Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 88

Cập nhật lúc: 2025-02-07 13:08:37
Lượt xem: 143

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gió buổi chiều mang theo ẩm cuốn , đầu gối Phó Nhiêu chút ẩm ướt, cả cứng ngắc, rõ ràng là ngày tháng tư ấm áp, nàng nhịn mà run vài cái.

Hốc mắt trào lên chua xót dày đặc, kịp bộc lộ cảm xúc của , nàng lập tức mặt , nước mắt ánh lửa chiếu đến nóng bỏng, mặn mặn thấm răng môi nàng, nàng nếm nhưng chỉ cảm thấy trong lòng chua xót.

Nàng đưa lưng về phía , phịch xuống tấm vải, đầu óc trống rỗng.

Chàng ở ngay đây, ở ngay mắt.

Làm thể, thể…

Đầu tiên là một loạt ý niệm chạy trốn nhưng nàng nghĩ, hẳn là nhận nàng.

Nàng đột nhiên rời , ngược sẽ khiến cho hoài nghi, minh như nên nàng thể để lộ manh mối.

Chợt trong lòng trống rỗng, giống như con thuyền trong biển rộng mênh m.ô.n.g mưa gió thổi đánh, hoảng sợ trôi về nơi nào.

Nàng bao giờ nghĩ tới, một ngày gặp ở nơi hoang vu như , hơn nữa, còn mang theo khăn thêu đêm đó nàng tặng cho .

Nhớ năm đó, khuê phòng của nàng chịu hồi cung, kiên quyết nàng tặng cho một thứ kỷ vật, nàng liền đem chiếc khăn thêu tặng cho .

Những năm mặc dù cố ý hỏi thăm nhưng cũng ít nhiều thể triều đình gặp chút sóng gió, dẫn quân đánh trận, ròng rã ba năm đều ở Tây Bắc chỉnh đốn biên phòng, sự chỉ huy của , những năm Địch Nhung dám xâm lược phía Nam, cũng đích dẫn quân mở rộng phòng tuyến, nhiều thành tựu trong quân sự, đúng là hiếm thấy, mệnh danh là “Càn Ninh chi trị”.

Nàng cũng từng suy đoán, niên hiệu “Càn Ninh” liên quan đến nàng , hôm nay câu “thê tử mất tặng” cho nàng đáp án.

Nàng cho rằng, sớm nên quên hết về nàng, thậm chí cùng hậu cung phi tử bên rời, từng nghĩ tới giày vò chính thành bộ dạng .

Ngực Phó Nhiêu giống như cái gì vét sạch đó nhét nhiều ý niệm nắm bắt , khiến tâm tình bình tĩnh như hồ quấy thành long trời lở đất.

Chia cách suốt ba năm rưỡi, nàng sống , cũng đầy đủ, nàng ở Đàm Châu gặp sư phụ Trần Nhất Sơn của nàng, sư phụ Đàm Châu bệnh dịch nên chạy tới viện trợ, sự trợ giúp của sư phụ, nàng như ve sầu thoát xác, đó cùng sư phụ từ Đàm Châu tiến về vùng đất Sương Tây Miêu Cương. Nàng ở Miêu Cương suốt một năm, sinh Bổn Bổn, biên soạn “Dược điển”, hiện tại quyển “Dược điển” nàng mở rộng bao gồm cả dược liệu cổ phương ở Miêu Cương, cùng với vu cổ chi thuật(*), nàng vì thế mà hưng phấn vô cùng.

(*) Vu cổ chi thuật: là một hoạt động mê tín cổ xưa, chủ yếu dùng để hại kẻ thù. Nó chủ yếu bao gồm các khía cạnh . Lời nguyền: đưa những lời tiên tri may mắn cho khác thông qua lời hoặc phương tiện khác hoặc yêu cầu ma quỷ và thần linh mang đến tai họa. Người b.ắ.n rối: Làm một vật để tượng trưng cho kẻ thù bằng gỗ, đất hoặc giấy nguyền rủa hoặc tấn công vật lý với hy vọng hại đối thủ. Chất độc: Dùng để chỉ các loại côn trùng độc nuôi trong bình như nhện, bọ cạp, cóc, rắn độc, rết,… dùng chất độc của chúng để hại con . Loại phép thuật đặc biệt phổ biến trong các cung điện cổ xưa, tin rằng nó thể khiến những ghét chịu bất hạnh hoặc thậm chí tử vong thông qua các phương pháp như nguyền rủa và b.ắ.n rối. Họ tin rằng chúng thể tác động đến con hoặc sự vật với sự trợ giúp của các sức mạnh siêu nhiên và bí ẩn.

