Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 87
Cập nhật lúc: 2025-02-07 13:08:35
Lượt xem: 138
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phía đông bờ sông Thông Châu, một sườn dốc cao mấy căn lều trại cực lớn, trong lều chật kín , những tiếng kêu đau đớn vang lên, y quan và dược quan qua tuy là vội vàng nhưng vẫn ngay ngắn trật tự.
Đầu giờ trưa ở viên môn cách đó xa, một thiếu niên thanh tú ước chừng mười bảy mười tám tuổi dẫn một chiếc xe la dừng ở cửa, nàng lưng đeo một túi thuốc, mặc một áo vải cũ, giơ tay lau mồ hôi trán, tới bàn việc của bộ phận y tế, chỉ xe la đậu cách đó xa :
“Đại nhân, nơi xảy sự cố, thương vong khá nghiêm trọng, lo dược liệu đủ nên gửi chút thuốc cầm m.á.u tới, kính xin ngài nhận lấy.”
Vị tiểu kìm vui mừng, vội vàng buông bút mực xuống, đánh giá tới. Người thiếu niên mặt ăn mặc cực kỳ giản dị, mặt mày thanh tú, sắc mặt vui vẻ.
“Trước mắt đúng là đang thiếu những thứ , đây thực sự là một sự trợ giúp kịp thời. Nào, ngươi giúp dỡ dược liệu xuống đăng ký danh sách, sẽ tâu với triều đình ban thưởng cho ngươi.”
“Không cần ...” Phó Nhiêu từ chối , theo nâng mấy rương dược liệu xuống dặn dò bảo quản sử dụng như thế nào, tiểu liền nàng là trong nghề, nghiêm túc đánh giá nàng một chút híp mắt hỏi: “Nhìn tiểu công tử vẻ khá thông thạo y thuật, hiện tại y viện chúng thiếu , là tiểu công tử giúp chúng một chút?”
Phó Nhiêu đầu về phía lều trại đang mở rộng, trời tháng tư cực kỳ oi bức, đủ loại thương những chiếc giường bệnh sắp xếp ngay ngắn, tiếng ai oán khắp nơi, dường như là hết việc.
“Trong nhà còn già trẻ chăm sóc, chỉ thể giúp một chút việc nhỏ, buổi tối vẫn về nhà.”
Nàng lưng đeo túi thuốc bước lều, chỗ nào thiếu thì chỗ đó, hai canh giờ trôi qua mà nghỉ ngơi một khắc khiến cả mồ hôi đầm đìa.
Mắt thấy sắc trời sắp tối, hình như trời sắp mưa, nàng lưng đeo túi thuốc cáo từ, đang bước mấy bước, bỗng nhiên phía truyền đến một giọng quen thuộc:
“Người thương chữa trị thế nào ? Y dược đủ ? Còn cần điều từ trong thành tới ?”
Phó Nhiêu dừng bước, xê bước chân xoay , chỉ thấy hình tới tuấn tú cao ngất, mặc áo bào màu đỏ thẫm, khuôn mặt trong như ngọc, lông mày chút kinh hãi, ai khác chính là đương kim Thiêm đô Ngự sử Tạ Tương.
Cách hơn ba năm gặp cố nhân, Phó Nhiêu gần như bật , bước chân như đóng đinh ở cửa lều, thế nào cũng nhúc nhích , nàng mặc dù ở kinh thành nhưng vẫn thể dùng nhiều cách gửi thư cho Phó Khôn, thư của Phó Khôn cho nàng , Tạ Tương đối xử với vô cùng , ngày lễ ngày tết luôn xe lớn lễ nghi mang tới Phó gia.
Sau lưng Tạ Tương một đống quan viên theo, đầu chính là Tống Minh Nguyệt, đoàn thẳng về phía lều trại mà tới.
