Ta      đồ thủ công, nhưng Triệu Hiên rõ ràng cố ý  khó , chỉ  đống vải và kim chỉ  bàn,  lệnh: "Thập Nhị,   một túi thơm."
"Huynh cứ  với Ti chế phòng, họ  đủ kiểu dáng màu sắc mà."
Ta  hiểu, chút việc nhỏ nhặt  đáng để kéo   khỏi giấc ngủ trưa ?
Triệu Hiên tựa tay chống cằm: "Ta  ngươi ."
"Ta   !"
Ta đẩy đống đồ về phía , giận dỗi vì  gọi dậy.
Triệu Hiên liếc  cây kéo rơi  đất, mỉm   : "Hy Hòa, ngươi đang dùng kiểu giận dỗi của các cô nương với Hoàng  ?"
Ta lạnh cả gáy, vội nhặt đồ  đất lên,  gượng: "Ta thích  túi thơm nhất! Cửu ca  kiểu gì?"
Triệu Hiên : "Thế nào cũng , tùy ngươi."
Vậy nên   may  tự đ.â.m tay, khâu qua loa thành một túi thơm méo mó,  đó thêu một con rùa.
Triệu Hiên cầm túi thơm lên ngắm nghía hồi lâu, : "Hòn đá  thêu cũng  tệ."
"Đây   hòn đá."
Hắn hỏi: "Vậy là gì?"
Ta  dám trả lời, chỉ gật đầu đồng ý rằng đó là một hòn đá.  lúc , thư của Thẩm Nguyệt Chi  đưa .
Triệu Hiên cũng  nội dung bên trong, chế nhạo:
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
"E rằng nhà  chỉ  cơm canh đạm bạc, chẳng  gì ngon."
Ta thầm   thật ghen tỵ.
Để thuận lợi  khỏi cung,  cải trang thành cung nữ trốn .
Còn  kịp thưởng thức hết cảnh náo nhiệt  phố,   một kẻ  bịt miệng kéo mạnh  con hẻm.
Ta tưởng  xui xẻo, nhưng  thấy cuối hẻm  một chiếc xe ngựa lộng lẫy.
Triệu Hiên đẩy cửa xe, vẫy tay gọi : "Thập Nhị, đây chính là hậu quả của việc  ngoài  mang theo hộ vệ, nhớ lấy."
Ta  đưa lên xe ngựa,  thẳng tới con phố Nam nhộn nhịp nhất.
Triệu Hiên : "Hiếm khi  ngoài, tối nay cùng Hoàng  dạo chơi ."
"Ta còn  đến nhà Thẩm đại nhân dự tiệc."
"Không cần ."
Triệu Hiên : "Hoàng   sai  báo giúp rằng ngươi  bệnh,   ."
Không    do  nhạy cảm  ,  đây dù đôi lúc gặp mặt, nhưng phần lớn là  tới gây sự, thách đấu với .
Còn bây giờ,  tìm  thường xuyên hơn, dường như  mặt ở khắp nơi trong cuộc sống của .
Thấy  cúi đầu  mũi giày  , giọng   chút thất vọng: "Nếu   thì về cung ."
Không !
Dù   danh nghĩa là nhận lời mời của Thẩm Nguyệt Chi mà xuất cung, nhưng phần lớn vẫn là do    ngoài chơi.
Ta  thích hoàng cung, quy củ nhiều,  buồn tẻ,  trong đó ai cũng đầy tâm cơ.
Ngày nào ngẩng đầu cũng chỉ thấy bầu trời vuông vức,  thấy núi non sông nước, càng   sự náo nhiệt của phố phường.
Suốt ngày sống giả vờ là một  khác, chẳng  tự do.
Vì  về muộn hơn,  dẫn Triệu Hiên dạo khắp phố, thả đèn hoa đăng, treo dây đỏ, xem xiếc.
Sau đó chúng  đến tửu lâu uống rượu ấm.
