Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-02-04 13:00:32
Lượt xem: 257
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“ , đưa ngài một ít, thể bảo nữ quyến trong nhà hoặc thiếu gia, tiểu thư thử xem. Ngài yên tâm, tất cả đều là dược bồi bổ sức khỏe, hại , cứ yên tâm dùng...”
Phó Nhiêu nháy mắt với Đào Nhi, Đào Nhi bưng tới tổng cộng mười mấy lọ nhỏ, trong đó đủ loại dược , lọ còn dán triệu chứng tương ứng.
Bùi Tấn cái bàn bày hàng la liệt, nín thinh.
Thôi, chắc tiểu cô nương khai trương, buôn bán khó khăn.
“Tính thêm bạc, thể để ngươi chịu thiệt.” Giọng Bùi Tấn cực kỳ nhã nhặn, trông phong thái của bề .
“Không …” Phó Nhiêu vội xua tay, mỉm : “Cũng bảo ngài lấy , ngài giới thiệu giúp chút tiếng tăm…” Phó Nhiêu đỏ mặt , chút ngượng ngùng.
Bùi Tấn lộ vẻ khó xử.
Chàng giới thiệu cho ai đây?
Hoàng đế miệng vàng lời ngọc, mở miệng chỉ hạ chỉ.
Cũng thể hạ chỉ bảo các đại thần đến mua cao dán trị thương, càng thể dặn phi tử trong cung tới mua.
Song cũng đành lòng để Phó Nhiêu thất vọng, bèn gật đầu: “Ta sẽ cố hết sức.”
Bùi Tấn dậy, bước hai bước, đúng là cảm giác mắt cá chân linh hoạt hơn nhiều, trong lòng thấy nhẹ nhõm.
Cô nương Phó gia quả nhiên chút bản lĩnh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bóng cao ráo của giữa đại sảnh, bẩm sinh là thanh cao tôn quý, điềm tĩnh như dòng nước chảy qua vực sâu, khiến nông sâu thế nào.
Chàng suy tư, tuy chủ ý nhưng thể giúp nàng giới thiệu, đành mua nhiều thêm chút dược , xem như bù đắp cho nàng .
Đôi mắt trầm tĩnh của Phó Nhiêu, dặn dò: “Gói tất cả thuốc phụ nữ dùng của tiệm ngươi .”
Phó Nhiêu bất ngờ, loại thuốc nhiều nhất trong tiệm của nàng là phụ khoa thiên kim .
“Tất... lấy tất cả ư?”
“Ừ.” Bùi Tấn bình tĩnh gật đầu.
Phó Nhiêu liếc Đào Nhi và hai dược đồng một cái, ba lập tức sức lục tung rương và tủ thuốc.
Cũng thể trách bọn họ kích động, khai trương bảy ngày, thực tế chẳng kiếm mấy đồng bạc mà còn lỗ vốn ít, vất vả lắm mới khách quý tới, tất nhiên giấu niềm vui.
Ba tìm một mạch lấy một trăm lọ dược .
Ban đầu Phó Nhiêu định nửa bán nửa tặng, phụ nữ tới mua sẽ tặng hai lọ, để mở rộng tiếng tăm nên nàng trữ hàng khá nhiều.
Nếu bán hết những thứ cho Bùi Tấn thì giống lừa mua.
Mặt Phó Nhiêu nóng bừng, nàng bước lên cản phân nửa lọ trong một trăm lọ dược quầy, đôi má ửng hồng vầng sáng tô điểm trông phần rạng rỡ, xinh tươi và quyến rũ.
“Cũng cần mua nhiều , mua mười lọ dùng thôi.”
Thuốc vô cùng quý giá, e là chủ mẫu của bên cạnh nỡ cho dùng.
Phó Nhiêu Bùi Tấn lòng giúp đỡ, nhưng nàng cũng đành lòng để về nhà chịu lời oán trách.
Nào ngờ Bùi Tấn vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt: “Không ngại, mua hết, thê trong nhà đông, họ dùng .”
Con ngươi của Phó Nhiêu suýt nữa trợn tròn.
Vị bao nhiêu thê mà thể dùng đến một trăm lọ thiên kim ?
Nếu khăng khăng, nàng cũng thể đơn phương ngăn cản, đành đỡ trán gật đầu: “Được.”
Một gã sai vặt trong nhóm thuộc hạ tính tiền và đóng gói với Đào Nhi.
Phó Nhiêu âm thầm đánh giá Bùi Tấn, nam tử trung niên thoạt thì ung dung, thanh cao quý phái, ngờ là hạng háo sắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-8.html.]
Trong đầu nàng lập tức nảy một ý nghĩ, lặng lẽ vẫy tay với một gã sai vặt khác, gã sai vặt khó hiểu tiến gần: “Chủ tiệm chuyện gì ?”
Phó Nhiêu kéo ống tay áo tới góc quầy để tránh Bùi Tấn, thấp giọng hỏi: “Có chủ tử nhà ngươi thê thành đàn ?”
