Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 53

Cập nhật lúc: 2025-02-05 12:45:22
Lượt xem: 167

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

, một cha , thể chăm sóc Bùi Trừng, thể lấy lòng tin của nàng, cũng thể dạy dỗ Bình Khang, khiến nàng hại.

Nàng vốn nên là một cô nương thuần khiết.

Chàng nên ép nàng quá nhiều, khiến nàng nơm nớp lo sợ, như lâm vực thẳm.

Hoàng đế rốt cuộc là nam nhân thành thục lớn tuổi nên thể tức giận như nam tử trẻ tuổi, sạp, nghiêng về phía , nhẹ nhàng ôm thể cứng ngắc của Phó Nhiêu trong ngực, nhắm mắt, trấn an:

“Nhiêu Nhiêu, đều là của trẫm, để cho nàng chịu thiệt thòi... Đừng sợ, trẫm ép nàng nữa...”

Phó Nhiêu , dây thần kinh kéo căng một đêm từ từ thả lỏng, nước mắt tuôn như thủy triều, trong nháy mắt ướt vạt áo .

Hoàng đế nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, từng chút lau sạch nước mắt má nàng, lông mi nàng phủ đầy nước mắt trong suốt long lanh, ướt sũng, xinh quyến rũ.

Không bắt đầu từ khi nào, dáng vẻ khắc sâu trong lòng .

Trong giây lát nhớ tới đêm qua khi giấc ngủ, mơ thấy Phó Nhiêu trong lòng ôm một đứa bé, trăng trắng đáng yêu, với , dáng vẻ giống hệt , hôm nay hạ triều sớm nhanh chóng xuất cung, nào ngờ gặp nàng mà đụng sứ thần Chiêm quốc.

Nửa tháng trôi qua kể từ ngày rời khỏi hang động, cũng đến lúc kết quả.

Ánh mắt chuyển về phía bụng nàng, vẻ mặt căng thẳng dễ phát hiện, nhẹ giọng hỏi: “Nguyệt sự của nàng tới ?”

Cơ thể Phó Nhiêu cứng đờ, con ngươi đờ đẫn chậm rãi khẽ động, đối diện với ánh mắt trầm tĩnh của , nàng thất thần một lát nghĩ đến quyết định , tầm mắt của nàng dần dần trở nên tỉnh táo, hổ : “Bệ hạ, nguyệt sự đến cuối tháng, mới qua...”

Trong khoảnh khắc Hoàng đế như ngã hầm băng, những mong đợi mấy ngày nay đều trở nên vô ích, ngay cả tay chân nhất thời cũng chút lạnh lẽo.

Tay vịn hai vai nàng, lực dần dần gia tăng, Phó Nhiêu đau, nhíu mày, sợ hãi liếc một cái, thấy vẻ mặt mất mát nay từng , trong lòng khỏi sinh vài phần hổ.

Nàng mím môi, trán chảy một chút mồ hôi lạnh, tim đập mạnh.

hoàng cung thêm một khắc, là mạo hiểm thêm một chút, cũng , tối nay thẳng với , hiểu tâm ý của nàng thì sẽ ép nàng nữa.

Phó Nhiêu kiên nghị, để ý thần sắc cô đơn của , nhẹ giọng năn nỉ: “Bệ hạ, khuya , thần nữ trở về…”

Hoàng đế ngẩn ngơ, chậm rãi hồn bật một tiếng, ôn hòa mà bình thản : “Nhiêu Nhiêu, sắc trời tối, tuyết lớn giăng đầy, nàng cũng rời cung , tối nay nghỉ ngơi ở hoàng cung , đợi tuyết ngừng, trẫm sẽ cho đưa nàng trở về.”

Đầu ngón tay Phó Nhiêu nắm chặt xiêm y, trong lòng chút hốt hoảng, nhưng mà đến nước , nàng cũng từ chối , chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Hoàng đế xoa xoa gương mặt nàng, , khôi phục thần sắc ban đầu: “Đi xuống nghỉ ngơi .”

Đưa mắt bóng hình xinh của Phó Nhiêu chậm rãi lui , vẻ mặt Hoàng đế bình tĩnh , đôi mắt như lún xuống vực sâu.

Quả thật thể hạ một lệnh chiếu thư đưa nàng hoàng cung, nhưng mỗi khi đối mặt với ánh mắt kiên nghị của nàng, đều nỡ bẻ gãy đôi cánh của nàng, luyến tiếc khi đáy mắt nàng mất vui vẻ, tóm là hy vọng nàng cam tâm tình nguyện thì mới cảm thấy vui lòng.

Vốn nghĩ nếu nàng mang thai, nàng chắc chắn tâm ý cung, ông trời mắt, hai giao triền như nhưng thể khiến nàng mang thai.

Hoàng đế nhắm mắt , ấn mi tâm, thất vọng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Một lát , Lãnh Hoài An xin chỉ thị: “Bệ hạ, tuyết rơi cao hai tấc, Khâm thiên giám Trương Tư Chính khả năng ngày mai tuyết cũng ngừng, e là Huyện chúa ngủ hai ngày, ngài xem, nên an trí Huyện chúa ở thì thỏa đáng?”