Ta vui quá, uống  nhiều, qua làn sương mờ phía   Triệu Hiên  đối diện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-huynh-coi-ta-nhu-doi-thu-tranh-doat-ngai-vang-khong-biet-ta-chi-la-mot-co-nuong-thich-lam-sau-gao/chuong-5.html.]
Hắn thật sự  tuấn tú, như tiên nhân bước  từ tranh vẽ.
Có lẽ rượu  gan lớn,  loạng choạng  xuống cạnh , nâng mặt  lên,  ngây ngô: "Cửu ca,  thật sự   trai."
Triệu Hiên nhếch môi: "Tất nhiên."
" bụng   mưu kế, xuống tay thì độc ác."
Ta chỉ  mũi , nước mắt bất giác chảy xuống: "Ta sợ lắm, nếu ngày nào đó đắc tội với , chắc chắn  sẽ chết."
Nếu   Hoàng đế,  đầu tiên  g.i.ế.c sẽ là .
Ta càng nghĩ càng sợ, bật  nức nở ngay tại tửu lâu, khiến những  khác  hiểu chuyện mà  qua.
Có  còn trách Triệu Hiên bắt nạt một cô gái,  đầu tiên  thấy vẻ mặt lúng túng và bối rối của .
Hắn giơ tay,  theo phản xạ rụt cổ, Triệu Hiên thoáng sững ,  đó nhẹ nhàng đặt tay lên đầu , dỗ dành: "Ngươi  ,  sẽ  g.i.ế.c ngươi."
Ta cắn môi, cố nín  đến đỏ bừng cả mặt,  khiến  bật .
"Ngốc."
Hắn bế   khỏi tửu lâu, lên xe ngựa.
Hắn lau nước mắt  mặt , khẽ : " là con mèo nhỏ."
Mèo nhỏ cũng  cắn .
Khi ngón tay  lướt qua môi ,  liền cắn một cái.
Triệu Hiên nhíu mày: "Thả ."
Ta cố tình  thả, nhưng  ngờ cằm   giữ chặt, đau quá nên đành mở miệng.
Hắn  buông ngay, ngược  còn vuốt ve mặt , như đang phác họa gì đó.
Thấy ánh mắt  tối ,  run rẩy gọi khẽ: "Cửu... ưm!"
Phần còn  của lời   chặn  bằng một nụ hôn.
Triệu Hiên bá đạo và mạnh mẽ, đến khi   phản kháng nữa,  mới dịu dàng.
Khi   ép  thành xe, hoảng hốt cầu xin: "Ở đây  ."
"Ta   ở đây."
Hắn khàn giọng bác bỏ, tiếp tục xâm chiếm.
Xe ngựa lăn qua con đường gồ ghề, khiến  gần như phát điên nhưng  dám lên tiếng, chỉ  thể  thầm cầu xin.
Triệu Hiên vẫn tham lam  ngừng.
Khi  tỉnh ,     chiếc giường lớn mềm mại. Xung quanh lộng lẫy mà xa lạ, ngoài rèm là một hồ nước nóng.
"Hành cung ôn tuyền."
Một bàn tay vòng qua eo  từ phía , trầm giọng giải thích.
Ta giật   , phát hiện là Triệu Hiên đang nửa  trần.
"Huynh!"
Ta lùi về phía mép giường, cả  đau như rã rời.
Nhìn quanh,  chỉ chiếc giường hỗn độn mà bên hồ nước cũng bừa bãi,  thể đoán  đêm qua dữ dội thế nào.
Ta siết chặt góc chăn, giận dữ hét: "Vương bát đản,  lợi dụng lúc  khác khó khăn!"
Triệu Hiên  giận, chỉ hài lòng  dậy, nghiêng đầu  : "Rõ ràng Thập Nhị mới là con sói  bao giờ  no."
Những mảnh ký ức vụn vặt ùa về, mặt  lập tức đỏ bừng.
Đang   phản bác  , bên ngoài vang lên giọng thái giám gấp gáp: "Điện hạ, cung cấp báo khẩn, Hoàng thượng bệnh nguy kịch!"