Sau khi Bổn Bổn tròn một tuổi, nàng cùng sư phụ rời núi, một mạch lên phía Bắc, ven đường thu thập các phương thuốc để phong phú thêm cho “Dược điển”, nàng thu hoạch nhiều đến mức căn bản thời gian rảnh rỗi nghĩ cái khác, chỉ thỉnh thoảng khi cũ xuất hiện trong giấc mộng của nàng, khuôn mặt của vô tình lướt qua đáy lòng nàng, đó trào lên chua xót.

Phần ngưỡng mộ cố ý đè xuống hóa thành chúc phúc, mong mạnh khỏe, nàng thường xuyên nghĩ, chắc là sống .

bây giờ, ở phía nàng, xem .

Một loạt cảm giác chân thực mãnh liệt tràn ngập quanh nàng, tầm mắt nàng dần dần mơ hồ, suy nghĩ mê man.

Bùi Tấn rơi suy nghĩ nặng nề, phát hiện sự khác thường của nàng, chỉ chằm chằm ánh nến.

Ba năm qua, đem triều chính giao cho đại thần Nội các, trong lòng lo lắng, tuy là tấu báo vẫn đưa tới như thường lệ nhưng quân vương triều, nhất định sẽ cho dã tâm nảy sinh tham vọng, khi chiến sự kết thúc, giao vấn đề hậu sự cho các tướng lĩnh tín, cải trang giản hành hồi kinh, nửa đường thấy thuyền rồng đột nhiên xảy sự cố liền rẽ đường tới Thông Châu.

Chàng vốn là định sẽ đích y doanh một chút, Tạ Tương ở bên đó thì liền dừng bước. Tạ Tương cực kỳ thông minh và quen thuộc với , sợ là sẽ nhận đến nên liền dừng ở đây, để cho thị vệ thăm dò.

Bùi Tấn sắp xếp tất cả các thế lực liên quan tới thuyền rồng, trong lòng cũng ý tưởng sơ bộ.

Suy nghĩ xong, liếc mắt Phó Nhiêu, thấy nàng cầm một cục lương khô, gặm thế nào cũng .

“Sao ?” Chàng nhẹ giọng hỏi.

Phó Nhiêu run rẩy, cũng dám , chỉ cứng ngắc trả lời: “Không gì…” Ánh mắt thoáng thấy vẫn nắm chặt chiếc khăn thêu , dường như cực kỳ trân trọng, ma xui quỷ khiến thử thăm dò: “Tình cảm giữa ngài và thê tử hẳn là ?”

Bùi Tấn , mím môi, răng môi vài phần chua xót, chậm rãi lắc đầu:

“Ta yêu nàng, nhưng nàng yêu .”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trái tim Phó Nhiêu giống như đ.â.m một cái nặng nề, tim đập thình thịch, giọng cứng nhắc: “Sao thể...”

“Nàng yêu ngài thì thể gả cho ngài...”

Bùi Tấn hồi lâu đáp lời của nàng, nhắm mắt để bình tĩnh , đang suy nghĩ cái gì, cúi đầu ho khan vài tiếng, giọng mệt mỏi chát như dây đàn lâu lên dây, thấp giọng : “Nàng vẫn gả cho , nàng hạnh phúc…”

Lời của giống như d.a.o găm xẹt qua tim của nàng, nàng vụng về cắn một miếng lương khô, khó khăn nuốt xuống, mơ hồ : “Nếu nàng yêu ngài, quý trọng ngài, thì đại bằng tìm một khác, đời chắc chắn sẽ nữ nhân hơn nàng…”

Bùi Tấn xem như thiếu niên đang bênh vực cho , lười biếng , tiện tay nhét khăn thêu ngực:

“Ta nào hơn nàng , nhưng thích nàng… Nếu nàng thì sẽ thể để ý tới nữ nhân khác…”

Phó Nhiêu , đợt sóng trong tim dâng lên cuồn cuộn, cơ thể chợt mềm như bông.

Nàng vẫn cho rằng, chấp niệm của đối với nàng là uy nghiêm đến từ đế vương thể ngỗ nghịch hoặc cũng thể là nhất thời mới mẻ, thậm chí thể thật sự liên quan đến Trân phi mà là thật lòng thích nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-88.html.]

Đã cách nhiều năm, tại cái miếu đổ nát gặp , quyết tâm ban đầu của nàng phần lung lay.

Cổ họng mảnh vụn lương khô cho nghẹn , nàng nhịn sặc vài tiếng, gượng hỏi: “Nàng là như thế nào mà đáng để ngài đặt trong lòng như ?”

