HOÀNG HẬU! ĐỪNG MƠ TỚI THÂN THỂ TRẪM - Chương 5
    Cập nhật lúc: 2025-10-21 08:18:08
    Lượt xem: 73 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta nheo mắt , cúi xuống nhặt giúp .
Nào ngờ khi lên, cảnh tượng ồn ào náo loạn quanh bất ngờ biến mất, cả doanh trướng cũng trở vẻ yên tĩnh ban đầu.
“Phù…” Ta thở một thật dài.
Ngay đó, sửng sốt chằm chằm miếng ngọc . 13.
Ta ngờ rằng, thứ phép thuật là Tống Thanh, mà chính là miếng ngọc Hoàng Hà đeo cổ mỗi ngày.
Mà nguồn gốc miếng ngọc , từng nhắc đến. Có khi bản cũng chẳng .
Dù thì chỉ chắc một điều: tuyệt đối đây món đồ tầm thường. Đang suy nghĩ thì thấy giọng ấm áp của Tống Thanh:
“Nàng thích ?” Hắn định… tặng ? Thật luôn á?
Ta kịp nghĩ gì bật thốt: “Thích!”
Tống Thanh cẩn thận chỉnh dây ngọc, đích đeo lên cổ , đó còn nhẹ nhàng vén mấy lọn tóc rối.
“Dù trẫm cũng chẳng cần lắm, tặng cho hoàng hậu .”
Ta sững , một vật quý giá thế , thật sự tặng ?
Hê hê, ngay mà! Dù mới thành lâu, nhưng vẫn thương đấy thôi.
“Đa tạ hoàng thượng, thần xin kính cẩn bằng tuân mệnh!”
Ta mân mê miếng ngọc tinh xảo ngực, lòng thầm nghĩ Tống Thanh đúng là với quá !
Vậy cũng nên gì đó để đáp nhỉ?
Hay là sẽ khen vài câu trong cuốn sổ nhỏ của , hái ít hoa dại tặng ? mà chỉ nhi nữ mới thích hoa, thấy vui ?
Thôi thì… đợi về cung sẽ thêu tặng một túi gấm bình an .
Nghĩ thế , sáng sớm hôm liền dẫn Xuân Hạnh ngoài khu săn tìm hoa.
Hai một đoạn ngừng, đường hái ít đóa hoa dại rực rỡ.
Nhớ từ ngày hồi kinh đến nay, từng nơi hoang vắng thế , nhất thời lưu luyến chẳng về.
Chờ đến lúc sực nhớ thì… trời chạng vạng.
Trời bắt đầu tối sầm, nhưng nghĩ giờ còn thấy quỷ nữa, cũng chẳng vội vã gì.
Nào ngờ… vì trời quá tối, lạc đường, hơn nữa còn lạc mất Xuân Hạnh!
14.
Ta tìm một gốc cây xuống, định sẽ qua đêm tạm bợ tại đây.
nơi xa lạ, giường chăn, cũng thể chợp mắt.
Cái đầu nhỏ của lập tức bắt đầu xoay vù vù, bỗng nảy một ý tưởng táo bạo vô cùng:
Hay là… hỏi đường quỷ thử xem?
Chỉ cần cư xử lễ phép, chắc tụi nó sẽ vả một phát nhỉ?
Dù thì cung cung quy, gia gia pháp, địa phủ hẳn cũng luật lệ chứ.
Ta sức tự xây dựng tâm lý, tháo miếng ngọc hộ cổ xuống, cẩn thận đặt xuống đất.
Phương Cẩn Du! Một lát nữa bất kể thấy con quỷ trông thế nào, cũng hét lên!
Ta bắt đầu đếm thời gian, đúng lúc đến giờ, mắt lập tức hiện từng bóng ken đặc.
Quả nhiên, nơi hoang vu thế ma quỷ nhiều vô . Có đứa dắt tay dạo phố, đứa mở sạp buôn bán, đứa rủ chạy bộ đêm, chung ai nấy đều bận rộn việc riêng của .
Cuộc sống của quỷ cũng thật muôn hình muôn vẻ… nhưng hình dạng bọn họ đáng sợ thế chứ?
Ta nín thở, vội vã dời ánh mắt chỗ khác.
Ai ngờ đầu , lưng ba nữ quỷ, cúi đầu xúm với bàn bạc điều gì đó.
Ơ? Ba vị tóc búi song kế, mặc váy áo thướt tha, trông chẳng khác thường là mấy, cũng thuận mắt.
Ta các nàng, lòng còn quá sợ hãi, đang định mở miệng hỏi đường, thì một nàng trong đó phát hiện .
“Hello gái, chơi mạt chược ? Thiếu một nè!” Hả?
Quỷ hồn mặc váy vàng : “Chúng là xuyên tới, cổ đại hiểu !”
Xuyên tới?
Quý hồn váy xanh lá giải thích: “Giống như mấy trò ‘bài lá’ bên các đó.” Mắt sáng rực: “Bài lá? Được ! Ta chơi!”
Lúc Tống Thanh tìm thấy , mặt mày vặn vẹo đến méo mó.
Từ xa, gọi một tiếng, khiến giật b.ắ.n , suýt nữa thì bật dậy như tên bắn.
Ta vội chào tạm biệt ba vị bạn bài, đeo ngọc trở cổ, chạy như bay về phía .
Trên đường về, Tống Thanh nắm tay , bất chợt hỏi một câu: “Vừa nãy nàng đang…?”
