HOÀNG HẬU! ĐỪNG MƠ TỚI THÂN THỂ TRẪM - Chương 7
    Cập nhật lúc: 2025-10-21 08:18:42
    Lượt xem: 86 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xuân Hạnh vui đến mức sắp bay lên trời:
“Nương nương, đây là chuyện đó! Nếu là kẻ bịp bợm giang hồ thì thể rõ chuyện của nương nương và hoàng thượng chứ? Nhất định là thần tiên hiển linh đến giúp nương nương hóa giải khúc mắc !”
“…”
“Ngươi cũng đúng lắm!”
Dùng xong bữa tối, Tống Thanh tới. Chúng trò chuyện từ thi từ ca phú đến việc nhi nữ tình trường.
Nào ngờ từng xem qua nhiều hí khúc tình duyên như .
Đang đàm luận vui vẻ, chợt bên ngoài điện vang lên tiếng bước chân dồn dập, tiếp đó là tiếng Xuân Hạnh hô lớn:
“Có thích khách!!”
Chúng giật bật dậy, nhưng thích khách xông nội điện. Thậm chí còn chốt trái cửa phòng.
Chớp mắt một luồng hàn quang lướt đến, trường kiếm nhằm thẳng Tống Thanh.
Tâm thần đại loạn, kịp nghĩ ngợi gì nhào tới che chắn cho .
Trường kiếm x.é to.ạc xiêm y, m.á.u tươi văng tung toé. Thị vệ phá cửa lao , thích khách như bốc giữa trung.
“Cẩn Du!”
Tống Thanh ôm chặt lấy . Ta ho một ngụm máu, nhuộm đỏ xiêm y .
“Người ! Mau truyền thái y!” Hắn áp mặt sát , giọng run rẩy. Ta cảm nhận rõ ràng sự run sợ và lo lắng nơi .
“Hoàng thượng… nếu thần thật sự qua khỏi…”
“Không ! Trẫm cho nàng c.h.ế.t! Trẫm cùng nàng sống trọn kiếp . Đến kiếp , kiếp nữa!”
“Đừng gạt thần nữa… Ngài từng vì trong lòng mà giữ như ngọc, mà phu thê chúng thành bao lâu… vẫn từng
chuyện phu thê thực sự… Thần nhất định trong lòng của ngài…”
Mắt Tống Thanh đỏ hoe, giọng khản đặc:
“Chờ nàng bình phục, trẫm… trẫm sẽ trốn tránh nữa!” Ta bất chợt bật , lao lòng :
“Thần tin ngài yêu thần . Tống Thanh, thần cũng yêu ngài!” Người đang ôm lập tức khựng , đó nắm vai dò xét một lượt:
“A Du, nàng thật sự thương chứ?”
Ta gật đầu, vén vạt áo lên, để lộ lớp giáp mỏng bên trong: “Thần mặc áo giáp hộ , thương.” “Thế còn m.á.u ?”
“Là m.á.u giả… Hoàng thượng, xin thứ tội, thần lừa ngài .” Tống Thanh thở phào một dài, liên tục lẩm bẩm:
“May mắn… may mắn quá…”
“Hoàng thượng… ngài giận ?” Ta chút bất an . Hắn rốt cuộc cũng bật :
“Chỉ cần nàng bình an, là chuyện may lớn nhất. Trẫm thể vì thế mà nổi giận với nàng?”
Tống Thanh quả là nhất thiên hạ.
Về , nhất định sẽ đối đãi với thật .
Còn sinh cho thêm hai đứa….., là năm đứa! Để cung Phượng Minh luôn tràn đầy tiếng tiếng !
22.
Nghĩ đến bức thư , liền thành thật bẩm báo:
“… chuyện , thật do thần chủ mưu.”
Trong thư còn rõ, tối nay sẽ thích khách giả vờ hành thích, bảo chuẩn chu , thêm chút m.á.u gà cho sinh động. Đến lúc đó sẽ hoàng thượng thực lòng để tâm đến .
Thế nhưng tên thích khách dối gạt , lập tức nhắm hoàng thượng.
Khoảnh khắc thực sự khiến kinh hồn bạt vía, suýt tưởng là thật! May cuối cùng chuyện gì.
Ta giao thư cho Tống Thanh. Hắn chỉ thoáng liếc qua một cái, sắc mặt liền trầm xuống, sải bước rời .
Ta nào dám chậm trễ, vội vàng đuổi theo.
Ngoài điện, bọn cung nhân chẳng biến hết, chỉ còn kẻ khoác áo đen vẫn đang chạy thục mạng.
