Cô nương Phó gia chỉ lớn hơn nó hai tuổi, nhưng sự thông tuệ khí phách , nữ nhi sánh kịp.
Thất vọng cực độ, Bùi Tấn ngược cũng mắng ả , chỉ là lạnh mặt, lạnh giọng : “Trầm nể mặt mẫu phi ngươi mới tác thành cho ngươi, đường là tự ngươi chọn, đừng hối hận. Ngoài , ngươi nên Phó gia vì để Từ Gia thi đậu Trạng nguyên mà mất hết gia sản, trẫm và triều đình thể ngươi cõng cái nồi , việc ban thưởng cho nàng ngươi tự gánh vác hết, phủ Công chúa của ngươi hủy bỏ, ngươi tự đến ở chỗ Từ Gia, phu nhân Trạng nguyên của ngươi .”
“Phụ hoàng…” Công chúa Bình Khang quỳ gối giữa đại điện, nước mắt ào ào rớt xuống, bằng đầu gối về phía Bùi Tấn, quỳ gót chân , nắm chặt góc áo , rưng rưng : “Phụ hoàng, nữ nhi sai , ngài tha thứ cho nữ nhi , nữ nhi dám nữa…”
Khuôn mặt Bùi Tấn trầm tĩnh ả, sóng mắt cũng động: “Trẫm là thiên tử, g.i.ế.c Từ Gia là thiên vị, nếu ngươi cứ ngu xuẩn bất cần, trẫm g.i.ế.c , ngươi đến Hoàng miếu xuất gia ni cô.”
Công chúa Bình Khang sợ tới mức tiếng bỗng ngừng, chỉ cụp mắt nức nở, dám nữa.
Lòng ả âm thầm tính cho Phó Nhiêu một món nợ.
Thầm nghĩ chờ tiếng gió qua, đầu nũng là chắc chắn thể khiến phụ hoàng vui, phủ Công chúa còn thì thôi, chỉ cần còn đất phong, ả chẳng sợ bạc tiêu, ngoài chờ ả và Từ Gia sinh con, qua hai năm, chắc chắn phụ hoàng sẽ ban thưởng phủ cho ả.
Vì thế ả càng vẻ thông minh mà nâng đôi mắt đẫm nước, hời mà : “Phụ hoàng, nữ nhi sai , nhất định nữ nhi sẽ sửa, để nhọc lòng nữa.”
Bùi Tấn híp mắt, cũng gì, vẫy tay hiệu cho ả .
Cùng lúc ban chiếu thư đến Phó gia, cũng hạ chỉ gả thấp Công chúa Bình Khang cho Từ Gia.
Chỉ là chân thánh chỉ đưa đến Từ phủ, lưng Vũ Lâm vệ kéo Từ Gia , đánh 30 trượng trách phạt, đánh Từ Gia đến nỗi da thịt bong tróc, ngất xỉu.
Lúc đó Công chúa Bình Khang ở cung Phỉ Thúy của Thục quý phi đợi gả, tin nước mắt tuôn rơi, dám cầu xin, chỉ đành phái cung nhân tặng thuốc mỡ nhất đến Từ phủ.
Ba ngày , Từ Gia mang theo thương tích chạy Phó phủ, Phó Nhiêu và ký thư hòa li mặt .
(*)Thư hòa li: đơn li hôn hai bên đồng thuận, khác với hưu thư (đơn bỏ vợ)
“Của hồi môn đưa đến Từ phủ, cần. Toàn bộ chi phí ngươi ăn mặc ở nhà mấy năm nay, đổi hết thành bạc trả cho .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-5.html.]
Từ Gia hạ nhân đỡ, mồ hôi mỏng trán rịn ngoài, cũng sức biện bạch với Phí Nhiêu, đúng lúc khi đỗ Trạng nguyên ít thương hộ đến thăm hỏi xin chữ, ít nhiều cũng tích chút gia sản, đồng ý đưa cho Phó Nhiêu hai ngàn lượng bạc.
Mấy ngày nay nửa c.h.ế.t nửa sống, đầu chút hối hận, nếu nhất thời ma quỷ mê hoặc, lẽ cũng đến mức chịu tội, là Trạng nguyên, chỉ đơn giản là bò lên chậm một chút, nghĩ , đưa bạc cũng sảng khoái.
Phó Nhiêu cầm thư hòa li cùng ngân phiếu hai ngàn lượng bạc , im lặng hồi lâu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tình nghĩa mười năm, xem như kết thúc.
Hôm , Phó Khôn về phủ, hiểu từ đầu đến đuôi câu chuyện, đứa con nít mười tuổi khí thế hùng hồn lí luận với Từ Gia, Phó Nhiêu cản , khuyên bảo nửa ngày, nghỉ một đêm, hôm lập tức đưa đến Quốc Tử Giám.
Vào Quốc Tử Giám, hi vọng thi đỗ của lớn thêm ít, đây là chuyện Phó Nhiêu mừng nhất.
Hiện giờ Phó Nhiêu một cửa hàng, trong tay cũng tiền dư, bèn cân nhắc ăn.
Tổ mẫu nàng chính là y nữ nổi tiếng ở địa phương, từ nhỏ nàng mưa dầm thấm đất, học ít phương thuốc, đặc biệt sức khỏe của mẫu nàng nay , nàng thường xuyên tự pha chế thuốc, nghĩ tới nghĩ lui, định kế thừa nghề gia truyền của tổ mẫu, đúng lúc nhà đẻ của tổ mẫu buôn bán thuốc, nàng bèn thư đến Thanh Châu, thường xuyên qua , dày vò nửa tháng, mở một tiệm thuốc ở phía Tây chợ.
Phó Nhiêu rõ nữ tử khuê phòng và phụ nữ chút giấu bệnh sợ thầy, bèn chế mấy viên thuốc nhằm bệnh phụ nữ, sách trung y nhà nàng nhiều, tổ mẫu cũng để ít bài thuốc, nàng bèn nghiên cứu chế tạo một ít thuốc mỡ trị thương và nước thuốc.
Phó Nhiêu xem bệnh cho , chỉ bán thuốc viên, thuốc mỡ.
Dược và hương cũng cùng gốc, bình thường nàng cũng thích điều chế hương, tự nữ quyến kinh thành thích dùng huân hương, hương liệu dùng , cũng thể chữa bệnh, Phó Nhiêu buôn bán dược hương, ở kinh thành cũng coi như phong cách riêng.
Chỉ là nghề thể so tài, dựa danh tiếng, mới mở thì đừng hòng khách khứa đầy nhà. Phó Nhiêu cũng vội, hiện giờ nàng điền trang trong tay, chủng dược liệu và quả trong cánh rừng , Hoàng đế còn thưởng cả nô bộc trong thôn trang cho nàng, trong nhà lo ăn mặc.
Một hôm Bùi Tấn cải trang vi hành, ngang chợ tây, đúng lúc thấy cửa hàng dược hương của Phó Nhiêu, chợt nhớ cửa hàng là cơ sở kinh doanh ngầm của , khi lên ngôi, gia nghiệp ban đầu của phủ Hoàng tử bộ về nội khố, giờ ban thưởng cho Phó Nhiêu, tùy tiện ban thưởng cửa hàng .
Sao cô nương Phó gia bắt đầu buôn bán dược hương?
Chàng vô cùng tò mò, hiệu bằng tay, sai ám vệ chờ ở bên ngoài, tự dẫn theo hai nội thị trẻ tuổi bước cửa hàng.