HOÀNG HẬU! ĐỪNG MƠ TỚI THÂN THỂ TRẪM - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-10-21 08:15:12
Lượt xem: 100

1

Ta sắp phát điên !

Ta đây, một tân hoàng hậu thuận buồn xuôi gió cả đường tình lẫn sự nghiệp, dạo gặp rắc rối lớn nhất trong đời.

Cứ đến lúc lên đèn là thấy đủ loại ma quỷ hình dạng kỳ quái.

Loại đẽ một chút thì còn mang hình , miễn cưỡng gọi là quỷ hồn. Còn một chút thì mọc cả sừng, lở loét thối rữa, trông như quái vật.

Có kẻ bò đất, kẻ bay trời… Không gì là thể thấy!

cứ trời tối là lập tức nhắm mắt lên giường ngủ. khổ nỗi là cú đêm chính hiệu.

Nhịn suốt mấy đêm, thật sự chịu hết nổi. Một sáng nọ, ôm kéo xông phòng:

“Xuân Hạnh! G.i.ế.c !!”

Xuân Hạnh vội quỳ sụp xuống:

“Nương nương thể ! Nếu quyên sinh, nô tỳ nguyện một bước!”

Thấy nàng định đập đầu tường, hoảng hốt giữ chặt lấy nàng : “Đừng mà!”

Ngươi mà c.h.ế.t thì chẳng khác gì nhập hội cùng đám hù dọa thêm! Lại qua thêm một ngày, phát hiện chỉ mắt trái mới thấy quỷ.

Lại qua thêm một ngày nữa, phát hiện chỉ cần chạm hoàng thượng, ma quỷ sẽ biến mất.

2.

Ta vẫn nhớ rõ hôm cùng Xuân Hạnh dạo chơi giải sầu trong ngự hoa viên, bỗng mưa lớn trút xuống như thác.

Ta vội trú mưa trong đình Thiên Thụy, đợi mãi chẳng thấy tạnh. Đồ điểm tâm Xuân Hạnh mang theo cũng ăn sạch còn mảnh vụn. Đến khi gẩng đầu lên mới phát hiện trời tối.

Đã đến giờ Dậu

Mà tiếp tục đợi nữa là thấy quỷ mất thôi!

Chỉ là trong ngự hoa viên thì loại quỷ gì… Quỷ gặp mưa che ô nhỉ?

Nghĩ chi mà lắm thế! Dù ướt cũng chạy về! Xuân Hạnh thấy động đậy liền hoảng loạn quỳ xuống:

“Nương nương ! Nếu dầm mưa mà nhiễm phong hàn, nô tỳ gánh tội nổi!”

Hầy! Biết mang theo thêm vài .

mấy tiểu thái giám theo thì kiểu gì cũng sẽ xếp hàng dài phía m.ô.n.g . Giọng tên nào cũng the thé như véo cổ, còn chẳng chịu nổi, phiền c.h.ế.t !

Ta vội vén váy.

ướt cũng còn đỡ hơn mấy cái thứ quái đản, hình thù vặn vẹo chẳng ma cũng chẳng quỷ.

Nào ngờ mới bước khỏi đình một bước, liền đ.â.m sầm một bức tường thịt.

Ta lùi theo phản xạ, đơ mấy giây, gãi đầu một cái. Cúi mắt liếc thấy Xuân Hạnh đang quỳ run rẩy đất, vội vàng hành lễ với tới.

“Thần tham kiến hoàng thượng.”

Tư thế của Tống Thanh thẳng tắp, vẻ mặt cao ngạo. Khóe môi mang theo ba phần lạnh nhạt, bảy phần hờ hững.

Hắn khẽ phất tay, thản nhiên :

“Miễn lễ.”

Ta chậm rãi lên. Nào ngờ giẫm trúng vạt váy, mất đà lao thẳng lòng Tống Thanh.

Vốn thế đủ hổ, hoảng loạn. Trong lúc vội vàng kéo tay , khiến chao đảo cùng ngã xuống.

Vốn thế đủ xui xẻo, còn kéo rơi luôn chiếc nhẫn ngọc đang đeo, rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh.

Rồi xong, tiêu đời .

3.

Nhìn đôi mắt gần như lồi của Lâm công công, ý thức rằng… tình hình vẻ .

Làm gì… chuyện mới hoàng hậu một tháng rơi đầu nhỉ?

mấy con quỷ xí quá, nhập bọn với chúng , hu hu hu…

“Nàng… nàng!” Tống Thanh chằm chằm lòng bàn tay đầy khó tin, đó trừng mắt một cái sắc như dao.

Ánh mắt nóng rực như mang theo ngọn lửa giận dữ quét tới.

Ta chột vô cùng, áy náy dâng lên. Theo bản năng lùi mấy bước, cúi gằm đầu xuống.

Người vẫn , trăm trận trăm thắng. Ta lập tức “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống, ôm chặt lấy đôi giày đế gỗ nặng nề của hoàng thượng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-hau-dung-mo-toi-than-the-tram/chuong-1.html.]

“Hoàng thượng, thần sai , thần thật sự cố ý, ngài tha cho thần một ! Chỉ cần ngài tha cho thần , bảo thần trâu ngựa, thần cũng cam lòng!”