Ta vô cùng khó hiểu. Chẳng thích khách chạy mất từ ? Sao giờ vẫn còn ở đây?
Xuân Hạnh ?
Tống Thanh cũng lập tức đuổi theo, thoáng chốc bắt kịp, lớn tiếng quát: “Mẫu hậu!!”
Ta c.h.ế.t lặng.
Tên “thích khách” dừng , từ từ xoay , tháo mũ trùm xuống, nở nụ gượng gạo:
“Quả hổ là nhi tử của , mau như nhận mẫu hậu.” Ta trừng lớn mắt, dám tin mắt .
Tống Thanh bất lực đầu :
“Mẫu hậu bày trò gì thế ?”
“Hề hề, ai gia thấy hai đứa mãi cứ dây dưa rõ. Nên góp một tay thôi.”
Ta choáng váng, đầu óc cuồng, suýt vững.
Tống Thanh còn tiếp lời:
“Nếu còn để nhi thần thấy múa đao múa kiếm, đừng trách nhi thần tịch thu cả áo giáp của .”
“Đồ nghịch tử! Biết năm xưa ai gia thiêu hết mấy quyển thoại bản của con !”
Ta như hoá đá. “Mẫu hậu…”
“Thôi thôi, đừng nhắc chuyện nữa. Con xem , trong lòng Cẩn Du con, con nên vui mới . Ai gia còn việc, đây!”
“Mẫu hậu…”
“Sao hả? Còn định trách ai gia nữa chắc?”
“Không… dám, mẫu hậu.” Tống Thanh giơ ngón tay cái lên: “Làm… .”
“…”
Ta há hốc miệng.
Bảo … ai thể rõ tình cảm giữa và hoàng thượng đến nhường nào chứ? Ngoài thái hậu , còn ai đây?
Vậy chẳng lẽ… cung Phượng Minh vùng?
Ta còn đang suy nghĩ, liếc mắt trông thấy Diệp ma ma đang lén quan sát từ xa, còn bịt miệng mà .
Ta liếc mắt bà , bà lập tức chỗ khác, rõ ràng là chột . Tốt lắm, kẻ vùng còn đang đó thưởng thức “kết quả” đây !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-hau-dung-mo-toi-than-the-tram/chuong-7.html.]
“Được , hai đứa ráng sinh cho ai gia một đứa cháu nhé!” Thái hậu ngang qua , còn thuận tay vỗ nhẹ vai : “Cẩn Du, ai gia trông chờ ở con đấy. Mau sinh cho ai gia một đứa, nhất là ba năm hai đứa!”
Ta lập tức gật đầu đầy khí thế: “Thái hậu yên tâm!”
23.
Cuối cùng màn kịch cũng kết thúc.
Ta rúc trong lòng Tống Thanh, lắng từ tốn kể chuyện về thái hậu.
Ta thật sự ngờ, một vị quý phụ cao cao tại thượng như bà mà thể nghĩ mưu kế kiểu đó, còn đích tay thực hiện. là… đáng yêu quá chừng.
Tống Thanh , thái hậu vô cùng say mê võ nghệ, ngày nào cũng bầm chỗ thì trầy chỗ .
Thái hậu thương , cũng là nhờ phúc phần của phụ . Dù phụ võ nghệ cao cường, trẻ tuổi tài cao. Tiên hoàng cũng hết sức trọng dụng ông.
Nếu quá nhiều ngăn cản, thì giờ thái hậu là đồ của phụ .
“Thái hậu từng hoàng thượng thích truyện xưa.” Ta hỏi: “Vậy Hoàng thượng thường thích loại nào?”
Tống Thanh khẽ hắng giọng: “Trẫm thấy mệt .”
Ta chịu bỏ qua: “Hoàng thượng thích từ nhỏ ?” “A… A Dư…” Hắn chút lúng túng.
Thấy ánh mắt thoáng xao động, bộ dạng ấp a ấp úng lời nào, bỗng nhiên lòng sáng như gương. Cong môi nhạo:
“ ‘Hoàng thượng bá đạo yêu ’ ?” “Nàng?” Tống Thanh kinh ngạc.
Ồ~~ thì trang truyện mà Xuân Hạnh nhặt là do hoàng thượng đ.á.n.h rơi!
Ta càng tươi, định mở miệng chế nhạo một trận thì ngờ một chữ, Tống Thanh như mãnh hổ vồ mồi, lao đến bịt chặt môi .
Trăng sáng treo cao, đêm dài thanh vắng, gió thu từ cửa sổ họa tiết khảm chéo nhẹ nhàng lùa , ánh nến khẽ lay động.