Tạ Tương căn bản liếc về phía Phó Nhiêu, chỉ là khi rảo bước tiến đến lều trại, một bóng dáng quen thuộc rung chuyển tầm của y, y lập tức dừng bước, về hướng đó, chỉ thấy một thiếu niên yếu đuối lưng đeo hành lý, dần dần xa.
Phó Nhiêu đường gặp mưa to như trút nước, rơi đường cùng nên tìm một sơn miếu cũ nát để trú , nơi cách thành tính là gần, thể cứ cố mà về , tối nay e là ngủ ở đây.
May mà Bổn Bổn sư phụ và sư mẫu chăm sóc nên nàng cũng lo lắng.
Phó Nhiêu cởi áo tơi che mưa xuống, đặt ở góc, sơn miếu hai gian, bên ngoài một nhà chính mở rộng, bên trong một cái miếu nhỏ, chính giữa khắc một võ tướng oai nghiêm, tay cầm một cuộn giấy, chân giữ giáo, tuy là lớp sơn bên ngoài tróc nhưng hình dáng thật.
Thì là một cái miếu Quan Công.
Phó Nhiêu tìm một nơi sạch sẽ, buông hành lý xuống nhặt củi khô xung quanh túm một chỗ, dự định nhóm lửa hong khô vạt áo ướt sũng. Nàng mang theo túi nước và lương khô bên nên ở đây một đêm cũng .
Một lát , bên ngoài truyền đến tiếng động, Phó Nhiêu hoảng sợ vội vàng nghiêng đầu , chỉ thấy trong mưa bụi m.ô.n.g lung một nam tử áo xanh cao ráo tuấn tú cầm ô giấy dầu miếu tránh mưa, khuôn mặt bình thường nhưng khí chất cực kỳ xuất chúng.
Chàng ở cửa, đem ô giấy dầu đặt sang một bên, chậm rãi giũ nước mưa áo bào và lưng ngước mắt màn mưa đầy trời.
Thân ảnh sừng sững như núi, phong thái vô cùng độc lập.
Chẳng tại , Phó Nhiêu cứ như , đến ngây .
Người đàn ông rõ ràng nàng từng gặp qua, nhưng hiểu chút đặc tính hấp dẫn nàng, trong khoảnh khắc xoay , Phó Nhiêu rùng lập tức tránh tầm mắt của .
Đối phương cũng đúng lúc phát hiện nàng, sửng sốt chợt bước nhanh , mặt lộ nụ hiền lành:
“Tiểu cũng đang tránh mưa ?” Chàng thuận miệng chào hỏi, xung quanh một , thấy củi khô Phó Nhiêu nhặt xong, khép tay áo : “Hay là chúng cùng ?”
Phó Nhiêu mấy năm nay ngoài đều mặc trang phục nam nhân, cũng nhờ sư phụ giúp đỡ đổi dung mạo, dáng của nàng so với nam nhân mà thì phần gầy gò hơn, cùng với khuôn mặt thanh tú , thoạt chỉ mười bảy mười tám tuổi nên thể gọi một câu “Tiểu ”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-87.html.]
Phó Nhiêu ôn hòa gật đầu: “Không việc gì, ngài , để châm lửa.”
Tuy là hiểu nam nhân vì lạc đường, nhưng cử chỉ thanh quý, chắc chắn là khác hầu hạ quen nên Phó Nhiêu dám để .
Bùi Tấn cũng miễn cưỡng, lấy từ ống tay áo một miếng vải nhung, trải mặt đất, ung dung xuống, thấy Phó Nhiêu nhóm lửa cực kỳ thuần thục, khỏi đánh giá nàng thêm vài , ánh mắt nghiêm nghị: “Tiểu là ở ?”
Phó Nhiêu dựng đống lửa lên, ngọn lửa cháy lên nho nhỏ, thuận miệng trả lời: “Ta ở gần đây, thuyền rồng xảy chuyện, liền đưa lương thực dư trong nhà đến lều, ngờ đường gặp mưa to nên nán đây.”
Phó Nhiêu bao giờ tiết lộ việc hành nghề y của trừ khi thật cần thiết.
