tay tự chủ dùng sức túm lấy góc áo của , giống như lục bình c.h.ế.t đuối, cả căng thẳng mà sợ hãi và tuyệt vọng, giờ phút bộ đều sụp đổ, biến thành ánh mắt mơ màng.
Ánh lửa nhảy nhót trong bóng đêm hun hút, khuấy động một góc lạnh lẽo của mùa thu.