Bùi Tấn sửng sốt bật , nhiều năm như nhưng ai cũng dám nhắc tới Phó Nhiêu ở mặt , kỳ thật đặc biệt hy vọng thể cùng nhắc tới nàng, sợ dần dần quên mất nàng.

Mỗi hồi kinh, đều tìm Phó Khôn chuyện, nhưng tiểu tử dường như cực kỳ kiêng kị, thỉnh thoảng lớn mật cự chiếu, tính tình so với tỷ tỷ thật sự là giống như đúc.

Bùi Tấn yêu ai yêu cả đường , đối với Phó Khôn dù cũng dung túng hơn đối với khác một chút, mỗi mang đồ chơi từ biên quan cho mấy đứa nhỏ, đều thể thiếu một phần cho Phó Khôn, nhưng Phó Khôn tự hào về điều đó mà ngược còn lo lắng, điểm giống Phó Nhiêu, càng giống nàng, càng thích.

Đây là đầu tiên hỏi Phó Nhiêu, Bùi Tấn giống như mở máy hát, từng chút từng chút về Phó Nhiêu:

“Nàng giống thường, ngươi nàng ôn nhu nhã nhặn lịch sự, nàng hết tới khác thể chui trong lòng núi hái thuốc, khác thấy đều sợ như thấy cái gì, nàng to gan lớn mật mang theo hài tử của rời , rõ ràng nhiều ý đồ xa nhưng ở mặt giả bộ đáng thương, nàng rằng sớm thấu nàng nên chỉ im mà xem nàng đấu tranh…”

Bùi Tấn xong cuối cùng chính cũng nở nụ .

Phó Nhiêu ngây ngốc tại chỗ, lúc nàng giấu diếm việc mang thai, rõ ràng là tội lớn khi quân, ở trong mắt ngược thành chuyện lý thú.

Lặng lẽ dò xét , mỗi chuyện liên quan tới nàng đều thuộc như lòng bàn tay, sự cưng chiều cùng tư niệm trong thần sắc thể giả… Nàng thật sự như , ở trong mắt ngược trở thành mỹ khuyết điểm, nàng quả thật khả năng hơn một chút so với cô nương bình thường, lá gan lớn một chút, nhưng cũng đến mức khiến nhớ thương trong lòng.

Có lẽ, loại chuyện tình cảm nguyên do, yêu thì tức là yêu.

Phó Nhiêu lặng lẽ tránh mặt, mặc cho nước mắt tùy ý rơi xuống, trái tim tan vỡ.

Mưa gió bão bùng, một trận nhanh, một trận chậm, sắc trời tối sầm.

Một chiếc xe ngựa khiêm tốn chậm rãi dừng ở miếu, một nội thị giả dạng trẻ con xuống xe, nghênh đón Bùi Tấn lên xe ngựa.

Bùi Tấn ngoái đầu Phó Nhiêu : “Đến đây, tiểu , đưa ngươi trở về.”

Phó Nhiêu nào dám, ban đầu là từ chối, Bùi Tấn chỉ lên bầu trời u ám cùng cơn mưa kéo dài.

“Ngươi tuổi còn nhỏ, một trốn ở miếu đổ nát gặp kẻ thì thế nào cho ? Yên tâm, thúc thúc , ngươi lên xe là .”

Chàng xổm ở cửa xe đưa tay về phía nàng.

Phó Nhiêu quanh một vòng, quả thật trong lòng còn sợ hãi, huống chi trong nhà trẻ con, liền chậm chạp lên xe ngựa.

Trong xe sạch sẽ thoải mái, còn chuẩn một bình nóng, Bùi Tấn rót cho nàng một chén, Phó Nhiêu uống xong, cả thông thái, lộ một nụ ngại ngùng với .

“Đại , ngài chú ý thể, ho khan kéo dài quá lâu, sẽ tổn thương sức khỏe, chuyện .”

Bùi Tấn cũng phản bác, mặt mày hiền hoà : “Được.”

Vượt qua một đoạn đèo, tiến thành Thông Châu, Thông Châu tiếp giáp kinh thành, là đầu kênh đào Kinh - Hàng, là nơi tụ tập của dân từ Nam Bắc, dân cư đông đúc, phồn vinh thịnh vượng.

Xe ngựa thành, ồn ào náo động truyền tới mặt. Đèn cung đình cổ kính trang trí dọc theo đường phố, gió mát phất qua, lay động ánh sáng rực rỡ của cả thành.

