Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 49
Cập nhật lúc: 2025-02-05 12:45:14
Lượt xem: 167
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc Phó Khôn cũng mặt qua, lời lẽ chính đáng : “Tỷ, kẻ sĩ thể c.h.ế.t thể chịu nhục, cũng tin rời khỏi Quốc Tử Giám sẽ trúng cử , tỷ tỷ yên tâm, chắc chắn sẽ ghi nhớ trong lòng mà khổ luyện việc học, tuyệt đối khiến tỷ tỷ thất vọng.”
Phó Nhiêu trải qua nhiều sóng to gió lớn, đối với chuyện cũng coi như thoáng, phẫn nộ như trong tưởng tượng, chỉ bình tĩnh : “Khôn Nhi, kẻ sĩ thể c.h.ế.t thể chịu nhục, chẳng cũng “Câu Tiễn gai nếm mật, 3000 bộ giáp cũng thể nuốt Ngô” ?”
Phó Khôn sửng sốt.
“Muốn dẹp tan tin đồn nhảm, dựa việc trốn tránh, mà đối mặt trực diện, chờ một ngày , đủ cao, để những đó , tất nhiên họ sẽ câm miệng, nếu , bất luận trốn , chẳng qua cũng chỉ là bịt tai trộm chuông thôi, nếu học sự ẩn nhẫn, đời sẽ thành chuyện lớn ! Một hai câu bàn tán mà khó chịu, lên triều đình chịu đựng gió thổi mưa xối ? Sao thể kế thừa di chí của tổ phụ?”
“Nếu đến Quốc Tử Giám, cũng cần sách nữa, chi bằng chúng thu dọn hành lý trở về Thanh Châu sớm một chút, mở một cửa hàng cưới một vợ, dương dương tự đắc, cũng là chuyện may mắn.”
Phó Nhiêu ném lời về hướng hậu viện.
Sở dĩ Quốc Tử Giám xưng là học phủ nhất thiên hạ là vì chỗ danh sư đầy đường, cùng với mối quan hệ rắc rối phức tạp trong triều, mỗi năm luôn quan thi đỗ từ Quốc Tử Giám, tỷ lệ đỗ đạt của sinh đồ(*) Quốc Tử Giám lớn hơn bao nhiêu so với nơi khác.
(*)Sinh đồ: từ chỉ học sinh thời xưa
Lúc nàng tốn tâm cơ cáo ngự trạng đều vì chút tiền tài , mà là giành một cái thang lên trời.
Sinh đồ Quốc Tử Giám phú cũng quý, kết bạn với bọn họ, ngày nào đó thật sự quan trường cũng đến mức giúp đỡ, trắng Quốc Tử Giám đó là một mạng lưới, đặt tân quý tương lai của triều đình trong mạng lưới đó, chuyện với môn hộ bình thường như bọn họ mà khác gì thang lên trời.
Vì Từ Gia bám lấy Công chúa, chính là vì xuất của bần hàn, chỗ dựa, sở dĩ Trần Hành xa lánh đến Thái Y Viện công văn, cũng là vì trong triều .
Phó Nhiêu sớm rõ ràng, nên mới cả gan bàn điều kiện với Hoàng đế, đưa đến Quốc Tử Giám.
Nếu tình nguyện tầm thường, nàng đúng dịp thể dẫn nhà rời khỏi kinh thành, nhưng cố tình là chí hướng, kế thừa di chí của tổ phụ, Phó Nhiêu còn cách nào, đành giúp .
Hôm , Phó Nhiêu cũng để ý tới Phó Khôn, để mặc tự cân nhắc.
Ai ngờ qua khắc đầu giờ Tỵ, gác cổng tới báo, một vị cô nương và một vị thiếu gia tới chơi.
Phó Nhiêu kinh ngạc, cửa tiếp đón, thấy một cô nương mặt tròn véo một thiếu niên mười mấy tuổi bước qua cổng lớn, cô nương mặc áo ngoài màu nguyệt bạch, thì là kiểu tính cách nhanh nhẹn hoạt bát, nàng tiến lên hành lễ với Phó Nhiêu, chợt lệnh cho : “Mau dập đầu nhận tội với Huyện chúa.”
Phó Nhiêu khó hiểu, đáp lễ : “Xin hỏi cô nương ý gì?”
Dương San San chỉ , phân trần với Phó Nhiêu: “Hôm qua của khác châm ngòi, trong ngôn từ điều bất kính với Huyện chúa và lệnh , mẫu , bảo tới cửa nhận , mẫu và luôn ngưỡng mộ đạo đức của Huyện chúa, lâu đây Huyện chúa mới về từ Gia Châu, cứu lê dân khỏi dầu sôi lửa bỏng, săn mùa thu cứu Đại Hoàng tử một mạng, quả là nữ trung hào kiệt, ngưỡng mộ kịp, đặc biệt tới cáo tội.”