Ta lập tức liên tưởng đến cảnh tượng kinh tâm động phách ban nãy, bèn nghiêm túc đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-hau-dung-mo-toi-than-the-tram/chuong-5.html.]
“Luyện công.”
15.
Ta giấu bó hoa trong n.g.ự.c áo, mang về tặng cho Tống Thanh.
Không ngờ thật sự vui, còn trồng hoa xuống đất. Tiếc là chỉ hai ngày, hoa tàn.
Từ khi bắt đầu thấy mấy thứ , khi nào ngủ ngon như mấy hôm nay.
Ban ngày chơi bời xả láng, ban đêm ngủ bù điên cuồng, cuộc sống cứ thế mà thong thả trôi qua.
Đến mức khi về cung Phượng Minh, vẫn còn nhớ nhung mấy ngày sống ngoài cung.
hiện giờ còn một việc quan trọng cần : thêu bùa bình an.
Thật giỏi nữ công cho lắm, nhưng Xuân Hạnh thì , nên bảo nàng chỉ cho, chăm chú cắm đầu , chẳng buồn bước chân ngoài.
Dạo bận bịu, mà chẳng hiểu , hoàng thượng cũng đến tìm nữa.
Hôm nọ cổ nhức, bèn ngoài dạo một vòng.
Sau ghé xem đang gì, thì gặp gương mặt khó ưa của . Quả nhiên mẫu sai. Nam nhân đều là đồ móng heo!
Ta xách váy chạy về báo ngay cho Xuân Hạnh:
“Mặt của bùa bình an đừng thêu cái gì mà ‘an khang thịnh vượng’ nữa!” Xuân Hạnh hỏi :
“Có nương nương thấy chữ đó khó thêu ? Vậy thêu ‘bình an suốt năm’ nhé?”
Ta lắc đầu lia lịa:
“Không! Bản cung thêu ‘đồ móng heo’!”
“…”
16.
Hôm , đường về cung, Xuân Hạnh nhặt một cuốn tiểu thuyết đóng quyển. Có vẻ ai đó chép xong, ngang qua rớt.
Ta cầm lên xem thử, kể về một chuyện giận dỗi giữa hai nhân vật chính.
“Nàng mang thai, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, trả tín vật tình yêu cho . Xin tự lãnh cung.”
“Tâm tình rối bời, vẫn tìm đến cánh cửa son đỏ. Đứng chờ thật lâu.”
“ ‘Trẫm cho phép nàng rời khỏi trẫm!’ Hắn bá đạo giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng: ‘Dù nàng trốn đến chân trời góc bể, trẫm cũng sẽ tìm nàng! Vì trẫm… trẫm yêu nàng!’ ”
“ ‘Thần tin hoàng thượng, nhưng tình yêu của hoàng thượng… thần gánh nổi!’ ”
“Nàng bỏ chạy, đuổi theo. Như chim gãy cánh thoát nổi trời xanh.” Ta gãi đầu.
Cuốn truyện … Thú vị phết đấy chứ!
Ta vẫy tay gọi Xuân Hạnh :
“Ngươi xem, nếu bản cung cũng tự lãnh cung, hoàng thượng sẽ phản ứng thế nào?”
Xuân Hạnh trầm ngâm:
“Nô tỳ nghĩ… tám chín phần mười là nữa ạ.” Ta ghé sát tai nàng thì thầm:
“Xuân Hạnh, dù đào ba tấc đất, cũng tìm cho đủ cuốn tiểu thuyết !”
“Hả?” Xuân Hạnh ngẩn , lập tức đáp: “Dạ !”
Xuân Hạnh là kiểu dáng thì yếu mềm mà miệng những lời quyết liệt nhất.
Vậy nên nàng thật sự bản lĩnh. Chỉ mất hai ngày, nàng mang về cho bộ cuốn “Hoàng thượng bá đạo yêu ”.
Ta thích đến mức nỡ rời tay. Vừa thêu xong bùa bình an là lập tức bò lên giường mềm ôm sách ngấu nghiến.
Chỉ là… cuốn truyện … tả mấy đoạn đó kỹ quá.
“Hắn cởi lớp áo mỏng manh của nàng, bờ vai trắng như tuyết, ánh mắt bắt đầu ***.”
“Nàng ***, ngừng ***, cả căn phòng tràn ngập mập mờ.” “Mãi đến một canh giờ , mới kết thúc trận mây mưa .” Thật… thật sự hợp cho một mỹ nhân như mà!
Mỹ nhân bọn chỉ nên thơ ca giai điệu thanh nhã thôi! Thôi, chuyển sang xem đoạn trong lãnh cung .
Aaa! Vị hoàng thượng trong truyện mà bá đạo quá trời luôn! “Xuân Hạnh!!”
“Nô tỳ mặt!”
Ta vắt chân giường,
“Dọn dẹp đồ đạc, bản cung xuất phát!” “Nương nương định ạ?”
“Lãnh cung.” 17.
Khi Tống Thanh hùng hổ chạy đến, sớm dựa ghế trong lãnh cung chợp mắt một lát .
“Phương Cẩn Dư!! Nàng định giở trò gì?”
“Hoàng thượng còn nhớ tới thần , thật là hiếm thấy.”
Dường như Tống Thanh hiểu, thu thần sắc, trầm giọng : “Nàng đúng là đổi trắng đen!”
Ta vững tin sợ hãi: “Rõ ràng là ngài ngậm m.á.u phun !” “Là nàng để ý đến trẫm .”
“Hoang đường! Rõ ràng là hoàng thượng thèm đoái hoài tới thần , còn luôn cau nữa!”