Bùi Tấn thần sắc sáng ngời: “Tiểu lòng tế thế.”
Phó Nhiêu đốt xong đống lửa, đang xuống thì thấy Bùi Tấn lên đống cỏ nàng trải sẵn.
Bùi Tấn theo tầm mắt nàng thoáng qua , ngượng ngùng : “Cùng , đất lạnh.”
Phó Nhiêu nhúc nhích, nàng sẽ dựa sát một đàn ông như nên tìm chút cỏ dại trải cho một chỗ, chỉ là cỏ khô nhiều lắm, ít nhiều chút ẩm ướt, nàng miễn cưỡng xuống, đặt vạt áo ở phía mà hong.
Bùi Tấn thấy thế, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ: “Tiểu , thúc thúc , ngươi đây .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Phó Nhiêu nặn một nụ miễn cưỡng: “Không cần.” Trong lòng đối với việc mà hưởng lợi thật sự vui.
Bùi Tấn nhận , hổ dậy, chỉ vị trí trải vải nhung: “Nào, đổi vị trí với ngươi.”
Phó Nhiêu đến mức vì chút chuyện nhỏ mà tức giận, hé miệng : “Không cần.” Nàng lấy lương khô trong túi , cắn từng miếng nhỏ, cũng để ý tới Bùi Tấn.
Động tác của nàng chút quen thuộc.
Ánh sáng chiếu ánh mắt của nàng, ngọn lửa dâng trào, hiểu gợi một chút ký ức trong lòng .
Chàng thở dài, xổm xuống, đem cỏ khô phía lớp vải nhung xê về phía bên nàng, thấp giọng khẽ : “Thúc thúc định là cùng ngươi , ngoan, lên, ngươi tuổi còn nhỏ, đừng tổn thương thể...”
Lời còn dứt, một trận gió lạnh thổi , cổ họng lạnh lẽo, bỗng nhiên ho khan kịch liệt.
“Khụ khụ khụ...” Chàng che miệng, khom , ho đến thở , cuối cùng xuống đất.
Phó Nhiêu thấy khó thở vội vàng nghiêng giúp vỗ lưng điểm huyệt, nhất thời để ý, ngửa về phía đụng Phó Nhiêu, Phó Nhiêu cứ như ngã xuống bên cạnh khiến hai cùng một chỗ.
Phó Nhiêu đang lui thấy khóe môi tràn một chút máu, sắc mặt liền trầm xuống:
“Thúc thúc bệnh cũ ? Hay là thương?”
Sắc mặt kỳ quái, ho nhiều như mặt nhất định đỏ bừng, nhưng mặt chút dị sắc nào.
Bùi Tấn ánh mắt dừng , chợt lấy từ n.g.ự.c một chiếc khăn tuyết, lau khóe miệng, khàn giọng : “Bệnh cũ năm xưa, cũng gì đáng ngại...”
Ho m.á.u , gì đáng ngại?
Phó Nhiêu theo bản năng giúp bắt mạch, tay vươn , ánh mắt dừng ở chiếc khăn tuyết , ánh mắt bỗng nhiên chấn động, dòng nhiệt trong huyết mạch đột nhiên dâng đến chóp lông mày.
Một nỗi sợ cực hạn dâng lên trong lồng ngực, thể nàng đột ngột ngã xuống, mặt đất, ánh mắt chằm chằm cái khăn tuyết , lâu mới tìm thanh âm của : “Đại , cái khăn hoa văn cực kỳ , ngài mua ở ?”
Bùi Tấn chậm rãi cụp mắt, về phía chiếc khăn thêu trong tay, tất cả đều trắng như tuyết, chỉ góc bên thêu mấy đóa hoa mai, cánh hoa màu hồng phấn dính chút máu, kiều diễm tươi , sợi hoa dài nhỏ, trông sống động, khuôn mặt hiện lên một chút nhu tình, nhưng vẫn uy nghi như .
“Là thê tử mất tặng.”