Nói xong, một chân nàng đá gối thiếu niên , ép quỳ xuống.
“Dập đầu!”
Thiếu niên sợ hãi uy thế của tỷ tỷ, tình nguyện mà đại lễ với Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu chấn động mạnh bởi hành động của Dương San San, nhưng chỉ qua một lát, lộ vẻ tán thưởng: “Khí độ của cô nương ngưỡng mộ, xin hỏi tôn tính đại danh của cô nương?”
Dương San San xinh tiến lên cong gối với nàng: “Ta họ Dương, khuê danh San San, phụ là Tả thông chính trong triều.”
Tả thông chính là Phó nhị đường quan của Thông chính ty, chính tứ phẩm yếu viên(*).
(*)Yếu viên: nhân viên quan trọng
Vị Dương cô nương thể kéo hạ đến Phó gia thỉnh tội, coi như là vô cùng thông minh.
Phó Nhiêu dẫn nàng nội viện, Dương San San đích tới hành lễ kể tội với Trịnh thị, Phó Nhiêu khách sáo tiếp đãi nàng , Dương San San ngược kéo nàng xuống: “Tỷ tỷ chớ vội, sớm về sự cao thượng của tỷ tỷ, hôm nay tới cửa cũng là để kết giao.”
Hai một phen, trái còn hợp tính .
Dương San San tính cách hoạt bát, cách mấy ngày đến Phó gia thăm hỏi Phó Nhiêu, còn theo Phó Nhiêu đến cửa hàng chế hương, qua thường xuyên, hai thành tỷ gì giấu .
Bảy ngày , Phó Khôn vốn nên đến Quốc Tử Giám nhập học, ai ngờ , một nữa ty nghiệp đuổi về.
Cậu mặt xám mày tro, trong lòng hoảng loạn, hành lang, im lặng .
Phó Nhiêu rời nha môn về nhà, tin, nhận điều hợp lí.
Theo lý, một ty nghiệp sẽ chèn ép Phó Khôn đến mức đó, chẳng lẽ là Phó Lâm cắn c.h.ế.t buông? Một con em nhà giàu năng lực chi phối ty nghiệp?
Hôm nàng xin nghỉ, quyết tâm tới Quốc Tử Giám một chuyến, kết quả gặp Dương San San và Hạ Linh tới tìm nàng.
“Phó tỷ tỷ, và Dương tỷ tỷ đang đến tìm tỷ chơi đây, Dương tỷ tỷ tỷ điều hương , thể cho một hộp luôn ?”
Phó Nhiêu đành đón , Dương San San hỏi chuyện liên quan đến Phó Khôn, Phó Nhiêu theo sự thật.
Dương San San lập tức lộ vẻ giận dữ: “Phó tỷ tỷ, tỷ đừng lo, tỷ cáo ngự trạng , chúng tố cáo một nữa.”
Phó Nhiêu khuôn mặt nhuốm một tia m.á.u đỏ.
Tất nhiên nàng xin .
“Nếu cáo ngự trạng nhiều, sợ bệ hạ sẽ ghét.”
“Điều cũng đúng.” Dương San San chống cằm nghĩ kĩ: “Hay là, chờ về tìm cha giúp đỡ.”
Buổi chiều giờ , Dương San San vội vã chuyển tin cho nàng: “Phó tỷ tỷ, e là tỷ đắc tội ai, cha vốn giúp tỷ đến viện Đốc Sát gửi lời, ai ngờ chẳng bao lâu , quan của cha , cũng chính là Thông chính sứ Mai đại nhân răn dạy cha một phen, cho ông quấy rầy bệ hạ vì chút chuyện nhỏ .”
Sắc mặt Phó Nhiêu đổi.
Phó Lâm chèn ép Phó Khôn trong Quốc Tử Giám, còn liên quan đến Mai gia, chuyện kì quặc, nàng và Phó gia oán thù, cớ gì khó dễ như ?
Tới ban đêm, Hoàng đế phái nội giám đích đón Phó Khôn Quốc Tử Giám.
Lần , Phó Khôn rên một tiếng, mắt hiên ngang kiên định bước cửa lớn của Quốc Tử Giám.
Ngự thư phòng, trầm hương lượn lờ, ngọn đèn dầu lay động.
Hoàng đế dựa ngự sạp*, lật xem danh sách chức vị còn trống mà Lại bộ đưa lên, sắp đến kỳ thi mùa thu, khi hết năm chốt danh sách nhân sự định .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-49.html.]