Đường phố m.ô.n.g lung mưa bụi, bóng vẫn xuyên qua như cũ, những ông già đội mũ tre gánh hàng, cũng thổi hồ lô tơ qua cửa, các quán buôn san sát nối tiếp mở rộng cửa, tiểu nhị khôn khéo khép tay áo tủm tỉm hỏi: “Khách nhân, nghỉ chân một lát ?”

Phó Nhiêu suốt đường giả vờ ngủ, dám đáp lời , nàng mặc dù điều chỉnh giọng nhưng cũng dám khinh suất, thành, nàng vén rèm xe ngoài, tìm một chỗ cách nhà khá xa, lập tức cáo từ xuống xe.

Bùi Tấn hảo cảm với vị thiếu niên mặt , chỉ cảm thấy nhất cử nhất động của nàng đặc biệt hấp dẫn , đợi nàng xuống xe vén rèm vẫy tay với nàng:

“Tiểu , và ngươi duyên, nếu gặp khó khăn, hãy đến Tứ Phương Các ở ngõ Cửu Như thành Bắc cầu cứu, sẽ giúp ngươi.”

Phó Nhiêu cám ơn, đưa mắt xa mới tìm xe ngựa, thuê một chiếc xe ngựa hồi phủ.

Sư phụ nàng Nam Bắc, chỗ ở cố định, sư mẫu mở một y quán ở Thông Châu, năm xưa sư mẫu sảy thai, từ đó về thể mang thai nữa, đó hai vợ chồng nhận nuôi Trần Hành, Trần Hành chịu kế nghiệp mà con đường quan, tính tình Trần Nhất Sơn cao ngạo, cắt đứt quan hệ với .

Phó Nhiêu mang theo hài tử cùng Trần Nhất Sơn trở Thông Châu, dự định ở chỗ lâu dài, Thông Châu cách kinh thành xa, nàng rảnh rỗi thể trở về thăm mẫu cùng , nếu thật sự phát hiện tung tích, xuôi dòng xuống , thể trở về Thanh Châu, hoặc Dương Châu, đều cực kỳ thuận lợi, vì nàng mua một gian viện ở trong một con hẻm gần đó, cách y quan của Trần Nhất Sơn chỉ vài căn nhà, thường thường thể chăm sóc lẫn .

Phó Nhiêu ở ngõ Mi Sơn, xây dựng dựa theo núi Mi, trong ngoài chín khúc ba lộng, phần lớn là dân chúng bản địa ở, giản dị nhiệt tình, sư mẫu Tào thị ở chỗ hơn hai mươi năm, bà là khẳng khái, luôn cứu , ở chỗ tiếng lương thiện, ai cũng đều nể mặt bà.

Trước cửa ngõ nhỏ một đền thờ cao, đền thờ vết tích của năm tháng, bụi sơn tróc , lâu năm tu sửa, hai bên đều một cây hòe lớn, phong thủy vô cùng , địa linh nhân kiệt, từ bên ngoài đền thờ về phía Nam chừng trăm bước một con sông nhỏ, tên là sông Mi Sơn, gần sông Mi Sơn nhiều quán rượu và quán , ngày thường thâu đêm suốt sáng, cực kỳ náo nhiệt.

Vùng xem như khu thành cũ của thành Thông Châu, năm xưa cực kỳ phồn thịnh, khi kênh đào khơi thông, dân chúng đều dọn đến gần kênh đào sống tạp cư, những thành cũ dựa núi dần dần suy tàn.

Mưa đột nhiên dừng , Phó Nhiêu xuống xe ngựa bên cạnh đền thờ, nhét bạc cho phu xe, lưng đeo hành lý trong, trong lòng cân nhắc, ngày mai nên mang theo Bổn Bổn đến nhà dì họ ở Tân Khẩu một thời gian , đợi rời trở về, nhưng khi nghĩ đến bộ dáng của , trong lòng Phó Nhiêu vô cùng phức tạp.

Gạch lát đá xanh nước mưa rửa sạch bóng loáng, chân trơn, nàng dọc theo sườn núi nhỏ cẩn thận leo lên, chợt, ngã rẽ phía vọt tới một đám , vị mặc áo lụa màu nâu đầu, búi tóc kiểu của phụ nữ, hơn bốn mươi tuổi, mặt đầy nước mắt, nghiêng ngả lảo đảo.

Phó Nhiêu chăm chú , nhận tới, kinh ngạc : “Thím Lưu, trễ thế thím ở đây?” Lại lướt qua mười mấy hàng xóm phía , thấy mặt ai cũng sợ hãi, hỏi: “Đã xảy chuyện gì?”

Loading...