. Ta  nhịn   khúc khích, lạnh lùng chế giễu: "Quý phi tỷ tỷ chỉ  chút gan   thôi ? Không    xem thường tỷ, chỉ là với cái dạng  của tỷ   tranh với  ?"
“Ngươi  từng  giữa đám  ch.ết. Ở đó chẳng  gì ngoài rắn rết, chuột và kiến, chúng gặm nhắm ngươi cho đến khi ngươi chỉ còn  bộ xương mà thôi.
Đó là nơi  , phụ   vì trọng nam khinh nữ nên  ném   nấm mồ tập thể ngay  khi   sinh . Nếu như   vì  mẫu  liều mạng kéo   thì   ch.ết ở nơi  từ lâu .
Sau      sinh ,  chỉ vì tham ăn tranh của nó một chiếc chân gà mà   phụ   chôn sống trong quan tài.
Ngươi   chăng, nỗi lòng   ? Khiếp hãi, nghẹt thở, bất lực, tuyệt vọng, bi phẫn,  đây đều nếm trải đủ đầy.
Bọn chuột bò tới bò lui   ,   như một miếng thịt béo,  ăn tươi nuốt sống . Ta  lóc kêu cứu nhưng  ai giúp ,  chỉ  thể dùng nấm đ.ấ.m đập quan tài. Móng tay  gãy, chảy m.á.u đầm đìa nhưng vẫn  thoát  . Ngươi   , lúc đó  nghĩ   c.h.ế.t .
 ông Trời chẳng để  chết,  mò  một thanh chủy thủ (dao găm),  dùng nó cậy mở quan tài, cuối cùng sống sót. Khi   ,  thề  sống, sống  hơn ai hết,      ,  quyền lực tối cao,  nên,  cầu cha cho  tham gia tuyển tú, đây là cơ hội duy nhất để  thoát khỏi  phận.
Quý phi tỷ tỷ,  nhất định sẽ diễn  vai Hoàng hậu,  sẽ   trở thành nàng, còn ngươi chỉ là kẻ bại trận  tay  mà thôi. Ha ha ha ha..."
Ta  yêu mị mà điên cuồng, chẳng mảy may để ý đến đồng tử nàng  dâng lên vô vàn tầng mây, trở nên sâu thẳm và âm u. Ta , nàng  cắn câu.
Quả nhiên,nàng  thể kìm nén  oán hận với , trong mắt lóe lên một tia sắc bén, chủy thủ trong tay lập tức đ.â.m về phía mắt . Đôi mắt  của nàng trở nên dữ tợn đáng sợ, hét lớn: "Vậy ngươi hãy c.h.ế.t  cho !"    hề sợ hãi, ngược  trong lòng thầm niệm: Một, hai, ba..
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-hau-tro-ve/3.html.]
“Dừng tay! Ngươi đang  gì ! Mau vứt bỏ chủy thủ!"
Một tiếng quát vang lên,  ảnh minh hoàng của Sở Hợp xuất hiện nơi cửa đại điện. Có lẽ  mới bãi triều,  vội vã chạy đến, nét mặt tuấn mỹ  giấu nổi sự lo lắng và đau lòng.
Tống Khanh hoảng sợ tột độ, chủy thủ rơi xuống đất. Nàng vội vàng quỳ xuống giải thích, nhưng   chẳng mảy may để tâm.
Ánh mắt  chỉ chăm chú  , còn   sớm   mềm nhũn, ánh mắt vô hồn, nước mắt từ khóe mi  ngừng rơi xuống, sợ hãi đến nỗi cả  run rẩy. Hắn một tay ôm   lòng,  ngừng an ủi: "A Vu, đừng sợ, là ,  đến !"
Ta hai tay che mắt, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây, tựa như đau đớn  thể chịu đựng nổi.
Ta một mực : "Bệ hạ, A Vu mắt đau... đau quá..."
Đây là điểm yếu của . Hắn lập tức   mắt , đầy lo lắng, hai tay cẩn thận sờ lên, sợ    đau. Hắn dịu dàng : "Đừng sợ,  sẽ đưa nàng  gặp thái y,  tuyệt đối  để mắt nàngi xảy  chuyện!"
Ta gật đầu,  liền ôm  lên,  thuận thế ngã  lòng  giấu mặt  vạt áo , ngoan ngoãn như một chú mèo con. Ngay lúc đó,   thấy Tống Khanh  cam lòng hét lên: "Hoàng thượng, nàng  căn bản   tỷ tỷ, tỷ tỷ  c.h.ế.t từ lâu!"
Nghe ,  cảm nhận rõ ràng  thể Sở Hợp cứng đờ, cánh tay ôm  siết chặt hơn, đau đến nỗi   nhíu mày. Giọng  lạnh lùng của Sở Hợp vang lên: "Ngươi    nữa!"
Tống Khanh hiển nhiên  sợ.
"Hoàng thượng  thích ,  vẫn  ! Nàng  chỉ là thế  của tỷ tỷ, hoàng thượng chỉ vì áy náy với tỷ tỷ mới đối xử  với nàng  như ,  bù đắp những điều còn dang dở của tỷ tỷ.  nàng  rốt cuộc   tỷ tỷ, tỷ tỷ  trời  linh thiêng, thấy hoàng thượng đối xử  với một thế , lẽ nào  đau lòng ?"