Gã sai vặt mờ mịt gật đầu.
Phó Nhiêu nghĩ bụng, quả nhiên là , thế là nàng hỏi với vẻ mặt quan tâm: “Đã đông thê , e là cần thêm ít dược bổ thận nhỉ?”
Bổ thận?
Gã sai vặt âm thầm nuốt nước miếng, Phó Nhiêu bằng vẻ mặt phức tạp, nhất thời nên trả lời .
Từ đến nay bệ hạ cần cù chính vụ, nhưng mặn mà với chuyện đó, một tháng đến hậu cung nghỉ ngơi nhiều lắm cũng chừng năm sáu ngày.
Hơn nữa hai năm gần đây Hoàng đế càng ngày càng lạnh nhạt.
Cũng là do bệ hạ lực bất tòng tâm, là mất hứng thú với nữ nhân hậu cung.
Theo lý mà bệ hạ cần cù tập võ, thể khỏe mạnh, đến mức tinh thần và thể chất đều kiệt quệ.
Phó Nhiêu thấy gã sai vặt trưng khuôn mặt giữ kín như bưng, nàng cho một ánh mắt “Ta hiểu”.
“Chờ đấy.”
Nàng xoay vòng eo mảnh mai sâu trong quầy, lấy mấy lọ dược , lặng lẽ cầm tới nhét tay gã sai vặt: “Mua mấy lọ , nếu dùng , ngươi đến tiệm mua tiếp.”
Gã sai vặt liếc tên thuốc lọ, sợ tới mức cả run rẩy.
Cái ... cái , dám mua ư?
Phó Nhiêu thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của trắng bệch, cả toát mồ hôi lạnh, nàng cau mày : “Không thể vì sợ thầy thuốc mà giấu bệnh, yên tâm, ngươi lặng lẽ mua về, ngài sẽ cảm ơn ngươi.”
“Thật... thật ?” Đầu gã sai vặt đổ đầy mồ hôi, gã đưa mắt nàng.
Chợt nhớ ngày thường sư phụ lải nhải, chê bệ hạ hậu cung quá ít.
Thôi , mua thuốc về cho sư phụ, để lão nhân gia xem tình hình khuyên bệ hạ dùng.
Gã sai vặt hạ quyết tâm, mua một sáu lọ bổ thận .
Bùi Tấn sớm phát hiện Phó Nhiêu và gã sai vặt thì thầm bí mật, sân nên cũng để ý, tới khi về xe ngựa, thuận miệng ép hỏi, gã nội thị run cầm cập, khai sạch.
Bùi Tấn cầm lọ thuốc bổ thận, nhớ tới dáng vẻ thần bí của tiểu cô nương nọ, dở dở .
Tiểu cô nương đúng là đáng giận đáng hận.
Chàng suy nghĩ cho việc ăn của nàng, còn nàng lừa .
Phó Nhiêu tuổi còn nhỏ, cũng từng cưới gả nhưng thạo buôn bán loại dược , quả thật nàng khiến mở rộng tầm mắt.
Thôi, nàng là một tiểu cô nương, so đo với nàng gì.
Có điều, một tiểu cô nương nghi ngờ “ ” khiến vị Hoàng đế là mất mặt.
Sau khi hồi cung, Hoàng đế lập tức phân phát mớ lọ thiên kim cho hậu cung, chúng phi Hoàng đế ban thưởng, nào nấy vui mừng khôn tả, ai cũng Bùi Tấn cực kỳ xem trọng quy củ. Bình thường ban thưởng thêm, ngày thường cũng do phủ nội vụ phân phát như thường lệ, bây giờ chúng phi nhận thiên kim như thể nhận bảo bối gì đó.
Bùi Tấn lên ngôi nhiều năm, phi tử trong cung đông đúc nên dùng hết thuốc trong vòng ba ngày.
Chúng phi uống cảm thấy dược đắng, hiệu quả cực kỳ , hình như nửa của họ sạch sẽ hơn , thế là một hai đều cất giấu tâm tư tìm Hoàng đế xin thêm.
Ngày thường các phi tử cấp thấp cơ hội gặp mặt Hoàng đế nên tụm năm tụm ba đến gặp Thục Quý phi thỉnh cầu.
Thục Quý phi nhân dịp một hôm Hoàng đế đến thăm Tam Hoàng tử, bèn nhắc đôi lời.
Bùi Tấn sững sờ: “Muốn nữa ư?”
Thục Quý phi dịu dàng rót cho một chén : “Còn , cũng bệ hạ lấy loại dược đến , các tỷ dùng đều hiệu quả cực kỳ , buổi sáng dùng ba viên, buổi tối dùng ba viên, quả nhiên cảm thấy cơ thể lanh lẹ hơn nhiều, bệ hạ, coi như ngài thương chúng , thưởng thêm một ít .”
Bùi Tấn lúng túng gõ bàn.