Tống Thanh cau mày: “Dù nàng cũng là chủ tử của Lục cung, hành xử thế còn thể thống gì nữa? Buông !”

“Ngài tha cho thần , thần buông!”

Hắn hít sâu một , bắt đầu giãy giụa như rút chân .

Sao thể buông chứ? Một khi buông tay, cái mạng nhỏ cũng bay theo luôn! Lúc gần bước hàng ngũ cô hồn dã quỷ còn gì!

Ngay giây tiếp theo, chân Tống Thanh mạnh mẽ giãy khỏi tay . giày thì… giữ mất.

Chỉ thấy lảo đảo lùi mấy bước, đám tiểu thái giám liền ùa lên. đụng , ai kịp đỡ .

Thế là… hoàng thượng cứ thế ngã ngửa đất. Không khí lập tức tràn ngập mùi nguy hiểm.

Các cung nữ, thái giám mặt đồng loạt quỳ xuống dập đầu, chỉ còn Lâm công công hấp tấp lao tới, vội vàng kéo vị hoàng thượng xui xẻo dậy.

Ta thì đang ôm chiếc giày trong ngực, mặt đầy bối rối.

Giờ thì khỏi cần cầu nguyện gì nữa. Việc biến thành quỷ treo cổ ở hậu cung coi như chắc như đinh đóng cột!

Một tay Tống Thanh ôm mông, một tay chỉ mặt , bắt đầu mắng như tát nước:

“Đồ quê mùa thô lỗ!!!

“Ngốc đến thể ngốc hơn!!!”

“Vô liêm sỉ!!!

“Sao chổi!!!”

“…”

Ta gật đầu lia lịa: “Vâng, đúng đúng đúng!”

4.

Sau một khắc dài chịu trận mắng mỏ, mặt hoàng thượng đỏ bừng, cổ nổi gân, vẫn nguôi giận. Ta thấy cũng mệt , liền rón rén bò lên , điều mà đeo giày cho .

“Hoàng thượng, lúc c.h.é.m đầu thì nhớ cho thần uống chút Ma Phí Tán* nhé.” Ta dậy, mặt mày nịnh nọt, đưa tay lên bóp vai cho .

Tống Thanh lập tức tránh xa cả trượng, còn vươn tay phủi phủi , giọng ghét bỏ tả nổi:

“Yên tâm, trẫm g.i.ế.c nàng. Trẫm chỉ cầu xin nàng đừng bao giờ xuất hiện mặt trẫm nữa!”

Tại Tống Thanh thế? Bởi vì hễ ở cùng , tuyệt đối chuyện lành gì xảy .

Phụ là Đại tướng quân. từ nhỏ gửi về quê nuôi dạy, mãi đến khi cập kê mới đón về kinh, ở trong phủ ba năm thì đưa cung.

Không hiểu , rõ ràng chẳng tài cán gì, thể vượt qua tầng tầng tuyển chọn để hoàng hậu.

Nữ nhi tài thì cũng đức, nhưng đến đức cũng chẳng , mấy phép tắc trong cung cũng chẳng thuộc nổi.

Đêm tân hôn, đèn hỷ đỏ rực, màn gấm ấm áp, Tống Thanh đến vén khăn hỉ.

Lần đầu gặp hoàng thượng, chỉ thấy thật tuấn tú. Nét mặt thanh tú mà cuốn hút, trông cũng chẳng hơn mấy tuổi.

Chưa mấy câu, liền hí hửng lấy mấy quả dại hái ngoài cung cho ăn.

Hắn cũng tham ăn lắm, thấy ăn ngon liền nếm thử một miếng.

Sau đó, hoàng thượng lập tức… tiêu chảy cả đêm. Ta thấy khổ sở liền rót cho , ai ngờ đổ lên . Đến lúc ngủ, vô ý đạp rớt khỏi giường…

Những chuyện như thế còn nhiều lắm. Như khi dùng bữa thì gắp hết món thích, lúc dạo ngự hoa viên thì vứt vỏ chuối trúng trán , vỡ chiếc bát ngọc dùng để cho ch.ó cưng ăn…

Một tháng hoàng hậu, gần như nghiền nát bộ sự nhẫn nại và tính khí của hoàng thượng gót giày .

tất cả thật sự đều là t.a.i n.ạ.n mà! Ta cố ý ? Ta cũng mưu đồ hại ai.

Hôm nay lỡ hỏng chiếc nhẫn thích nhất, chắc càng chọc điên hơn .

Không xuất hiện thì xuất hiện. Vốn dĩ cũng gả cho !

“Đa tạ long ân của hoàng thượng! Thần cam đoan, tuyệt đối xuất hiện mặt hoàng thượng ngài chướng mắt nữa!”

“Tốt lắm. Vậy lập tức về cung Phượng Minh của ngươi .”

Ta đang định bước , bỗng khựng : “… hoàng thượng, thần mang ô…”

Tống Thanh liếc mắt hiệu cho Lâm công công, lập tức hiểu ý, bảo mấy tiểu thái giám lấy ô.

Ta mỏi, thấy hoàng thượng khoanh tay đó đang nghĩ gì, liền : “Hoàng thượng, ngài nghỉ một lát ạ?”

“Trẫm .”

“Hoàng thượng giữ gìn long thể chứ ạ!”

Loading...