Trong điện Phụng Thiên nay tiền lệ để cung phi ngủ , Phó Nhiêu tiến cung bệ hạ cho ở qua đêm, nên lấy quy cách gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-53.html.]

Trong lòng Hoàng đế chút mất kiên nhẫn, nghĩ đến thái độ của Phó Nhiêu, khoát tay : “Phía trắc điện chái nhà , để nàng ở đó là .”

Đó là chỗ ở của nữ quan, bởi thể thấy , hai vẫn đàm phán thỏa đáng.

Lãnh Hoài An cảm thấy thất vọng: “Bệ hạ, cách ... cũng qua nửa tháng, nhỡ Huyện chúa mang thai thì ?”

Hoàng đế cảm giác chán nản dâng lên ngực, nheo mắt : “Trẫm hỏi , nguyệt sự của nàng qua, mang thai.”

Lãnh Hoài An , sắc mặt liền biến đổi: “Cái … cái , thể nào?”

Hoàng đế thấy sắc mặt y đúng lắm: “Ngươi ?”

Vẻ mặt Lãnh Hoài An kinh ngạc: “Khi Huyện chúa điện, chiếc áo khoác nàng đang mặc ướt, lão nô sai phơi, nhưng ngờ bên trong một thứ rơi ngoài...”

“Thứ gì?” Hoàng đế mặt mày nghiêm trọng.

Lãnh Hoài An suy nghĩ : “Là đai nguyệt sự mà nữ nhân dùng… Nếu là qua, tại còn mang theo thứ đó?”

Hoàng đế sắc mặt trong khoảnh khắc liền đổi, nhanh chóng xuống giường mang giày, đẩy Lãnh Hoài An , hai lời chạy ngoài noãn các, vòng qua bình phong, gian ngoài.

Chỉ thấy chỗ rẽ hành lang, Phó Nhiêu quấn một cái mũ trùm đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn chìm trong lông tơ mềm mại, thấy ánh mắt lạnh thấu xương sải bước tới, mắt nàng vô cùng sửng sốt:

“Bệ hạ…”

Hoàng đế bước ba bước hai bước, chạy tới mặt nàng, nắm lấy cánh tay nàng, ánh mắt mãnh liệt, lạnh giọng hỏi nàng: “Phó Nhiêu, nguyệt sự của nàng qua, vì mang theo đai nguyệt sự ?”

Phó Nhiêu kinh ngạc trong lòng, nàng thể đai nguyệt sự?

Chẳng lẽ lúc cửa, Đào Nhi nhét đai nguyệt sự trong mũ trùm đầu của nàng, mà khi Dương San San áo da dày cho nàng cũng nhét đai nguyệt sự đây?

Trong lòng Phó Nhiêu sóng to cuồn cuộn nhưng vẫn bình tĩnh đáp : “Bệ hạ, nguyệt sự của thần nữ qua lâu, mang theo bên cũng là đương nhiên, nữ nhân mà, luôn chuẩn chu đáo, nếu ngài tin thì hỏi các nương nương trong hậu cung mà xem, cứ hễ ngoài là sẽ đều mang theo một ít?”

, nếu sắp đến ngày, chắc chắn sẽ mang theo đồ dự , nhưng nàng mới kết thúc, mang theo bên hợp lý.” Ánh mắt Hoàng đế chăm chú nàng, cố gắng tìm dấu vết dối mặt nàng.

Phó Nhiêu bật : “Bệ hạ, chuẩn từ , chỉ là quên lấy mà thôi, cái … Thật sự gì ngạc nhiên.”

“Cũng đúng.” Hoàng đế bình tĩnh hơn nàng dự đoán.

Chàng là một đế vương tung hoành tứ hải, quen gặp sóng to gió lớn, suy nghĩ của Phó Nhiêu.

Chàng buông cánh tay nàng , hướng lên , lột khuôn mặt nhỏ nhắn xinh tuyệt trần khỏi mũ trùm, nàng, giọng dịu vài phần: “Nhiêu Nhiêu, trẫm hiểu lo lắng của nàng, trẫm thể đáp ứng nàng thứ, duy chỉ một điểm nàng hiểu rõ, trẫm và nàng phát sinh quan hệ, đây là sự thật thể đổi, trẫm nhất định cho phép Hoàng tự(*) lưu lạc dân gian, cũng cho phép bất cứ kẻ nào g.i.ế.c hại Hoàng tự.”

(*)皇嗣: Hoàng tự - thừa kế hoàng gia

Trong lòng Phó Nhiêu run lên dự cảm .

Hoàng đế cụp mắt, ánh mắt rực lửa tới gần nàng, uy áp của bậc đế vương dồn về phía nàng: “Sáng sớm ngày mai trẫm tuyên Thái y, nếu nàng thai, trẫm sẽ cho nàng xuất cung.”

Sắc mặt Phó Nhiêu trắng bệch, đầu ngón tay siết chặt xiêm y, cố gắng để cho lộ vẻ khiếp sợ.

Từ lúc cho nàng uống canh tránh thai, nàng liền đoán , chắc chắn sẽ luôn theo dõi nàng, sớm muộn sẽ một ngày tuyên Thái y bắt mạch cho nàng.

Nàng suốt ngày lo lắng đề phòng, thật ngờ, ngày vẫn tới, mà còn tới sớm như .

Loading...