(*)Bất cứ thứ gì vua dùng đều thêm chữ ngự, như ngự giá
Tuy qua tuổi 30, nhưng chăm sóc , cơ thể thon dài dựa sạp mềm, giữa mày vẫn khí độ trăng sáng gió mát.
Lãnh Hoài An tủm tỉm dâng một ly an thần lên: “Bệ hạ, đây là thuốc Huyện chúa pha chế khi ở hành cung, ngài uống cho an thần ngủ ngon.”
Hoàng đế tên Phó Nhiêu, đặt sổ con xuống, khuôn mặt tuấn tú lộ vài phần vui: “Ngươi nha đầu đụng đinh mà còn tới tìm trẫm, một ngây ngô xin Dương Thanh Hà, trẫm tác dụng hơn Dương Thanh Hà ?”
Lãnh Hoài An thấy vẻ mặt buồn khổ của Hoàng đế, khỏi che miệng khẽ: “Bệ hạ, cũng ngài tính Huyện chúa, thấy là chút việc nhỏ nên đành tới léo nhéo quấy rầy ngài thôi?”
“Phải ?” Hoàng đế lạnh lùng nhấc khóe môi, trong lòng phân rõ mùi vị: “Chuyện nàng học, nàng còn coi trọng hơn cả mệnh nàng, đây là việc nhỏ? Chỉ là nàng thích xin trẫm mà thôi.”
Nói xong, mất hứng ném sổ con sang một bên của ngự án, day trán nhắm mắt xuống: “Phó gia thấy thanh danh của Phó Nhiêu gần đây đang lên, lo Phó Khôn đường khoa cử sẽ cướp mất sự nổi bật của Phó gia, triều đình hai nhà Phó cùng tồn tại, nên mới cố tình khó dễ, mục đích là đuổi Phó Khôn khỏi Quốc Tử Giám, cắt đứt đường khoa cử của nhóc, nha đầu chung quy còn nhỏ tuổi, thể con đường .”
Hoàng đế hận rèn sắt thành thép, ngón tay thon dài ấn mày, hao tâm tổn sức : “Nàng , một cô nương nhỏ gầy, nhưng chuyện gì cũng tự gánh vác, lời của trẫm, nàng từng để trong lòng dù chỉ một câu, đoán chừng bây giờ còn đang lập mưu lén chuồn khỏi bên trẫm.”
Lãnh Hoài An hầu hạ một bên, đưa lò sưởi tay qua, chỉnh đồ dựa lưng cho , hì hì lấy lòng giúp Phó Nhiêu: “Nếu ngài hiểu nàng còn nhỏ tuổi thì nên châm chước nhiều một chút …”
Lòng thấy rõ, từ khi trở về từ hành cũng, suốt hơn mười ngày, Phó Nhiêu đến tẩm điện của Đại Hoàng tử ba , thăm bệnh Tạ Tương chung với Hạ Du hai , Hoàng đế tìm nàng vài , chỉ gặp thoáng qua nàng, cũng là cố tình vô tình.
Mặc kệ thế nào, Lãnh Hoài An thấy chắc Phó Nhiêu thích tiến cung, bây giờ đang nghĩ cách kéo dài cách.
Ngày tháng trôi nhanh, đảo mắt tháng Mười một, phía chân trời nổi lên tuyết nhỏ bay bay trắng xóa.
Tuyết bay múa, rơi lả tả, khoảnh khắc rơi xuống đầu cành tan .
Trịnh thị sợ lạnh, thời tiết , giờ bà đều tổ trong phòng ấm khỏi cửa, trong phòng đốt địa long, ấm áp như mùa xuân, bà khoác một chiếc áo khoác dày, cửa sổ, Đào Nhi đang hái hoa quế nở muộn bên ngoài.
Giữa vườn đìu hiu, trăm hoa tàn, chỉ một vài bông cúc duyên dáng, điểm xuyết đầu cành, bông tuyết rơi xuống, như sương trắng rơi xuống, tăng thêm vài nét tiêu điều.
Phó Nhiêu ở hành lang khoác áo bông, chỉ huy Đào Nhi: “Hoa quế ở các mùa khác cũng công hiệu khác , hoa quế tháng Tám, mùi quá nồng, thể để ủ rượu, còn tháng Mười một, hương thoang thoảng của hoa quế cực kỳ nhạt, thể thuốc.”
Bên Đào Nhi trèo thang, hái một hộp hoa quế nở muộn, đưa cho Chung ma ma, chống thang tự xuống, để thang góc tường, phủi hết bông tuyết , giục Phó Nhiêu: “Cô nương, mau , nô tỳ đếm ngày , hai ngày nguyệt sự của sẽ đến, cẩn thận lạnh, đau bụng nhiều.”
Phó Nhiêu , n.g.ự.c bỗng cứng , một sự hoảng hốt hiểu quanh quẩn trong ngực.
