Sắc mặt nàng  lập tức tái nhợt, đôi mắt ngay lập tức  về phía cánh cửa lớn.
 Lúc , chỉ thấy cánh cửa lớn  một cước đá văng, chiếc quạt xếp trong tay Sở Hạp lập tức bay , đánh rơi con d.a.o găm của nàng  xuống đất.
Nàng   giải thích nhưng   kịp nữa , Sở Hạp ở bên ngoài cửa   thấy tất cả. Bộ mặt thật của nàng     bại lộ.
Sở Hạp chậm rãi bước về phía , rõ ràng thần sắc lo lắng nhưng   dám bước nhanh, như thể  sợ    biến mất. Chỉ là ánh mắt  chăm chú  ,  một khắc rời .
Trong miệng  dường như  ngàn lời vạn chữ  , do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn     gì.Thái giám phía   vội vàng cởi trói cho , lúc   mới quỳ xuống hành lễ với .
Hắn lẩm bẩm: "A Vô, thật sự... là nàng ?"
Ta lắc đầu, nhẹ nhàng đáp: "Thưa Hoàng thượng, Tống Vô  c.h.ế.t , thần  là Thẩm Thu Từ, Hoàng thượng đừng gọi nhầm."
Hắn liên tục  "", một lát   hỏi: "Ả đàn bà độc ác  lòng  rắn rết, tội ác tày trời, quả thật đáng chết. Nay ả  chiếm lấy  xác của nàng, nàngi  xử trí thế nào,  đều  theo nàngi!"
Nàng    đám cung nhân áp giải,  lạnh lùng  nàng , bao nhiêu năm qua mối hận thù chất chứa  một  nữa trào dâng khắp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-hau-tro-ve/17.html.]
"Năm xưa ả g.i.ế.c ,  tự nhiên cũng  tự tay giải quyết ả!"
 nàng  rõ ràng  sợ, còn  chút đắc ý. "Cho dù ngươi g.i.ế.c  xác ,  vẫn  thể xuyên qua  khác, Tống Vu, ngươi  thể g.i.ế.c !" 
Ta bước tới,tháo chiếc vòng thủy tinh  tay ả  : "Vậy ? Vậy   xem thử, ngươi rốt cuộc  c.h.ế.t  !" 
Nàng  lập tức trở nên vô cùng kinh hãi, cả  run rẩy. "Ngươi... Ngươi    !" Thực ,   sớm phát hiện, năm xưa Tống Khanh  khi rơi xuống nước liền cả ngày đeo chuỗi vòng , ngay cả khi trở thành quý phi cũng  từng tháo xuống. Chuỗi vòng lưu ly   vật quý giá, trừ phi  tác dụng đặc biệt.
Cho đến khi   thấy nó một  nữa, nhưng    đeo  là kẻ giả mạo Tống Vu đang chiếm giữ  xác của . Cho nên,  mới vô cùng xác tín, nàng  chính là kẻ xuyên  đó. Mà chuỗi hạt lưu ly , chính là bí mật giúp nàng   thể liên tục xuyên qua các  xác. Quả nhiên,  tháo chuỗi hạt, nàng   còn vẻ ngạo mạn và khinh thường như  , chỉ còn  nỗi sợ hãi thực sự.
 Ta đáp: "Ngươi tự cho  là thông minh, nhưng   chính sự thông minh đó hại,  , ngươi c.h.ế.t chắc ! Không ai cứu  ngươi !" Nói xong, thị nữ của  từ ngoài cửa bước ,  tay nàng  đang cầm một thùng gỗ,  nhận lấy, hắt tất cả những thứ trong thùng lên  nàng . Nàng  kinh hãi kêu to.
“Đây là dầu! Ngươi... Ngươi   gì!"