Một lúc , Tống Thanh bỗng nhiên nghiêm túc hỏi :
“A Dư, nếu một ngày trẫm ngã bệnh, nàng còn yêu trẫm ? Có còn nguyện ở bên trẫm ?”
Hắn hỏi như lúc … chẳng lẽ…
“Hoàng thượng… ngài bệnh gì khó ?” “…”
“Hoàng thượng yên tâm, thần yêu Hoàng thượng chân thành tha thiết, tuyệt đối sẽ chê bai gì cả.”
24.
Hôm , Tống Thanh lật chăn dậy. “hồng hộc hồng hộc” chạy góc phòng lục một cuốn truyện, “xoạt” một tiếng mạnh tay xé nát.
Xé xong “hồng hộc hồng hộc” chạy trở về, chui tọt chăn. Ta ngơ ngác hiểu chuyện gì, vội hỏi .
Hắn vẻ như chịu đại nhục, ngừng một lát tức giận hét lên: “Truyện thật hại ! Trẫm đốt hết chúng !”
Ta dịu dàng an ủi:
“Hoàng thượng bận rộn quốc sự, lúc rảnh mấy cuốn truyện giải trí một chút cũng gì.”
“Giải trí gì chứ, rõ ràng là tẩy não!” “Lời là ?”
“Trong truyện ‘hoàng thượng’ một đêm bảy , mỗi kéo dài cả canh giờ. Thứ còn thể vòng … Trẫm thế mà tin là thật!”
Phụt…
Ta nhịn nổi:
“Ha ha ha ha ha ha ha!”
Hắn thật sự tin truyện ! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!
Rồi còn vì thế mà tự ti nữa! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!
Tống Thanh vẫn còn đang lầm bầm:
“Trâu còn chẳng cày dữ …”
“Cày kiểu đó chắc ruộng cũng hỏng cả.” “Trẫm bình thường mà, đúng ?” Ta vội vã gật đầu lia lịa.
Cái tên ngốc nghếch .
“A Dư, chúng nhé…” 25.
Sau khi thái hậu rằng miếng ngọc thể phù hộ hoàng thượng bình an, vẫn quyết định giao cho Tống Thanh.
Dù thì, ngày nào chúng cũng kề cận bên , từng gặp yêu tà quỷ mị gì.
Tống Thanh nhận, trả cho . Ta mím môi, khẽ hỏi:
“Hoàng thượng sợ thần bỏ trốn ?”
“Hễ A Du rời , trẫm sẽ ngăn cản.” Đôi mắt tựa lưu ly đen của ánh lên nhu tình sâu đậm: “Trẫm tin tấm chân tình của A Du.”
“Thần cũng tin lòng chân thành của hoàng thượng.” Ta rạng rỡ.
Hắn vươn tay ôm lòng.
“ mà hoàng thượng, thần qua nhiều sách, học nấu nướng, tay nghề thêu thùa cũng ngày càng tinh tế,. Vũ khúc đàn vẫn còn vụng về, nhưng cũng sơ qua. Chỉ điều, nỗi sợ vẫn vượt qua .”
Ta đầy khí thế thốt lên một câu:
“Vậy nên, tiếp theo thần học cách còn sợ quỷ quái nữa!”
Tống Thanh mỉm dịu dàng:
“Được.”
Vì thế buổi chiều hôm , liền sai đưa tới cho một quyển họa tập về yêu quái để tập quen dần.
Xem suốt năm ngày, quả thật cũng chút cảm giác tê liệt, dần đúc kết những điểm dễ khiến sinh lòng sợ hãi nơi yêu ma quái quỷ.
Ta bèn trả miếng ngọc trả cho Tống Thanh, quyết tâm thử sức một phen.
Nào ngờ ngay đêm dọa đến mức hồn vía lên mây.
Trong đêm tối đen như mực, chỉ níu chặt lấy tay , run giọng : “Thần vẫn cần thêm ít ngày để học nữa…”
Tống Thanh nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an:
“A Du đừng sợ, trẫm đây .”
Ừ nhỉ, hoàng thượng ở bên, chỗ dựa vững chắc như núi Thái Sơn. Người vẫn sừng sững bất động.
Ta còn sợ gì nữa chứ?
Ánh trăng len qua cửa sổ khép hờ, soi rọi đôi mắt , khiến nó thêm phần rực rỡ.
Giữa dòng suy nghĩ, nụ hôn chan chứa yêu thương của cũng khẽ khàng rơi xuống.