Nàng tinh thông dược lý, thường xuyên điều dưỡng cơ thể, nguyệt sự luôn chuẩn, đều là tới mùng một mỗi tháng.
Hôm mùng hai…
Có thể do đến Gia Châu một chuyến, đó theo vua săn mùa thu, rối loạn thời gian, muộn một hai ngày cũng .
Đến chiều, nàng nhớ về cái đêm trong hang động, một vài hình ảnh nóng bỏng phất qua đầu, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, suýt nữa , hô hấp như nghẽn trong cổ họng, thở nổi, tay cầm cổ áo, đó run lên mấy cái.
Gió lạnh rót từ cổ áo, nàng sặc một cái, chống cây trụ ở hành lang mà lên, Chung ma ma ôm hộp lên bậc thang, vội vàng đưa một tay kéo nàng trong
“Cô nương của ơi, con gái con đứa, ngày nguyệt sự mới tới mấy ngày, chớ nên cảm lạnh, nếu khó mang thai…”
Phó Nhiêu mấy chữ “mang thai”, chỉ cảm thấy kim đ.â.m trán, khỏi đỏ mắt bực bội, hổ mà trách mắng: “Ma ma mê sảng gì thế, còn thành hôn, nhắc tới chuyện con cái?”
“Ôi chao, cái miệng của lão nô , lỡ lời , cô nương mau …”
Chung ma ma đỡ Phó Nhiêu đến sạp mềm, đặt hộp bàn cao, ló đầu ngoài từ song cửa sổ, Đào Nhi phía xa: “Tiểu cô nương ngươi , mau tới hầu hạ cô nương, còn đến thiện phòng lấy thuốc cho phu nhân…”
“Tới đây tới đây, do đến nhĩ phòng lấy kim chỉ , định may chút bao nguyệt sự cho cô nương…”
“Được, việc sẽ gọi ngươi, ngươi luôn lười biếng, rót li nước ấm cho cô nương .” Chung ma ma thò về, qua phòng bên cạnh bưng một ấm sa tử tới, rót một chén nóng, đưa qua.
Ánh mắt Phó Nhiêu trong trẻo sâu thẳm chằm chằm chén , vấn vít, khí mù lượn lờ, dần dần che mờ tầm mắt.
Cơ thể của nàng căng thẳng nhũn , tay nắm đệm lót mềm, như nổi, trái tim như chỗ để neo , ánh mắt hoảng sợ, ngẩn ngơ bất lực.
Chung ma ma thấy nàng ngẩn , một hồi lâu cũng nhận , sắc mặt trắng bệch, khỏi lo lắng: “Cô nương, ? Có lạnh , uống hai miếng nóng …”
Phó Nhiêu trì trệ mà hồn, miễn cưỡng , nhận lấy tay vuốt ve: “Ma ma việc , .”
Chung ma ma nghi ngờ gì, khi cửa thì rẽ hành lang.
Đào Nhi nhảy nhót ôm sọt kim chỉ chui phòng, bưng một chiếc ghế gấm tới, cửa sổ, cúi đầu nghiêm túc đai nguyệt sự, trong miệng nhắc mãi: “Cô nương, vốn nô tỳ xong sớm, chờ về từ Gia Châu là thể dùng, nhưng cô nương Hạnh Nhi đến kì , nô tỳ cho nàng , hiện giờ thêm cho một ít…”
Mỗi câu mỗi từ của Đào Nhi đều khiến tay Phó Nhiêu run hơn một chút, trán chảy mồ hôi lạnh từ khi nào, tay cầm chén cũng phát hiện còn nóng, trong đầu như cuộn chỉ, tìm thấy đầu chỉ , một lúc lâu, nàng mới thở một nặng nề nghẹn trong ngực, thầm an ủi.
Đừng tự dọa , lẽ gì .
Nàng sẽ xui xẻo như .
Nàng đủ xui xẻo, nhưng nàng từng chuyện thương thiên hại lý gì, ông trời sẽ giày vò nàng như .
Nếu mang thai thì nên uống đặc.
Nàng cụp mắt nước màu nâu một cái, nước lạnh, bỗng nhiên nàng uống một ngụm.
Nàng sẽ mang thai, tuyệt đối .
Nước mát lạnh rót cổ họng, xua tan sự rối loạn trong lục phủ ngũ tạng, tâm tình nàng bình tĩnh . Nàng thẳng về , nhắm mắt, chậm rãi nâng tay lên, nhẹ nhàng đặt cổ tay trái.
---
Tác giả lời :
Nhiêu Nhiêu: Cùng bé con, chúc năm mới vui vẻ.
Hoàng đế: Trẫm thì ?
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhiêu nhiêu: Chàng qua một bên !